Tháng bảy giữa hè thời tiết càng ngày càng nóng bức, suốt đêm gió đều mang theo hơi nóng của ngày hè, Mạn Yêu nằm trên giường trở mình mấy lần cũng không thể ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thiên Dịch phái người tới mời nàng đi Long Nguyệt vườn trà một chuyến. Mạn Yêu trong lòng rất là nghi hoặc, vài lần trước hắn đều là tới phủ Tướng quân gặp nàng! Lần này có chuyện gì mà ở phủ Tướng quân không tiện nói yêu cầu phải đi vườn trà?
Long Nguyệt vườn trà từ một năm trước sau khi phá vỡ quy định mỗi ngày chỉ nghênh đón hai mươi vị khách, việc làm ăn buôn bán kỳ dị rất tốt, đồng thời cũng khai trương thêm mấy vườn trà phân nhánh, thế nhưng cũng có lợi nhuận, chỉ là ban ngày khách khứa sẽ không nhiều lắm.
Mạn Yêu đi qua thông đạo, rất xa liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam tử áo tím một thân quý khí ngồi ở dưới tàng cây hoa anh lá xanh đầy cành. Người hầu vườn trà hướng nàng khom mình hành lễ, lại chưa tiến lên tiếp đón.
Ninh Thiên Dịch đứng dậy đón chào, quan tâm hỏi: "Thương của công chúa, đã khỏi hẳn?"
Mạn Yêu nói: "Nhọc Vương tử quan tâm, đã không còn trở ngại."
Ninh Thiên Dịch cười nói: "Vậy ta liền an tâm rồi. Đều là bởi vì ta, nàng mới bị thương, ta vẫn luôn chưa hướng nàng nói lời cảm tạ."
Mạn Yêu nói: "Vương tử không cần khách khí. Ta nói rồi, ta giúp ngươi, không phải là vì ngươi. Ta nếu biết một kiếm kia thiếu chút nữa muốn mạng ta, ta có lẽ sẽ không giúp ngươi chắn."
Nàng cười rộ lên, trước nay đều không thích thiếu ân tình của người khác, cũng không cần người khác thời thời khắc khắc đều nhớ tới ân cứu mạng của nàng.
Ninh Thiên Dịch lắc đầu nói: "Trên đời này, nữ tử giống công chúa như vậy thật sự hiếm thấy." Nàng cứu mạng hắn, lại không cho hắn đối với nàng có lòng cảm kích.
Mạn Yêu tùy ý cười nhạt, hai người đồng thời ngồi xuống. Ninh Thiên Dịch gọi một ấm trà, đích thân vì nàng rót một ly, đối với nàng nói: "Công chúa từ nay về sau cứ gọi thẳng tên ta Thiên Dịch đi, chúng ta cũng coi như là sinh tử chi giao. Ta đây...... kêu nàng là Dung Nhạc, hay là kêu nàng là Li Nguyệt? Lưu li trong suốt, nguyệt kiểu kiểu (ánh trăng sáng sủa)...... Ta cảm thấy tên này thực thích hợp với nàng!"
Ánh sáng mặt trời chói lọi rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ lưu li ở mái nhà, tưới xuống một vòng nhợt nhạt cam vàng, Ninh Thiên Dịch tay cầm ly trà, cười đến sang sảng mà thanh thoát, vầng sáng gợn sóng hỗn hợp thiên hà bạc thủy phủ lên quanh thân hai người.
Lưu li trong suốt, nguyệt kiểu kiểu, bất quá chỉ là một cái tên mà Cửu hoàng tử tùy hứng gọi, đến trong miệng mỗi người cũng không phải đều giống nhau. Nàng hoảng hốt nhớ rõ, đã từng cũng là tại đây dưới tàng cây hoa anh đào, người nọ nói "Lưu li mục, nguyệt hoa người, nữ tử phải như thế" một ngữ nói toạc ra chân thân (thân phận thật) nữ tử của nàng. Nàng như cũ nhớ rõ ràng, hết thảy dây dưa giữa nàng cùng người nọ, tựa hồ ở lúc ấy cũng đã chú định.
Từ lần trước từ biệt ở Phù Liễu viên, hết thảy quá khứ tựa hồ ở trong lòng nàng càng trở nên rõ ràng hơn, luôn là khiến nàng ở trong lúc lơ đãng nhớ tới, nàng rũ mi, lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi những suy nghĩ không sao nói rõ được.
Nàng nhìn Ninh Thiên Dịch hỏi: "Ngươi một mình tiến vào vườn trà này, cũng không lo lắng lại có người đối với ngươi bất lợi sao?"
Ánh mắt Ninh Thiên Dịch sáng chói,nửa nói giỡn mà trong sáng cười nói: "Đây là chỗ của nàng, ta không lo lắng."
Một câu này nghe tựa đơn giản, lại thực sự khiến Mạn Yêu chấn động. Ánh mắt nàng đột nhiên sắc bén, hay là, hắn biết cái gì? Nghĩ lại, người không hy vọng Trần Phong quốc cùng Lâm Thiên quốc hợp minh là ai? Mà ngày ấy, hắc y nhân xuống tay cực tàn nhẫn, không lưu tình chút nào, rõ ràng là muốn lấy tánh mạng bọn họ, mà sau khi bọn họ gặp qua thủ lĩnh hắc y nhân, nam tử áo đen đó kêu nàng có thể rời đi, lúc nàng ngoài ý muốn rơi xuống hồ, nam tử áo đen lại khẩn trương mà chạy đến bên vách núi...... Kết hợp hết thảy, muốn đoán được tựa hồ cũng không phải rất khó.
