Quyển 1 - Chương 15: Phá Được
Viên Thiệu nói gì đi nữa cũng xuất thân thế gia , kiến thức rộng rãi, cho dù bất luận điều gì, nói chuyện trước mặt mọi người cũng đã luyện qua vô số lần, quả nhiên là có thể nói rất hay, cũng sắp xếp được lời hiệu triệu. Mấy câu nói đó nói ra, những người trong lòng có quỷ kia, mặc kệ trong lòng muốn gì, lại không thể không thừa nhận Viên Thiệu gã nói đúng. Nếu như cứ như vậy mà cuộc chiến phản Đổng bị dừng lại, bọn hắn cũng đều không cần phải tiếp tục lăn lộn. Người trong thiên hạ đều khinh bỉ bọn hắn. Ở thời đại sĩ tử cầm quyền này, bọn hắn cần phải dựa vào sĩ tộc mà làm việc, một khi danh dự bị hủy hoại, muốn làm thành sự tình gì, đều phải khó khăn hơn rất nhiều.
"Đúng vậy, Đổng Trác khi quân nghịch tặc, dùng kế ly gián này phân chia chúng ta. Tâm kia có thể tru, chư vị đều là thần tử xã tắc, tuyệt đối không được để cho hắn bài bố, đã quên ước nguyện ban đầu" Thái thú Bắc Hải, Khổng Dung thân là hậu nhân của thánh nhân, rất xem trọng trung nghĩa, nhìn thấy Viên
Thiệu nói có chút hiệu quả, vội vàng bỏ thêm vài câu để vãn hồi tâm ý chư hầu.
Tào Tháo ở một bên hoàn toàn không hát đệm, có thể lòng của hắn đã lạnh. Hắn biết rõ, chính mình hao tổn tâm cơ mới triệu tập liên minh chư hầu. Tuy lúc bắt đầu tâm không đủ, có thể ít nhất còn có một mục tiêu thống nhất. Thế nhưng hiện tại, liên minh này đã không tồn tại nữa, sở dĩ nó còn không giải tán, chẳng qua là vì thể diện của mỗi chư hầu mà thôi. Nghĩ tới đây Tào Tháo âm thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ: vẫn cố gắng hết sức một lần cuối cùng, vì vậy hắn đứng lên, lạnh lùng nói: "Chúng ta phải tiến công. Nếu không muốn bị người trong thiên hạ hiểu lầm, chúng ta nhất định phải lập tức tiến công, đánh Hổ Lao quan, thổ lộ lập trường của chúng ta với người trong thiên hạ, nếu không vô luận ngày sau chúng ta biểu lộ như thế nào, chúng ta đều là một đám người vô năng, một đám người không cha, không vua. Hôm nay, Tào Tháo,
Tào Mạnh Đức ta, ở chỗ này thề với trời, ta không đội trời chung cùng với Đổng Trác, nếu như trái lời thề này, ngày sau tất bị vạn đao phân thây, chết không có chỗ chôn"
Dứt lời, hắn quay người nhìn Viên
Thiệu, chắp tay nói: "Mời minh chủ hạ lệnh, tiến công Hổ Lao quan" thanh âm chém đinh chặt sắt, khiến cho chư hầu đang ngồi tim đập nhanh một hồi.
"Nói hay lắm, ty chức cũng mời minh chủ hạ lệnh, ba huynh đệ ta nguyện xung phong" một tướng lãnh sắc mặt trắng nõn một mực ngồi ở sau lưng Công Tôn Toản, đứng lên, hướng Viên Thiệu nói. Phía sau, theo sát hắn là hai vị huynh đệ, Quan Vũ Quan Vân Trường cùng Trương Phi
Trương Dực Đức. Lúc này, hai người này, một người mắt phượng trợn lên, một người phẫn nộ râu tóc dựng đứng, lập tức trong doanh trướng tràn ngập một cỗ sát khí, khiến cho những chư hầu bất mãn đối với lời nói của Tào Tháo nổi lên từng trận hàn ý trong lòng. Nguyên một đám muốn phản đối phải ngậm miệng, trong đó kể cả Viên Thuật.
Viên Thiệu cũng mãnh liệt đứng lên, nói: "Đúng vậy, tiến công Hổ Lao, Lã Bố đều bị chúng ta đánh bại, còn có ai có thể ngăn chúng ta. Hiện tại ta dùng danh nghĩa minh chủ, tất cả chư hầu nghe lệnh. . ."
