"Vận mệnh đã sắp đặt, sẽ có một nữ tử như vậy, khiến cho sinh mệnh ngắn ngủi của cuộc đời ta tìm được ý nghĩa của sự sống. Nhưng mà, vận mệnh sao lại tàn khốc vậy, cho ta cơ hội gặp được nàng, yêu nàng, lại vĩnh viễn không thể nào ở bên nhau.
Khi ta bước lên ngôi vị hoàng đế, ta cho rằng cuối cùng ta đã có năng lực bảo hộ nàng, có thể cho nàng hạnh phúc, nhưng nàng lại từ lãnh cung đi ra, một tiếng "Hoàng huynh" khiến cho giấc mộng của ta vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Một khắc kia, thế giới của ta biến thành một mảnh xám trắng. Ta không có cách nào tiếp thu được, người mà lòng ta yêu thương, thế nhưng là muội muội của ta!
Cho đến một ngày, khi ta từ trong cuộc đối thoại của mẫu hậu cùng Hồ tổng quản biết được nàng không phải là Dung Nhạc chân chính, ta vốn nên mừng rỡ như điên, nhưng mà, ngay sau đó, ta lại trở thành con trai kẻ hại chết cả nhà nàng.
Lúc nàng vì ta, kiên quyết nuốt xuống "Thiên mệnh" quên hết thảy cừu hận, ta vốn có thể cùng nàng bắt đầu lại một lần nữa, rồi lại bị buộc bất đắc dĩ, không thể không tự tay đem nàng đưa vào vòng tay ôm ấp của người khác......
Đó là vận mệnh của ta - Dung Tề!
Từ lúc chưa sinh ra, liền đã định sẵn mạng của ta không quá hai mươi bốn tuổi. Vô luận thế sự luân chuyển như thế nào, tình yêu của ta —— vĩnh viễn không có lối thoát.
Dung Tề, Dung kỳ!
Xin hãy để cho ta đánh một ván cờ, lấy tình yêu làm bước cờ, lấy tính mạng làm bàn cờ, đánh đến ruột gan đứt từng khúc, cũng, không, hối!"
—— Dung Tề
(Tề và Kỳ "cờ" trong tiếng Trung đồng âm)
****
Từ khi nữ tử mà hắn yêu thương phục vào Thiên Mệnh, mất đi ký ức, hắn chỉ có thể cố tình áp chế cảm tình của chính mình. Mỗi khi nhìn thấy nàng, hắn cần thiết làm bộ làm như không có việc gì, đem đầy ngập mối tương tư hóa thành tình huynh muội đơn thuần, mặc dù là như vậy, nàng vẫn như cũ có chút phát hiện, luôn có ý làm bộ vô tình tránh né hắn. Ở trong mắt nàng, hắn thành một người tâm lý biếи ŧɦái, không đạo đức luân lý, thế nhưng thích muội muội của mình. Mà hắn, có miệng mà khó nói.
Ở chung với nàng sau khi nàng mất trí nhớ, mặc dù lòng có chua xót, nhưng trong lòng vẫn luôn có chút vui sướиɠ. Thế là, ngày hòa thân, kéo dài một ngày lại một ngày, cuối cùng ở dưới sự bức bách của mẫu thân, hắn đành phải định ra ngày, để nàng đi Lâm Thiên quốc hòa thân.
Thời tiết tháng hai còn có chút lạnh, tuy có ánh mặt trời chiếu mắt, hắn lại cảm thụ không đến một chút ấm áp nào.
Ngày đó, nơi biên giới một mảnh hoang vu, đội ngũ tống thân mênh mông cuồn cuộn ngừng ở trước tấm bia đá sát biên giới trên sườn núi Hoàng Thổ, nữ tử hắn yêu thương một thân hỉ bào đỏ thẫm, đứng dưới ánh mặt trời không ấm áp, màu sắc tươi sáng trên người phát ra ánh sáng chói mắt, thiêu đốt đôi mắt hắn. Hắn không màng đại thần phản đối, dứt khoát đích thân đưa tiễn hơn mười dặm, không nỡ nhìn thấy nàng đi ra khỏi tầm mắt của hắn, rời khỏi sinh mệnh hắn.