Nàng chậm rãi giương mắt, ánh mắt sắc bén vài phần, lại thấy hắn tươi cười bằng phẳng, trong mắt cũng không thử, mà là một loại hiểu rõ thấu triệt. Nàng không khỏi kinh ngạc ngồi thẳng người, một lần nữa nhìn kỹ nam tử hào sảng đại khí trước mặt, quân tử bình thản, đại khái hình dung hắn chính là người như vậy. Một quân vương tương lai, quả nhiên không giống bình thường. Nếu đối phương như thế thẳng thắn, nàng cũng không cần phải che lấp, biết thì biết đi, nếu là hắn có tâm tư khác, cũng sẽ không nói ra.
Nàng hướng Ninh Thiên Dịch hơi hơi cười khổ, hỏi: "Ngươi...... Sao biết đây là chỗ của ta?"
Ninh Thiên Dịch đưa mắt nhìn về phía người hầu cửa, cười nói: "Người khác tiến vào vườn trà, sẽ có người tiến lên chào đón, chào hỏi cũng dẫn tới chỗ ngồi, chỉ có nàng tiến vào, bọn họ chỉ hành lễ, lại không có động tác nào khác, đây là phương thức đối đãi chủ nhân. Ta nói có đúng không."
Một cái chi tiết trong chớp mắt cũng có thể làm hắn nhìn ra manh mối, Mạn Yêu thật sự không nghĩ tới, Ninh Thiên Dịch tâm tư nhạy bén như vậy. Nàng cười khen ngợi, lại thấy Ninh Thiên Dịch thực nghiêm túc mà nhìn chung quanh bốn phía, trong mắt hắn có không chút nào che dấu thưởng thức cùng tán thưởng, nói:
"Ta nghe nói cái vườn trà này là nàng tự mình thiết kế, thực đẹp, như là tiên cảnh. Nhìn xem này những viên sỏi đá trứng ngỗng viên nhuận mượt mà như trân châu chất lên nhau tạo thành một con mương, cành lá dương liễu được cắt tỉa tu bổ thoả đáng, đèn lưu li cung đình tinh xảo xán lán rực rỡ đẹp đẽ quý giá, bàn đá bạch ngọc phẩm chất thượng thừa......nhìn toàn bộ khu vườn, từ mặt đất đến mái vòm, một cái góc nho nhỏ cũng đều là được điêu khắc chạm trỗ tỉ mỉ, hoàn mỹ vô cùng. Mà những thứ đó đều không so kịp với toàn bộ khu vườn phảng phất làn sóng ánh sáng vằn nước chảy ngược của thiên hà bạc thủy, cùng với ánh sáng minh nguyệt bao phủ, tâm tư tuyệt diệu, hao hết tâm lực như vậy, một lòng tinh túy tỉ mỉ tạo thành một vườn như tiên cảnh, đã không phải dùng vàng bạc tiền tài có thể cân nhắc, huống hồ nàng lại không thiếu bạc, lại như thế nào mà thật sự nỡ dễ dàng bán đi được?"
Ninh Thiên Dịch nhớ rõ hắn lần đầu tiên tiến vào nơi này, là một buổi tối, lúc ấy thật là sợ ngây người, nói không nên lời đáy lòng chấn động. Khi đó, hắn liền nghĩ, người thiết kế vườn trà này, nên là một người không tầm thường cỡ nào.
Mạn Yêu gật đầu nói: "Ngươi phân tích, tựa hồ có chút đạo lý."
Ninh Thiên Dịch tự đắc cười, toát ra một cái kiêu ngạo cùng tự phụ mà Vương tử sinh ra đã có sẵn. Hắn bỗng nhiên sóng mắt vừa chuyển, tò mò hỏi: "Nàng là một công chúa, như thế nào hiểu biết những thứ đó?"
Ánh mắt Mạn Yêu chợt lóe, không có trả lời, chỉ cúi đầu uống trà. Ninh Thiên Dịch thực thông minh, thấy nàng không muốn nói, tự nhiên sẽ không hỏi lại. Hắn đưa trà lên uống giống như thói quen uống rượu, một ngụm uống cạn, xoay đề tài khác, lại nói:
"Ngày đó ở điện Quang Hà, nàng tuy rằng làm bị thương chính mình, nhưng nàng lại đem sự tình xử lý rất tốt, nàng thực thông minh, thông minh đến làm ta bội phục. Nàng đánh đàn cũng rất hay, vượt qua tưởng tượng của ta. Nếu một khúc "núi cao" kia, nàng đem hết toàn lực phát huy, ta nghĩ, nhất định sẽ khϊếp sợ đến thế nhân, khiến nàng danh truyền thiên hạ."
Mạn Yêu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhợt nhạt mà cười, khóe miệng có một tia chua xót không dễ cảm thấy, giữa mày dấu diếm ưu thương nhàn nhạt lưu chuyển, nhàn nhạt nói: "Danh truyền thiên hạ lại như thế nào?"
Danh truyền thiên hạ, có thể cho nàng cuộc sống an ổn yên tĩnh sao? Có thể rời xa thương tổn cùng lợi dụng sao?
Ninh Thiên Dịch sửng sốt, người trên thế gian truy danh trục lợi, tóm lại là hy vọng có thể nhất minh kinh nhân(*), danh lưu thiên cổ, ai sẽ đi suy nghĩ, danh truyền thiên hạ lại như thế nào? Có thể mang đến càng nhiều lợi ích, hay là có được càng nhiều tôn trọng cùng kính ngưỡng.
Hắn nhìn đối diện nữ tử cười thanh thiển lạnh nhạt xa lạ, nếu nói ánh mắt đầu tiên, mỹ mạo cùng khí chất của nàng làm hắn kinh diễm (kinh ngạc trước sự diễm lệ), nàng đối mặt với cường địch không sợ sống chết cứu hắn lúc nguy nan làm hắn cảm động, tại tuyển phi yến nàng tự làm thân thể bị thương, thông minh tài trí xoay chuyển thế cục khiến hắn bội phục, vậy hôm nay, nàng đạm bạc yên lặng siêu phàm thoát tục, mỏng lạnh ưu thương như bóng với hình, làm hắn cảm thấy đau lòng phát ra từ nội tâm.