"Mời minh chủ hạ lệnh" chư hầu đồng thời đứng lên, chắp tay nghe lệnh mặc kệ có người phản đối hay không, lúc này tuyệt đối không phải thời cơ. Tào Tháo tuyên ngôn thiết huyết, huynh đệ Lưu Bị trước trướng thỉnh thảo phạt, đẩy muốn chư hầu vào hoàn cảnh khó lường không thể không chiến. Nói cách khác, Viên Thiệu chỉ cần nói một câu, có thể cho kéo người phản đối người đi ra ngoài chém đầu. Những người đang ngồi đây, ai có thể đánh thắng được ba huynh đệ Lưu Quan Trương, huống chi sau lưng Viên Thiệu chính là Nhan Lương cùng Văn Sửu.
"Hôm nay chư hầu quay về doanh chỉnh đốn binh mã, ngày mai đại quân lao thẳng tới Hổ Lao quan" Viên
Thiệu cảm giác mình chưa bao giờ dõng dạc như này, thật có chút đã ghiền.
Tào Tháo nghe xong quân lệnh này, thiếu chút nữa xông đi lên cho Viên Thiệu hai cái tát tai. Người này có đầu óc gì vậy? Thời gian một ngày, không thể xảy ra chuyện gì sao? Hắn coi chư hầu đều là đồ đần sao? Còn thả bọn hắn quay về doanh, sợ bọn hắn không ai bảo vệ sao? Trong tay có binh, ai sợ ai? Ngươi, Viên Thiệu cũng không phải có binh lực mạnh nhất, bỏ lỡ thời cơ lúc này, muốn một lần nữa làm cho chư hầu đồng lòng đánh một trận, nói dễ vậy sao? Những nghĩ thì như thế, Tào
Tháo cũng không khỏi không phụ họa nói: "Cẩn tuân quân lệnh của minh chủ" nhưng khí thế thấp đi rất nhiều.
Tào Tháo đứng dậy quay về doanh, hắn nhìn thoáng qua Lưu Bị, cũng nhìn thấy một người với ánh mắt thất vọng. Lúc này, Lưu Bị cũng nhìn về phía hắn, hai người đồng thời khẽ lắc đầu, quay người ra đại trướng.
"Báo. . ." "Báo. . ." Một người lính liên lạc bước nhanh tới, giọng nói dồn dập khiến cho chư hầu đang đi ra đều dừng bước, thậm chí Viên Thiệu cũng từ trong trướng đi ra.
"Báo. . . , Tôn Kiên tướng quân phá được Tị Thủy Quan, đã mang binh đánh gϊếŧ tới Lạc Dương rồi"
Các chư hầu lặng người, cực kỳ khϊếp sợ.
"Lập tức khởi binh, tấn công Hổ Lao quan" Tào Tháo kịp phản ứng trước nhất, quát to. Hắn mặc kệ Tôn Kiên phá được Tị Thủy Quan như thế nào, dù sao
Tôn Kiên đã tấn công vào, Đổng Trác nhất định cũng đã nhận được tin tức. Đổng Trác nhất định phải đi bảo vệ Lạc Dương, lực lượng phòng ngự Hổ
Lao quan nhất định giảm mạnh. Lúc này không đánh, đợi khi nào?
"Đúng, đúng " Viên Thiệu phụ họa nói. Gã là người giật mình nhất trong mọi người, giật mình vì chiến lực của Tôn Kiên, đồng thời lại tức giận vì thắng lợi của Tôn Kiên. Chính mình suất lĩnh đại quân tấn công Hổ Lao quan thật lâu, cũng không thể đem phá được. Tôn Kiên chỉ dựa vào mấy ngàn binh mã vậy mà đánh chiếm Tị Thủy Quan chắc chắn không dưới Hổ Lao quan. Vị trí minh chủ này của mình, chẳng lẽ thật sự không giữ được sao? Cũng may Tào Tháo kịp thời gào to nhắc nhở gã, lập tức tấn công Hổ Lao. Chỉ cần có thể đánh chiếm Hổ Lao quan, chính mình vẫn là đại anh hùng thiên hạ mà thắng lợi của Tôn Kiên cũng thành phụ trợ cho chính mình.