(Tống thân: là tục lệ cưới gả, khi kết hôn, gia đình thân thuộc bên tân nương tiễn đưa tân nương đến nhà tân lang)
Nàng hướng hắn hành lễ, biểu tình xa cách lạnh nhạt nói: "Dung Nhạc bái biệt, Hoàng huynh trân trọng!"
Một khắc đó, hắn rất muốn giữ chặt tay nàng, để nàng đừng đi, lưu lại bên người hắn, nhưng hắn không thể làm như vậy, mạng của hắn cùng với nàng, đều nằm ở trong tay mẫu hậu. Cho nên, hắn chỉ có thể nuốt xuống một bụng chua xót, đối với nàng cười nói: "Đời này của trẫm, tâm nguyện lớn nhất, là hy vọng muội có thể sống tốt, sống hạnh phúc."
Trước mắt tràn ngập gió cát, hắn nhìn nàng từng bước một chậm rãi đi ra khỏi tầm mắt hắn, cũng đi ra khỏi sinh mệnh hắn. Từ nay về sau, Dung nhi của hắn, là thê tử của người khác!
Nội tâm khó có thể thừa nhận đau đớn làm hắn khống chế không được ho khan lên, hắn che chặt miệng, không muốn để tiếng ho khan truyền ra ngoài, nhưng lại phí công phí sức. Khối thân thể tàn tạ này, thật làm hắn cực kỳ thống hận.
Đội ngũ tống thân càng ngày càng xa, dần dần biến mất không thấy, hắn lại trước sau vẫn đứng ở phía trước tấm bia đá, yên tĩnh nhìn về phương hướng nàng rời đi, bình minh rồi lại hoàng hôn, trước mắt hắn, sẽ không còn xuất hiện thân ảnh của nàng nữa.
"Hoàng Thượng, hồi cung đi." Tiểu Tuân Tử lo lắng sốt ruột mà nhìn hắn, hắn biết, giờ phút này sắc mặt của hắn, tất nhiên cũng giống như ngón tay tái nhợt như quỷ của hắn.
***
Ngày tháng sau khi hồi cung, tâm tình u buồn tích tụ, thân thể ngày càng suy yếu, nhưng bởi vì thuốc giải mỗi tháng định kỳ của nàng, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của mẫu hậu, tính kế từng bước một.
"Hoàng Thượng, bên kia gởi tin tức đến." Tiểu Tuần Tử cầm một tờ giấy đưa cho Dung Tề.
Dung Tề tiếp lấy, mở ra, mỗi một chữ trên tờ giấy kia đều như sắt nóng ấn vào trong đôi mắt màu băng xám của hắn. Hắn nhíu chặt mày, máu huyết mạnh mẽ quay cuồng trong l*иg ngực, ho khan kịch liệt, như muốn đem lục phủ ngũ tạng chấn động đến dập nát.
Tiểu Tuần Tử kinh hãi, vội đưa thuốc qua, Dung Tề giơ tay ngăn lại, chậm rãi bình phục cảm xúc đau thắt trong lòng.
Nội dung trong tờ giấy này, là nói người yêu của hắn, cuối cùng trở thành thê tử của người khác, ngày đại hôn, Tông Chính Vô Ưu cướp đi tân nương, cái này chứng minh Tông Chính Vô Ưu quả thực đã động tình với nàng.
Hết thảy đều ở trong sự tính toán, hắn nên vui mừng không phải sao? Nhưng nụ cười tràn ra khóe miệng sao lại bi thương tuyệt vọng mà chua xót như vậy? Chỉ có một điểm, điểm kia nằm ngoài dự tính của hắn, Dung nhi của hắn, cũng yêu Tông Chính Vô Ưu.