Ninh Thiên Dịch khuôn mặt anh khí hào sảng hơi hơi vừa động, làm như suy nghĩ chút gì đó, đột nhiên vươn tay, một phen cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, Mạn Yêu kinh động, trực giác mà thu tay lại, lại bị hắn gắt gao nắm giữ, nàng tránh thoát không được, nhíu mày không vui nói: "Ngươi đây là làm cái gì?"
Ánh mắt hắn nóng rực như nắng gắt tháng sáu, đem vấn đề mà mấy ngày qua hắn vẫn luôn suy nghĩ, thực trực tiếp nói ra: "Li Nguyệt, nàng giống như sống không vui vẻ! Qua mấy ngày nữa ta phải đi, nàng...... có nguyện ý hay không đi cùng ta?"
Mạn Yêu sửng sốt hỏi: "Đi theo ngươi? Đi nơi nào?"
Ninh Thiên Dịch nói: "Cùng ta về nước. Trần Phong quốc của chúng ta dân phong thuần phác (*), không có nhiều âm mưu tính kế như vậy, ta nghĩ nàng nhất định sẽ thích nơi đó!"
Mạn Yêu cười nói: "Ta đi nơi đó có thể làm cái gì?"
Ninh Thiên Dịch nói: "Làm thê tử của ta! Vương hậu tương lai của Trần Phong quốc! Nàng...... Nguyện ý không?" Hắn đột nhiên xúc động, ánh mắt sáng quắc.
Phương thức nói trắng ra như thế, khiến Mạn Yêu ngây người, mới đầu nàng chỉ tưởng hắn nói giỡn, nhưng nhìn thấy một đôi mắt thản nhiên mãnh liệt của hắn, tâm nàng liền trầm xuống. Không khỏi nghi hoặc, nam tử thế giới này không phải đều thực coi trọng trinh tiết của nữ tử sao? Phó Trù nhẫn nhục gánh vác, nàng có thể lý giải vì thân phận của nàng có giá trị lợi dụng, Tông Chính Vô Ưu dây dưa có lẽ là bởi vì không cam lòng bị một nữ nhân vứt bỏ, mà Ninh Thiên Dịch lại là vì cái gì? Mang một hòa thân công chúa của nước khác trở về làm Vương hậu một quốc gia, trừ bỏ có khả năng làm cho quốc gia hắn mang đến tai nạn, còn sẽ làm cho hắn trở thành đối tượng cho thiên hạ thần dân nhạo báng.
Đối mặt với ánh mắt hắn mang đầy chờ đợi, thần sắc của nàng dần dần trở nên ngưng trọng lên, vội thu hồi tay, ánh mắt lưu luyến ở ngũ quan đại khí của hắn, nàng dùng miệng lưỡi cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Ngươi biết...... Ngươi đang nói cái gì sao? Lấy thân phận của ngươi cưới một phụ nữ đã có chồng...... cho dù tính ngươi không để bụng, phụ vương mẫu hậu ngươi, thần dân của ngươi, bọn họ có thể đáp ứng sao? Ngươi đừng quên, ta là hòa thân công chúa của Khải Vân quốc, trượng phu ta là thống soái tam quân của Lâm Thiên quốc. Ngươi kêu ta làm vương hậu của ngươi, ngươi có suy xét qua hậu quả?"
Một quốc vương tương lai, hẳn là thời thời khắc khắc vẫn luôn duy trì thanh tỉnh, không nên xử trí theo cảm tính. Dùng hiện thực nhắc nhở hắn, đây là giờ phút này nàng duy nhất có thể làm.
Ninh Thiên Dịch thần sắc ngưng động, ngược lại không dự đoán được, nàng một nữ tử như thế nhưng cũng có thể tại trong giây lát ngắn ngủi như vậy, một kim thấy máu (*) chỉ ra hết thảy các quan hệ lợi hại.
Hắn thực trấn định nghĩ nghĩ, mới nói: "Nàng nói những việc đó, ta suy xét qua. Chỉ cần Lâm Thiên hoàng bắt được chỗ tốt, có rất nhiều biện pháp ban cho nàng một thân phận mới, nhưng cái đó cũng không phải là vấn đề lớn nhất, với ta mà nói, quan trọng nhất, là nàng có hay không nguyện ý đi theo ta?"
Nàng cho rằng vị Vương tử dị quốc này, mà nàng chỉ gặp mặt qua mấy lần, trong khoảng thời gian ngắn tâm huyết dâng trào nói ra lời nói đùa, lại không ngờ hắn thế nhưng sớm đã suy nghĩ cặn kẽ. An nguy của quốc gia, hắn nói đều không phải là vấn đề lớn nhất, quan trọng nhất chính là nàng ý nguyện! Nàng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi, đối mặt nam tử như vậy, nàng cũng sẽ cảm động. Mạn Yêu yên lặng không nói gì nhìn hắn, nhìn nam tử kia giống như ánh mặt trời, nàng suy nghĩ nếu cùng hắn đi Trần Phong quốc, có phải hay không là có thể thoát đi vận mệnh bị sắp đặt, có hay không là có thể từ đây rời xa phản bội cùng thương tổn? Rời xa tranh đấu cùng âm mưu quỷ kế?
"Vì sao?" Nàng hỏi hắn như vậy.
Ninh Thiên Dịch chuyên chú mà nhìn đáy mắt nàng chôn dấu ảm đạm ưu thương cùng với sự bất lực và tuyệt vọng đối với vận mệnh, âm thanh hắn cực kỳ thành khẩn, nói ra thực nhẹ mà thong thả: "Bởi vì nàng sống không có hạnh phúc."