Bàn tay cầm lấy tờ giấy của hắn vô ý thức nắm chặt lại, móng tay cũng không sắc nhọn nhưng lại đâm thủng tờ giấy, lộ ra đầu ngón tay xanh trắng.
Hắn cho rằng đã làm ra quyết định, là có thể thừa nhận hết thảy. Hắn có thể không thèm để ý đến thân nàng có hay không đã thuộc về người khác, nhưng mà, hắn đã quên rồi, đã không có ký ức về hắn, ngay cả trái tim của nàng, cũng không hề là của hắn. Dung nhi của hắn, nàng sẽ yêu người khác, sẽ vì người nam nhân khác mà đau lòng đứt ruột, mà người kia, cùng hắn giống nhau, có huyết thống hoàng tộc chí cao vô thượng, đứng ở dưới hoàng quyền, một nam tử xuất sắc chịu lời nguyền rủa của hoàng quyền. Yêu người kia, sẽ chú định cả đời nàng không thể mỹ mãn.
Yêu một người, bị người đó làm tổn thương, lại bất đắc dĩ gả cho một nam nhân khác, những ngày tháng đó tất nhiên không có khả năng có hạnh phúc. Mà thúc đẩy loại cục diện này, có một nửa là "Công lao" của hắn. Mà những gì hắn làm, còn không chỉ là những thứ này.
Chờ một ngày kia, nàng biết được hết thảy mọi chuyện đều là việc làm của hắn, nàng sẽ hận hắn đi? Sẽ hận bao nhiêu? Hắn không biết.
Nắm chặt mười ngón tay, hắn nhìn một chỗ suy nghĩ xuất thần. Ánh nắng mùa hè thật nóng gắt, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào loang lổ dừng ở trên người hắn, mặt hắn càng thêm có vẻ không còn chút máu, sắc mặt hết sức tái nhợt.
Tiểu Tuần Tử bất an gọi một tiếng: "Hoàng Thượng."
Dung Tề không nhúc nhích, cũng không mở miệng. Hắn bỗng nhiên nghĩ, như vậy cũng tốt, bất luận nàng yêu ai, đều so với yêu hắn một người đoản mệnh còn tốt hơn. Chỉ là, hắn tưởng nhớ nàng, thật sự rất nhớ rất nhớ nàng.
Ở trong loại tưởng nhớ này còn có không ngừng tính kế, qua suốt một năm. Một năm này, hắn nghĩ mọi cách, cũng không điều tra ra được cách điều chế phương thuốc mà mỗi tháng bọn họ đưa tới cho nàng. Hắn cảm thấy chỉ cần hắn còn sống một ngày, đều phải tiếp tục sống như thế.
***
Cho đến một ngày, hắn thám thính biết được trong cái kế hoạch kia, mẫu thân không chỉ là muốn lợi dụng nàng, mà còn muốn dùng cái chết của nàng bức Tông Chính Vô Ưu cùng Phó Trù huynh đệ hai người tàn sát lẫn nhau.
Nhưng hắn sao có thể để cho bọn họ thực hiện được âm mưu đó, nén xuống nỗi khϊếp sợ trong lòng, trên mặt hắn không có bất cứ biểu tình gì, âm thầm kêu người chuyển đạt đến Lâm Thiên Hoàng là hắn muốn tham gia hoạt động thu săn của Lâm Thiên quốc. Không lâu sau, Lâm Thiên quốc phát thư mời tới, mẫu thân hắn thử thăm dò hỏi hắn có muốn tham gia hay không? Hắn liền nói với mẫu thân: "Mấy năm nay, thân thể của thần nhi càng ngày càng không tốt, không biết ngày nào đó sẽ đi, cho nên, thần nhi muốn gặp mặt nàng một lần."
Mẫu thân hắn nhìn chằm chằm hắn nhìn hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc đồng ý.