Nàng cùng Phó Trù bằng mặt không bằng lòng, hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, giữa nàng cùng Ly Vương từng có gút mắt, sự trốn tránh khi ánh mắt bọn họ ngẫu nhiên va chạm, hắn cũng nhìn ra manh mối. Cho nên, hắn mới càng muốn mang nàng đi, cam tâm tình nguyện làm chuyện mà cả thiên hạ không tán đồng. Lâm Thiên quốc quân sự cường thịnh, lại có dã tâm, cùng hợp tác, không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da (*), nhưng hắn nguyện ý.
Vì một nữ tử có duyên gặp mặt mấy lần làm tới nông nỗi như thế, có lẽ sẽ bị người ta nói là lỗ mãng, nhưng chỉ có trong lòng hắn hiểu rõ cái gì là vừa gặp đã thương, từ đây đêm ngày thương nhớ, chú định hắn trốn không thoát.
Đáy lòng Mạn Yêu chấn động, lẳng lặng mà vỗ về chơi đùa chén trà trong tay, thanh hoa gập ghềnh trên chén trà sứ màu trắng vuốt ve đầu ngón tay nàng, hơi ấm một tia một tia mà xuyên thấu qua da thịt đầu ngón tay chậm rãi thấm vào đáy lòng. Nàng cúi đầu nhìn tay mình, qua một hồi lâu, nàng mới dị thường chân thành đối với hắn nói: "Cảm ơn ngươi, Thiên Dịch."
Nói xong, nàng ngẩng đầu, ngữ khí biến hóa, thực nhạt thực nhạt. Nàng nhìn hắn hỏi: "Đi theo ngươi, ngươi là có thể xác định ta sẽ hạnh phúc sao?"
Ninh Thiên Dịch cũng là chấn động, nghĩ nghĩ, mới nói: "Ta có thể xác định chính là, ta sẽ cho nàng hết thảy mà ta có khả năng cho, nhưng ta không biết đó có phải hay không là thứ nàng muốn, cho nên ta không thể xác định nàng có hay không nhất định sẽ hạnh phúc. Nhưng ta, đối với chính mình có tin tưởng!"
Mạn Yêu sau khi nghe thấy, không vội đáp lại. Chỉ là đem thân mình dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt cười nói: "Ngươi có thể cho ta cái gì. Yên vui phú quý? thân phận quyền thế? hoặc là vàng bạc châu báu?"
Nghe vào như là khinh thường chất vấn, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, lại là nghiêm túc thảo luận chuyện lớn trong đời người, nửa điểm cũng không có coi khinh hoặc là khinh thường ý tứ của đối phương.
Ninh Thiên Dịch tự nhiên biết những thứ kia nàng không thiếu cũng sẽ không tha thiết mong muốn, nhưng mà không thể phủ nhận, những thứ đó lại là thứ mà hắn có thể cho nàng. Hắn vươn đôi tay, đi cầm tay nàng, xúc giác tinh tế mềm mại như vậy đem tâm hắn loạn đến rối tinh rối mù, hắn nói: "Còn có, chân tâm (thành tâm thật ý, thật lòng) của ta!"
Mạn Yêu nhìn hắn cầm chặt tay nàng, cảm giác lòng bàn tay hắn chảy ra mồ hôi mỏng, trong lòng nàng chợt có một dòng nước ấm xẹt qua, sau một lát giãy giụa do dự, nàng khẽ cười nói: "Tam cung lục viện, mỹ nhân vô số, chân tâm thật lòng của một đế vương, ngươi cho rằng có bao nhiêu là thật?"
Thân hình Ninh Thiên Dịch chấn động, đôi mắt đầy kỳ vọng dần dần ảm đạm xuống.
Hắn đột nhiên trầm mặc, không phải hắn không thể xác định chính lòng mình, mà là hắn bỗng nhiên hiểu rõ đến tột cùng là nàng muốn cái gì! Đó là một lời hứa hẹn ngông cuồng nhất vô lực nhất của một đế vương. Phụ vương hắn yêu mẫu hậu hắn như vậy, nhưng vì ổn định triều cục, cũng vẫn là cưới rất nhiều rất nhiều phi tử.
Hắn hít vào một hơi, cuối cùng buông tay nàng ra, rũ mắt ảm đạm nói: "Li Nguyệt, ta... hiểu." Hắn hiểu rõ dụng ý của nàng. Nữ tử này liền cả phương thức cự tuyệt đều cao minh như vậy!
Mạn Yêu vui mừng cười, có chút xin lỗi, nhưng nàng chỉ có thể làm như thế. Ninh Thiên Dịch thật là một nam tử không tồi, làm người hào hiệp cao thượng, làm việc quang minh lỗi lạc, ở chung với hắn, không có tâm cơ (tâm tư mưu kế tính toán trong lòng) không cần phòng bị, liền sẽ không cảm thấy có áp lực, nếu hắn không phải là đế vương tương lai, vậy hắn chắc chắn sẽ là một người bạn đời tốt nhất. Mà hậu cung của quân vương, nàng cũng sẽ không đi vào, trở thành một trong ba ngàn giai lệ, tuyệt không phải là nơi của nàng.
Người, đại khái là bởi vì không đoán trước được tương lai, mới có thể khẳng định như thế. Nói đến cùng, hết thảy đều chỉ vì Ninh Thiên Dịch không phải là người đó, cái người đã in sâu trong tim nàng. Mà khi đó, nàng thật nghĩ như vậy, tuyệt không vào hậu cung.
Trước khi chia tay, Ninh Thiên Dịch nói với nàng: "Chuyện ám sát lần trước, chỉ sợ Phó tướng quân sớm đã biết rõ trong lòng. Nếu nàng cần gì ở chỗ ta, cứ việc tới tìm ta."
Ý tứ của hắn, nàng hiểu. Mạn Yêu hơi mang cảm kích mà nhìn hắn, như suy tư gì đó, nói: "Vì sao, ngươi một chút đều không nghi ngờ ta."
Ninh Thiên Dịch cao giọng cười, nói: "Hoài nghi nàng cái gì? Hoài nghi nàng thiết lập bố cục cố ý tiếp cận ta sao? Ha hả, có ai ngốc đến chui vào trong cục của chính mình, vì người khác liều mình như vậy? Nàng thông minh như vậy, nàng có trí tuệ bố cục cùng năng lực, nhưng nàng không phải cái loại nữ tử vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn. Nhiều mạng người như vậy, xem thần sắc nàng khi gϊếŧ người thì sẽ biết. Nếu...nếu như bố cục này là do nàng thiết lập nên, ta đây cũng chấp nhận."
Trong lòng có chút cảm giác đau sót, Mạn Yêu không biết nên nói cái gì. Một quân vương tương lai, si tình như vậy, không biết rốt cuộc là tốt hay là không tốt.
Ninh Thiên Dịch đi rồi, Mạn Yêu không có lập tức rời đi, mà là chuyển mắt nhìn về phương hướng cầm đài, người đánh đàn nơi đó sớm đã thay đổi.
Trầm Ngư hiện giờ trên danh nghĩa là lão bản(ông/bà chủ) mới của vườn trà, lúc bắt đầu chỉ đánh đàn, sau tới kinh doanh vườn trà, dưới sự chỉ dẫn hết lòng của Mạn Yêu, nàng(TN) cũng không phụ kì vọng của Mạn Yêu, đem vườn trà xử lý đến rực rỡ sinh động.
"A, Dung Nhạc tỷ tỷ, tỷ tới rồi?" Chiêu Vân vừa thấy Mạn Yêu, liền cười vui sướиɠ mà chạy tới, động tác kia làm nàng(Mạn Yêu) nhớ tới bộ dáng lần đầu tiên nhìn thấy Chiêu Vân. Nàng(CV) rốt cuộc vẫn là một thiếu nữ mười bảy tám tuổi! Ở cái tuổi vốn nên là không lo không nghĩ.
Từ sau ngày thưởng hoa yến, Chiêu Vân vào ở trong Tây Giao biệt viện, tuy rằng thoát khỏi dây dưa với phủ Tiêu Dao Hầu, nhưng miệng người thực đáng sợ, hơn nữa nàng(CV) cả ngày nhàn rỗi không có việc gì, tự nhiên sẽ dễ dàng suy nghĩ lung tung. Thế là, Mạn Yêu đưa nàng(CV) tới vườn trà, nói là hỗ trợ cho Trầm Ngư, kỳ thật chính là muốn cho nàng(CV) tiếp xúc thêm một ít người, tránh cho nàng(CV) để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Mạn Yêu không khỏi cười khẽ ra tiếng "Chiêu Vân, muội ở chỗ này còn quen không?"
Chiêu Vân liên tục gật đầu, cười nói: "Ân, muội thích nơi này, Trầm Ngư tỷ tỷ, còn có mỗi người nơi này đều đối với muội thực tốt, Dung Nhạc tỷ tỷ, cảm ơn tỷ!"
Mạn Yêu lôi kéo tay nàng(CV), lời nói thấm thía, nói: "Ta có thể giúp muội chỉ có vậy mà thôi, còn lại, phải dựa vào chính muội. Không cần vẫn luôn sống trong quá khứ, đời người còn rất dài! Có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích, đạt được tự do, Chiêu Vân, ta thực hâm mộ muội!"
Chiêu Vân đã được tự do, mà tự do của nàng, khi nào mới có thể có?
.............................................
Trở về phủ Tướng quân đã là buổi chiều, Hạng Ảnh đang chờ ở ngoài cửa Thanh Mịch viên, thấy nàng trở về, liền lập tức theo quy tắc hướng nàng hành lễ, cũng đổi giọng gọi nàng là chủ tử.
Mạn Yêu tìm cái lý do kêu Linh Nhi đi ra ngoài, mới hỏi nói: "Tra như thế nào? Người mang đến rồi sao? Dọc theo đường đi có hay không bị người phát hiện?"
Hạng Ảnh gật đầu nói: "Chủ tử xin yên tâm, người đã mang đến, chỉ là, mặc kệ thuộc hạ hỏi nàng ta cái gì, nàng ta cũng không chịu nói, thuộc hạ đành phải đem nàng ta tạm thời an bài ở trong phòng thuộc hạ.
Mạn Yêu nói: "Tốt. Đi, đi xem nàng ta."
Phòng Hạng Ảnh, được hắn thu thập đến gọn gàng ngăn nắp mà sạch sẽ. Mạn Yêu sau khi vào phòng liền nhìn thấy một tiểu cô nương nằm ngủ trên giường, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế xinh xắn, thực là một tiểu mỹ nhân.
Hạng Ảnh tiến lên giải hôn huyệt (huyệt ngủ) cho nàng ta, nữ tử từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt nhìn thấy Hạng Ảnh, làm như bị kinh sợ, định kêu to, Hạng Ảnh tay mắt lanh lẹ, vội vàng điểm á huyệt (huyệt câm) của nàng ta.
Mạn Yêu đối với Hạng Ảnh dùng một cái ánh mắt ra hiệu, Hạng Ảnh hiểu ý, xoay người thay nàng đóng cửa lại, tự giác mà đi ra bên ngoài canh giữ.
Mạn Yêu tiến lên, nhìn tiểu cô nương kia trong chốc lát, chỉ thấy nàng ta mở lớn hai mắt, đôi mắt đầy sợ hãi lộ ra thanh triệt không nhiễm thế tục cùng với đơn thuần chưa trải qua chuyện đời. Nàng ta là Khả Nhân, nữ tử thanh lâu, người khiến Tiêu Sát liên tiếp chạy đi Nhuyễn Hương lâu? Mạn Yêu nhíu mày, trong lòng hơi kinh ngạc, tiểu cô nương này nhìn như thế nào cũng không giống như là người trong phong trần, nàng ta nhìn thực đơn thuần trong sáng, tự nhiên khiến cho người muốn chăm lo bảo vệ cho nàng ta.