****
Tới Lâm Thiên quốc rồi, gặp được người đã lâu không thấy, nỗi lòng hắn quay cuồng, tất cả cảm xúc đều dâng lên, phức tạp khôn kể. Nhìn thân ảnh nàng mảnh khảnh, hắn đau lòng không ngừng, trong l*иg ngực có ngàn vạn tâm niệm nhớ mong chỉ hóa thành nụ cười ôn hòa thanh nhã, kêu một tiếng "Hoàng muội", lại ở trong tiếng xưng hô "Hoàng huynh" lãnh đạm xa cách của nàng, làm trái tim hắn chảy máu.
Yến tiệc đêm đó, hắn bề ngoài ứng phó với Lâm Thiên hoàng cùng quần thần Lâm Thiên quốc, nhưng tất cả tâm tư lại ở trên người nàng. Bất luận có người hay không có người, hắn không chút nào che dấu sự sủng ái cùng quan tâm đối với nàng, hắn chính là muốn cho người trong thiên hạ đều biết, nàng là công chúa mà Hoàng đế Khải Vân quốc thương yêu nhất, như vậy, những người đó mới không dám coi thường nàng, bao gồm Lâm Thiên hoàng cùng phu quân của nàng. Nhưng mà nàng không hiểu, bởi vì chuyện của Tiêu Sát, trong lòng nàng đã đối với hắn sinh oán giận, nàng cho rằng hắn một lòng trí Tiêu Sát vào chỗ chết, lại không biết hắn làm như thế là vì muốn đem đệ tử duy nhất của Tuyết cô Thánh Nữ đưa đến bên cạnh nàng, hy vọng cái nữ tử kia (Tiêu Khả) có thể nhớ kỹ nàng đối với huynh muội bọn họ có ơn cứu giúp, mà từ đó sẽ hết lòng hết dạ đi theo nàng.
Nàng không hiểu, không sao, hắn không cần nàng hiểu, hắn chỉ cần nàng sống tốt là được rồi.
Sau khi yến tiệc kết thúc, hắn muốn nói tiễn nàng về phủ Tướng quân, nhưng nhịn xuống, bởi vì biết nàng sẽ cự tuyệt, cho nên chỉ nở nụ cười ôn hòa, định ra ước hẹn ngày hôm sau.
***
Từ lúc trời còn chưa sáng, hắn cứ không ngừng hỏi Tiểu Tuần Tử nàng đã tới chưa?
Một lần lại một lần.
Hắn là tưởng nhớ nàng tưởng nhớ đến như vậy, thật không dễ dàng mới đến đây một chuyến, cứ luôn muốn có thể ở chung với nàng cho dù là một chút, cho dù là nàng đang oán giận hắn.
Lúc nàng tới, hắn chờ ở trong vườn, thấy nàng hành lễ, hắn muốn đỡ nàng, nàng lại né tránh. Hắn che dấu sự mất mát trong lòng, lộ ra vẻ mặt tươi cười như gió xuân ấm áp, nói: "Nơi này đã không có người ngoài, Hoàng muội cũng không cần đa lễ. Lại đây, để trẫm nhìn kỹ xem, thật là gầy đi rất nhiều! Trẫm biết, để Hoàng muội rời xa quê hương, gả đến Lâm Thiên quốc xa xôi, thật ủy khuất cho muội!"
Nàng chỉ nói: "Hoàng huynh nói quá lời, có thể thay Hoàng huynh phân ưu là bổn phận của thần muội, nào dám nói hai chữ ủy khuất!"
Nàng mặt ngoài kính cẩn nghe lời, ánh mắt lại hết sức lạnh nhạt.
Hắn nuốt xuống một bụng khổ sở, nhẹ nhàng thở dài nói: "Trong lòng Hoàng muội quả nhiên vẫn là trách trẫm! Trước kia, Hoàng muội cũng chưa từng cố ý xa cách như vậy, cự tuyệt trẫm ngoài ngàn dặm."
Nàng lại cười lạnh nhạt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Bởi vì Hoàng huynh trước kia đối với thần muội chưa từng có tính kế nhiều như thế này. Thần muội vẫn luôn cho rằng Hoàng huynh là thiệt tình yêu thương thần muội, nhưng mà thần muội lại quên mất, Hoàng huynh trước tiên là Hoàng đế của một nước, sau đó mới là huynh trưởng của thần muội! Thần muội sẽ không trách Hoàng huynh, nhưng thỉnh Hoàng huynh cũng đừng yêu cầu thần muội trước sau như một."