Mạn Yêu ngồi xổm xuống, trấn an mà vỗ vỗ bả vai run nhè nhẹ của nàng ta, lộ ra một nụ cười làm người không dễ phòng bị nhất, âm thanh ôn nhu thân hòa, nói: "Tiểu cô nương đừng sợ. Ta mời ngươi tới không có ác ý, chỉ là muốn tìm ngươi tâm sự trò chuyện. Ta hiện tại giải huyệt đạo của ngươi, ngươi đừng la lên, có thể chứ?"
Có người sinh ra đã có sẵn một loại lực lượng làm cho lòng người yên ổn, nàng ta nhìn Mạn Yêu đang tươi cười, lo lắng sợ hãi trong lòng không tự giác mà tiêu giảm, đôi mắt long lanh ánh nước chớp chớp, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Mạn Yêu giúp nàng ta giải huyệt đạo. Nàng ta ngồi dậy quay đầu nhìn nhìn xung quanh, sợ hãi hỏi: "Đây là nơi nào a? Ta vì sao lại ở chỗ này? Ngươi là ai? Vừa rồi người kia lại là ai?" Nàng ta liên tiếp hỏi đem Mạn Yêu chọc cho vui vẻ.
Mạn Yêu mỉm cười giải thích nói: "Đây là nhà ta, vừa rồi người nọ là thị vệ của ta, là ta kêu hắn mang ngươi tới, dọa đến ngươi à?"
Nàng ta gật đầu, trong mắt bỗng nhiên có rất nhiều phòng bị, nói: "Ngươi kêu hắn mang ta tới nơi này làm cái gì?"
Mạn Yêu nhẹ nhàng nâng tay nàng ta lên, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào mạch ở cổ tay nàng ta, thấy mạch của nàng ta đập nhảy đến cực chậm, tựa hồ tùy thời đều sẽ dừng lại tốc độ, trong lòng không khỏi kinh ngạc, chợt nhíu mày nói: "Ngươi là gì của Tiêu Sát?"
Thần sắc nàng ta hoảng hốt, vội vàng thu hồi chính tay mình, đứng lên, cảnh giác mà nhìn Mạn Yêu, rất là kiên định nói: "Ngươi đừng hỏi ta, ta cái gì cũng sẽ không nói. Cho dù ngươi gϊếŧ ta, ta cũng không nói." Dứt lời, nàng ta đem đầu ngẩng cao, một bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục, rất là đáng yêu.
Mạn Yêu không khỏi buồn cười, cũng có vài phần thưởng thức, tiểu cô nương này bề ngoài nhìn như nhu nhược, kỳ thật cương liệt, xem ra gấp gáp là không được. Mạn yêu cười nhìn nàng ta, thật sự cái gì cũng không hỏi.
Đợi trong chốc lát, nàng ta thấy Mạn Yêu chỉ nhìn nàng ta cười, cũng không nói lời nào, tròng mắt đen nhánh của nàng ta xoay mấy vòng, trong lòng thập phần nghi hoặc, thầm nghĩ "nữ tử này(Mạn Yêu) phản ứng cùng với tưởng tượng của mình không giống nhau. Lẽ ra, hẳn là tiếp theo ép hỏi, hoặc là dùng hình phạt tàn khốc dọa dọa mình mới đúng. Nhưng nàng(Mạn Yêu) vì cái gì cười ôn nhu đến như vậy, giống một chút ánh mặt trời cuối cùng của ngày đông, khiến người không tự giác mà muốn tới gần."
Nàng ta lại chớp mắt vài cái, tò mò hỏi: "Ngươi, ngươi...... cười cái gì?"
Mạn Yêu thân hòa cười nói: "Không có gì. Ngươi không cần phòng bị ta như thế, ta là bằng hữu của Tiêu Sát, sẽ không hại ngươi. Tóc của ngươi rối loạn, lại đây, ta giúp ngươi chảy lại."
Nàng liền giống như một trưởng tỷ (chị cả) đối với muội muội của mình nói chuyện rất ôn nhu. Nàng ta hơi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, không tự giác mà đi qua.
Thật là một tiểu cô nương đơn thuần! Mạn Yêu nghĩ như thế. Cầm lấy cây lược gỗ trên bàn, nhẹ nhàng giúp nàng ta chải tóc, thuận miệng cùng nàng ta trò chuyện. Nàng ta tuy là vừa mới quen biết Mạn Yêu, trực giác cho biết nàng(Mạn Yêu) không phải là người xấu, càng cảm thấy nàng(Mạn Yêu) đặc biệt thân thiết, cùng nàng(Mạn Yêu) ở chung, thoải mái nói không nên lời, cho nên, không cần thiết một lát, cũng đã chậm rãi buông xuống phòng bị.
Qua nửa nén hương, Mạn Yêu mới hỏi: "Ngươi kêu là Khả Nhân".
Nữ tử bĩu môi nói: "Mới không phải, những người đó đặt cho ta."
Mạn Yêu cười nói: "Nga? Vậy tên thật của ngươi gọi là gì?"
Nữ tử vui sướиɠ đáp: "Ta kêu Tiêu Khả."
Tiêu Khả? Nàng họ Tiêu! Mạn Yêu áp xuống nghi hoặc trong lòng, bất động thanh sắc nói: "Ân, tên này thật là dễ nghe. Là ai giúp ngươi đặt."
"Nương ta."
"Nương ngươi nhất định là một nữ tử thực đẹp."
"Đúng vậy, nương ta rất đẹp." Tiêu Khả bỗng nhiên hưng phấn quay đầu, cũng không màng tóc có chải xong chưa, liền muốn nhìn vào mắt Mạn Yêu nói chuyện, đối mặt trước dung nhan cười nhạt của Mạn Yêu, Tiêu Khả sửng sốt một lát, rầu rĩ nói: "Bất quá, vẫn là không đẹp bằng ngươi."
Mạn Yêu cười khẽ ra tiếng, "Vậy nương ngươi hiện tại người đâu. Bà ta như thế nào không ở chung với ngươi?"
Ánh mắt Tiêu Khả ảm đạm xuống, mày liễu nhăn lại, ngữ mang ưu thương nói: "Lúc ta ba tuổi, phụ mẫu đã chết, kỳ thật ta đã sớm không nhớ rõ bọn họ trông như thế nào."
Đây là ở trong dự kiến của Mạn Yêu. Một cái hài tử ba tuổi đã không có cha mẹ, còn có thể bảo trì tâm tính hồn nhiên như thế, thật sự thực không dễ dàng! Nàng lại hỏi: "Vậy ngươi không có thân nhân sao? Là ai đem ngươi nuôi lớn?"
Tiêu Khả nghĩ cũng không nghĩ, liền đáp: "Ta còn có một ca ca."
Nói đến nơi đây, mối quan hệ giữa nữ tử này cùng Tiêu Sát đã sáng tỏ. Mạn Yêu đem lọn tóc cuối cùng của nàng ta vấn lên, đối mặt với nàng ta, trực tiếp mà khẳng định nói: "Ngươi là muội muội của Tiêu Sát!"
Tiêu Khả sửng sốt, giờ mới biết nguyên nhân mà nữ tử này(Mạn Yêu) cùng nàng nói chuyện phiếm, nàng trực giác muốn phủ nhận, Mạn Yêu lại bỗng nhiên nghiêm mặt, thần sắc nghiêm túc nói: "Ngươi hy vọng ca ca của mình còn sống không?"
Tiêu Khả trong lòng cả kinh, sắc mặt bỗng dưng trắng đi vài phần, vội vàng hỏi: "Ca ca ta sao rồi? Hắn xảy ra chuyện gì sao?"
Mạn Yêu nói: "Hiện tại còn không có, nhưng sẽ rất nhanh."
Tiêu Khả bỗng nhiên nói: "A! ngươi là công chúa tỷ tỷ, đúng hay không?"
Mạn Yêu sửng sốt, xem ra nữ tử này tuy rằng đơn thuần, cũng không phải là đứa ngốc nghếch, lập tức liền đoán được thân phận của nàng. Mạn yêu cười hỏi: "Ngươi biết ta?"
Tiêu Khả liên tục gật đầu, một phen nắm lấy cánh tay Mạn Yêu, thần thái đột nhiên trở nên cực kỳ thân mật, giống như cùng Mạn Yêu đã sớm hiểu biết nhau.
Tiêu Khả nhìn Mạn Yêu nói: "Ca ca nói nhiều nhất với ta chính là nói công chúa. Ta hỏi ca ca, công chúa có đẹp hay không? Hắn nói, thực đẹp. Ca ca còn nói, công chúa đối với hạ nhân giống như là đối với bằng hữu, đặc biệt tốt. A, còn có... thời gian trước, ca ca đột nhiên đi tìm ta, nói hắn ngộ thương công chúa rồi, muốn ta tới giúp công chúa trị thương, chính là không biết vì sao, sau đó lại nói không cần. Từ ngày đó về sau, ca ca liền không có cười qua bao giờ. Ta cảm thấy, hắn rất khổ sở, nhưng hắn không nói cho ta biết."
Mạn Yêu lẳng lặng mà nghe nàng(TK) nói, thần sắc khẽ nhúc nhích, lại không nói lời nào, qua nửa ngày, nàng(Mạn Yêu) mới nói nói: "Ngươi biết y thuật? Sư phụ ngươi là ai?"
Tiêu Khả nói: "Ta không biết tên của sư phụ, nhưng ta nghe người khác kêu sư phụ là Tuyết Cô Thánh Nữ."
Tuyết Cô Thánh Nữ có danh xưng y tiên độc thánh, tính cách quái gở, tính tình cổ quái, cả đời duy nhất thu qua đồ đệ chính là Tiêu Khả. Nghe nói Tiêu Khả khi còn nhỏ thể chất suy nhược, đại phu đều nói nàng sống không quá năm tuổi, lúc ấy Tiêu Sát cũng mới mười một mười hai tuổi ôm Tiêu Khả lên Tuyết Ngọc sơn, ở trước cửa Tuyết Cô Thánh Nữ quỳ mấy ngày đêm, trời giá rét, đầy trời băng tuyết, Tiêu Sát vì thế suýt nữa phế đi đôi chân, Tuyết cô Thánh Nữ lại không động tĩnh gì, thẳng đến lúc Tiêu Sát chuẩn bị từ bỏ, Tuyết cô Thánh Nữ ra cửa liếc mắt một cái nhìn thấy Tiêu Khả, không biết như thế nào lại đột nhiên đáp ứng rồi. Nhưng là cũng đưa ra điều kiện, ở lúc nàng(TCTN) sinh thời, Tiêu Khả không được rời đi Tuyết Ngọc sơn, người khác cũng không thể lên núi thăm, Tiêu Sát vì cứu tính mạng muội muội, chỉ phải đáp ứng toàn bộ, từ đây tuân thủ lời hứa hẹn, không đi Tuyết Ngọc sơn gặp qua Tiêu Khả.
Sắc mặt Mạn Yêu hơi đổi "Là ai đem ngươi đưa vào Nhuyễn Hương lâu? Ngươi xuống núi, sư phụ ngươi có biết không?"