Hắn nghĩ, có phải hắn đã quá tham lam? Đã muốn phải giữ được tánh mạng của nàng, lại hy vọng nàng có thể hiểu được, hắn thật sự quá tham lam! Bất tri bất giác, lời này hắn đã nói ra. Nàng rũ mắt trả lời: "Thế sự không bao giờ có lưỡng toàn, Hoàng huynh biết mình muốn chính là cái gì là được rồi!"
Hắn đương nhiên biết, hắn muốn, chỉ là muốn nàng còn sống! Hắn liền nói với nàng: Mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, hắn trước nay cũng chưa bao giờ muốn thương tổn nàng. Hắn biết nàng không tin, nhưng hắn vẫn như cũ muốn nói ra.
Thời gian cùng nàng ở bên nhau qua thật sự nhanh, mỗi khi nàng rời đi, hắn liền trông mong lần gặp mặt tiếp theo. Đồng thời, hắn cũng đang cân nhắc phải như thế nào mới có thể giữ được tánh mạng của nàng, lại không phá hư kế hoạch của mẫu hậu.
****
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, cái ngày đó cũng đã đến, hắn đau lòng đến xuống giường không nổi. Khi Tiểu Tuần Tử tiếp nàng đến, nhìn thấy trong mắt nàng ẩn chứa lo lắng, hắn liền cảm thấy vui vẻ, ít nhất nàng còn biết lo lắng cho hắn. Cái này là đủ rồi!
Tiếp đón nàng ngồi đến bên cạnh hắn, nghe nàng quan tâm thăm hỏi, trái tim hắn hơi ấm áp, nhưng nàng ngồi không đến một lát liền phải rời đi, hắn không biết như thế nào mới có thể giữ nàng lại, chỉ phải hơi mang oán trách nói: "Trẫm qua mấy ngày nữa thì phải trở về rồi, muội không thể bớt chút thời gian bồi trẫm nhiều thêm một chút sao? Lần sau gặp mặt, cũng không biết là khi nào!"
Nàng liền trầm mặc, do dự, rốt cuộc vẫn là ở lại.
Cái ngày đó vừa lúc là ngày độc trong cơ thể nàng phát tác, hắn đã sai người chuẩn bị thuốc cho nàng trước, nhưng nàng đối với hắn phòng bị cỡ nào, thế nhưng nhân lúc đi đóng cửa sổ đem chén thuốc kia lén đổ đi, nhưng nàng không ngờ, chén thuốc kia uống hay không uống không có gì khác biệt. Mà hắn, biết rõ nàng sớm đã không tin hắn, tim hắn vẫn cứ như bị đao cắt.
Đối với nàng mà nói, hắn như vậy thoạt nhìn giống như là một người thân quan tâm chăm sóc cho nàng, nhưng lại nhiều lần tính kế lên người nàng, là một người thực đáng sợ?
Hắn chống thân mình từ trên giường bò dậy, lặng yên không một tiếng động đi đến sau lưng nàng, nhìn động tác của nàng, không có ngăn cản, cũng không có nói cái gì.
Đương lúc nàng đóng cửa sổ lại, vừa quay đầu lại nhìn thấy hắn, nàng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt tay chân hoảng loạn.
Nàng sợ hắn như vậy! Ở trong mắt nàng, hắn chính là ma quỷ.
Hắn cũng biết hắn như vậy, giống như là ma quỷ, không cách nào khiến nàng không sợ hãi. Nhưng hắn, sao mà bi ai đến như vậy? Hắn muốn cho nàng đừng sợ hãi như vậy, liền cười nói: "Trẫm dọa đến Hoàng muội rồi? Nhìn muội, sắc mặt đều trắng."