Tiêu Khả khổ sở nói: "Sư phụ lão nhân gia đã đi về cõi tiên, là một công tử dung mạo rất anh tuấn lên núi tìm ta, hắn nói sẽ mang ta đi tìm ca ca, ta liền cùng hắn hạ sơn. Ta không biết hắn là người xấu!"
Công tử dung mạo anh tuấn? Mạn Yêu vội hỏi: "Hắn có phải hay không mặc áo dài long văn màu xám, sắc mặt hơi tái nhợt, ngẫu nhiên sẽ ho khan vài cái?"
Tiêu Khả liên tục gật đầu, Mạn Yêu lại tâm lạnh như nước, quả nhiên là hoàng huynh! Vì khống chế Tiêu Sát, hắn thế nhưng lấy Tiêu Khả làm lợi thế. Nàng cũng là lần đầu tiên nghe người ta dùng từ "người xấu" để đánh giá một hoàng đế, có lẽ ở trong đôi mắt đơn thuần của Tiêu Khả, người chỉ phân làm hai loại, một loại người tốt, một loại người xấu. Đối với nàng(TK) tốt chính là người tốt, đối nàng(TK) không tốt chính là người xấu.
Tiêu Khả cười nói: "Công chúa tỷ tỷ, ta có thể nhìn xem tay tỷ được không?"
Mạn Yêu kinh ngạc, tuy không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng vẫn là đồng ý. Tiêu Khả đi đến trước mặt Mạn Yêu, đem ngón tay để lên mạch đập của Mạn Yêu, biểu tình nghiêm túc. Mạn Yêu trong lòng hơi giật mình, lại là bất động thanh sắc nhìn nàng.
Không bao lâu, đôi mày mảnh khảnh của nàng ta nhẹ nhàng nhăn lại, nghi hoặc nói câu: "Kỳ lạ!"
Mạn Yêu trong lòng lộp bộp một chút, hỏi: "Thân thể ta có vấn đề?"
Tiêu Khả lắc đầu nói: "Chính là bởi vì không có vấn đề mới kỳ lạ. Ca ca nói, công chúa tỷ tỷ bởi vì phong hàn để lại bệnh căn đau đầu, mỗi tháng mười lăm đều phải đúng hạn uống thuốc, chính là, ta nhìn không ra trên người công chúa tỷ tỷ có di chứng của phong hàn a!"
"Ngươi vừa rồi nói, ta không có chi chứng phong hàn? Ngươi xác định sao?" Mạn Yêu nhíu mày hỏi: "Nếu không phải phong hàn gây ra, chứng đau đầu của ta từ đâu mà đến?"
Tiêu Khả thập phần xác định gật đầu, rõ ràng đối với y thuật của chính mình có thập phần tự tin, không hổ là đồ đệ của Tuyết Cô Thánh Nữ. Nhưng là đối với nàng(Mạn Yêu) vì sao đau đầu, Tiêu Khả lại nói không rõ, chỉ nói mạch tượng nàng kỳ lạ, cùng người bình thường có khác, đến nỗi phương pháp trị tận gốc chứng đau đầu, Tiêu Khả cũng chỉ là lắc đầu. Mạn Yêu không khỏi thất vọng, chẳng lẽ nàng cả đời này đều chỉ có thể dựa vào hoàng huynh mới có thể sống sót sao?
Trong lòng một trận ảm đạm, Mạn Yêu đột nhiên lại nghĩ đến một sự kiện, hỏi: "Bọn họ có phải hay không dùng cái thủ đoạn gì khống chế ngươi?"
Tiêu Khả mày liễu dựng ngược, gật đầu nói: "Bọn họ hạ Thất hợp hoa với ta, là bảy loại hoa kỳ độc hợp chế mà thành.
Mạn Yêu nghi hoặc nói: "Độc sao? Có biện pháp giải độc nào không?"
Tiêu Khả lắc đầu "Trừ phi giải dược độc môn. Nga, đúng rồi, còn có Thất tuyệt thảo!"
Mạn Yêu hỏi: "Thất tuyệt thảo là cái gì?"
Tiêu Khả trả lời: "Thánh dược có thể giải trăm độc!"
Có thể giải trăm độc tất là kỳ trân trong dược, thế gian hiếm có. Mạn Yêu nhíu mày hỏi: "Ngươi biết nơi nào có sao?"
Tiêu Khả mờ mịt lắc đầu, Mạn Yêu chợt thấy đau đầu, bừng tỉnh nhớ tới hôm nay là đêm trăng tròn, Mạn Yêu đỡ đỡ trán, hướng bên ngoài kêu lên: "Hạng Ảnh, ngươi trước đưa Tiêu Khả trở về. Khả nhi, chuyện hôm nay, ngươi không được nói cho bất luận kẻ nào biết, bao gồm ca ca ngươi."
Tiêu Khả mở to hai mắt, kỳ lạ nói: "Vì sao?"
Mạn Yêu nắm tay nàng(TK) hướng ra cửa, vừa đi vừa nói: "Vì cứu hắn, cũng vì cứu ngươi. Chờ mấy ngày nữa, ta sẽ kêu người đi tiếp ngươi."
Tiêu Khả nghe lời mà đi theo Hạng Ảnh.
..........................................
Nhất minh kinh nhân(*): im lặng thì thôi, nói ra thì kinh người, giống như nhất cử thành danh một bước lên trời, vang danh khắp nơi.
Dân phong thuần phác (*): dân chúng sinh hoạt tập tục, chân thành đối nhân xử thế, thuần hậu giản dị, hòa thuận cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn.
Một kim thấy máu (*): so sánh nói chuyện gọn gàng dứt khoát, đánh trúng điểm yếu.
Bảo hổ lột da (*): so sánh tính toán việc có hại đến lợi ích của đối phương, chung quy khó đạt tới mục đích.