Hắn nâng tay lên, xoa bả vai gầy yếu của nàng, xương cốt mảnh khảnh lộ ra thông điệp nàng ngày càng gầy ốm, hai bên má hơi lõm xuống, không giống như trước tròn trịa mượt mà. Hắn cực kỳ đau lòng, hai tay bưng mặt nàng nhẹ nhàng ôn nhu, muốn an ủi nàng, nhưng vừa mới chạm vào da thịt nàng, thấy thần sắc của nàng lập tức thay đổi, đáy mắt có bài xích mạnh mẽ, hắn nhớ tới động tác này của hắn là không nên có.
Thân hình nàng cứng đờ, rõ ràng trong lòng sợ hãi, lại mạnh miệng nói: "Không có. Cửa sổ gió lớn, Hoàng huynh mau trở về nằm đi."
Hắn ôn nhu cười, muốn nàng bồi hắn. Ước tính mê hương do mùi hương của thuốc cùng huân hương hợp thành nổi lên tác dụng, hắn đem nàng đặt tới trên giường, đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của nàng, hắn đau lòng nhịn không được xoa khuôn mặt nàng. Thấy thần sắc nghi ngờ của nàng, hắn thở dài nói: "Chén thuốc kia muội có uống, cũng không sao. Vấn đề không ở chén thuốc kia, mà là tác dụng của hỗn hợp mùi hương phát ra từ thuốc cùng với mùi huân hương trong lư hương......Hoàng muội, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn trẫm, trẫm biết, muội không vui! Cũng biết muội sợ hãi cái gì, trẫm kỳ thật...... thật sự không muốn thương tổn muội, nhưng mà trẫm...... Không thể không làm như vậy! Muội...... hiểu không? Đúng vậy, Muội không hiểu! Muội luôn là cố tình trốn tránh trẫm, phòng bị trẫm...... Muội có biết hay không, trong lòng trẫm rất khổ sở...... Hôm nay, là trẫm có lỗi với muội, sau này, trẫm sẽ bồi thường cho muội......"
Đến nỗi bồi thường như thế nào, hắn cũng không biết. Cho nàng quốc gia của hắn sao? Hắn cũng đã nghĩ qua, chỉ sợ nàng không hiếm lạ. Nàng là người trước nay đều không yêu thích quyền lực.
Nàng mở to hai mắt, trong đôi mắt đẹp đều là khϊếp sợ cùng sợ hãi, rõ ràng ý thức đã mơ hồ, còn cường ép nhắc nhở hắn, nàng là muội muội của hắn!
Trái tim hắn đau xót, rất muốn nói cho nàng biết, không phải! Nhưng hắn không thể nói, cho nên hắn dùng ngón tay đè lại môi nàng, để nàng đừng nói nữa. Hắn rất sợ nghe được. Mỗi lần nghe được, tim hắn đều sẽ co thắt rất đau, đau giống như muốn chết.
Hắn cúi người xuống, đem mặt chôn ở hõm vai nàng, ngửi mùi hương quen thuộc, ngực nghẹn đau.
Hắn rất muốn ôm nàng, muốn rất lâu rất lâu rồi. Hắn không biết sau này còn có cơ hội hay không?
Đúng lúc này, Linh nhi xông vào, hắn dưới sự giận dữ, ở trước mặt nàng, tự tay gϊếŧ chết Linh nhi. Không riêng gì bởi vì Linh nhi đánh vỡ bí mật của hắn, cũng bởi vì Linh nhi đã phản bội hắn, hắn không thể chịu đựng được người khác lừa gạt và phản bội, chỉ có nàng là ngoại lệ.
Nàng vẫn như cũ không hiểu, cho nên nàng hận hắn!
Nhìn ánh mắt căm hận của nàng bắn thẳng đến đây, trái tim hắn run rẩy, từ đây về sau, nàng không chỉ sợ hắn, mà còn hận hắn.
Hắn giơ tay bịt đôi mắt nàng, ý đồ muốn che đi nỗi oán hận mãnh liệt phát ra từ trong mắt từ trong lòng nàng, lại tốn công vô ích. Hắn cúi thấp người xuống, ở bên tai nàng ôn nhu nói: "Hoàng muội, muội mệt mỏi rồi, ngủ đi."
Ngủ đi, Dung nhi. Hết thảy đều sẽ qua đi.
Chờ nàng mất đi ý thức, hắn dùng nội lực thúc nàng nuốt xuống Hộ Tâm Đan, sau đó, lại ôm nàng một hồi, ở trước khi Thường Kiên mang nàng đi, hắn cắt rách cổ tay mình, đút cho nàng một chút máu của hắn.
Hắn chung quy vẫn là ích kỷ, lần này đây, hắn đã làm trái ý của mẫu thân, không biết về sau có còn lấy được thuốc định kỳ duy trì mạng sống hay không? Hắn không cam lòng cứ như vậy mang theo nỗi oán hận của nàng rời đi nhân thế, cho nên, hắn kỳ vọng máu của hắn, có thể đánh thức ký ức của nàng, bất luận nhiều hay ít. Hắn hy vọng trước khi hắn rời khỏi nhân thế, ít nhất còn có thể nghe thấy nàng gọi hắn một tiếng "Tề ca ca".
Mà nguyện vọng này của hắn, sau này cũng xác thật đã đạt được, mặc dù chỉ là trong hoảng hốt buột miệng thốt ra, nhưng tóm lại là từ trong miệng nàng kêu ra.
Một màn chính biến ở Lâm Thiên quốc, kết cục, hiển nhiên là làm cho mẫu thân hắn thất vọng rồi. Mà Tông Chính Vô Ưu quả thực si tình giống như hắn tưởng, vì nàng từ bỏ giang sơn, còn có cơn thịnh nộ lôi đình của Tông Chính Vô Trù làm hắn lau mắt mà nhìn.
****
Sau khi về nước, mẫu thân ngừng thuốc của hắn tới sáu tháng, lúc đầu còn có thể chịu đựng nổi, tới tháng cuối cùng, thất khiếu chảy máu, dày vò như kiến gặm nhấm, ngày đêm không ngừng, thật là sống không bằng chết. Biết bao nhiêu lần, hắn cho rằng hắn phải chết rồi, nhưng vẫn còn một hơi thở. Hắn không biết mẫu thân hắn hận phụ thân hắn bao nhiêu, mới có thể đối với hắn tàn nhẫn đến bực này. Hắn muốn hận mẫu thân hắn, nhưng giờ khắc này, cả sức lực oán hận, hắn cũng đã không còn rồi.
Hắn nằm sấp ở trên mặt đất cứng rắn lạnh băng trong tẩm cung, khi thì đau đớn lăn lộn, khi thì khổ sở rêи ɾỉ, nơi nào còn có dáng dấp của một Đế vương.
Một tháng tra tấn giày vò không dành cho người, giọng nói của hắn khàn khàn nghẹn ngào đến không có âm thanh, một khuôn mặt co giật biến hình, cả người gầy trơ cả xương, mười đầu ngón tay bị mài rách, máu tươi đầm đìa, cũng giống như trái tim hoàn toàn tan nát của hắn.
Lúc mẫu thân hắn cuối cùng cũng lộ diện, hắn nằm liệt trên mặt đất không hề có sức lực, hai mắt chết lặng nhìn dung nhan mỹ lệ của mẫu thân hắn, âm thanh như con kiến nỉ non: "Nếu...... có kiếp sau, ta thà rằng làm súc sinh...... cũng không muốn làm con của ngài nữa. Ngài tụng kinh niệm phật nhiều năm như thế, có thể từ bi một lần...... gϊếŧ chết ta đi."
****ngày mai sẽ đăng tiếp ngoại truyện của Dung Tề 2.
Hai chương ngoại truyện này đáng lẽ là ở cuối truyện, YH đem lên trước tặng cho các bạn không phải là Fan của Dung Tề. Đọc để hiểu Dung Tề hơn.