Lập tức, Viên Thiệu lập tức hạ lệnh: "Chúng tướng lập tức tất cả quay về trong doanh, một canh giờ sau, binh phát Hổ Lao"
"Tuân mệnh" chúng chư hầu lên tiếng. Lúc này không có bất kỳ tiền boa nào. Dù sao hiện tại Tôn Kiên đã công tiến vào quan ải, mấy trấn chư hầu cùng hắn đồng thời canh giữ ở Tị Thủy Quan khẳng định cũng sẽ cùng theo vào.
Nếu chính mình cũng không có chút công tích, ngày sau thật sự sẽ không mặt mũi nào nhìn thấy người trong thiên hạ. Hiện tại, bọn hắn là một tổn hại cùng tổn hại, một vinh tất cả cùng vinh
Lúc này, Đổng Trác cũng không phải đã biết tin tức Tị Thủy Quan bị mất như Viên Thiệu cùng
Tào Tháo tưởng tượng. Thế nhưng đúng là Đổng Trác đang trên đường quay về Lạc Dương: " Lý Nho, theo ý ngươi, chư hầu Quan Đông đại khái sẽ xảy ra nội loạn từ chỗ nào?" Đổng Trác hỏi
"Ân tướng, tiểu tế cho rằng, bọn hắn cũng nên có chút thời gian chờ đợi. Mâu thuẫn cũng nên tích góp một chút mới có thể bộc phát" Lý Nho nở nụ cười, hắn có sở trường nhất chính là ở phương diện này.Thói đời này, những người này là người như thế nào, hắn hiểu rõ ràng. Chỉ một chút lợi cực nhỏ, nói không chừng có thể để cho bọn hắn chém gϊếŧ lẫn nhau, huống chi lần này bọn hắn ném ra nhiều mồi như vậy, cũng nên có ít người cắn câu? Điều khiến cho hắn đắc ý là châm ngòi cho huynh đệ Viên Thiệu Viên Thuật phản bội, cái gọi là thanh quan khó quản việc nhà, Viên Thiệu có danh vọng cao hơn so Viên Thuật, có thể Viên Thuật là con vợ cả, nhưng mà hai người cũng không phải đồ tốt đẹp gì, đều là loại người vì lợi ích cá nhân, cho dù không thể làm khó, ở riêng là chuyện cũng không phải không thể xảy ra, bởi như vậy, lực hiệu triệu của Viên gia bốn đời Tam công liền giảm bớt đi nhiều, đối phó cũng dễ dàng hơn nhiều
"Chỉ là chúng ta vẫn cần cẩn thận" hắn nói tiếp: "Trong liên quân Quan Đông dù sao vẫn có người có kiến thức bất phàm. Nói không chừng sẽ tìm ra biện pháp phân tán lực chú ý của chư hầu, thí dụ như tấn công Hổ Lao quan".
"Ha ha, vậy thì như thế nào, ta để Phụng Tiên ở lại Hổ Lao, chẳng lẽ lại còn không thủ được sao? Chỉ cần nhuệ khí thoáng qua đi, đám ranh con kia sẽ không chịu được nữa, ha ha ha" Đổng Trác đắc ý cười to. Lý Nho cũng ở một bên cũng cười theo, không uổng phí một binh một tốt, lại có thể giải quyết liên quân Quan Đông. Ngẫm lại đều thoải mái, sao có thể không cười?
…………………………………
"Lão Thường, ngươi nói, Đổng đại thừa tướng của chúng ta nghe được tin tức
Tị Thủy Quan thất thủ sẽ làm sao?" Hứa Thành lại ném ra một vấn đề. Chỉ là lúc này bên cạnh hắn chỉ có quản đồn điền Thường Hâm, những người khác đều có nhiệm vụ, cũng đã xuất phát.
"Lá gan của Đổng đại thừa tướng đã không bằng khi hắn còn trẻ, lúc chinh phạt Tây Lương thì lớn hơn.Nghe tin tức này, chỉ sợ là sẽ lập tức cho Lã Bố đến bảo vệ hắn để tránh cho mình khỏi bị tổn thương gì đó. Dù sao người ta là thừa tướng, thân kiêu thịt mắc. Ngài nói có đúng hay không, tướng quân?"
Thường Hâm hạ một quân cờ xuống bàn cờ ở trước mặt hai người, "Con mã ngọa tào (*khó vào đời - câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế) "
"Ai nha trình độ cờ của ngươi thật sự càng ngày càng lợi hại. Ta chính là sư phó của ngươi" Hứa Thành ra vẻ kinh ngạc, đưa tay ứng một chiêu, còn nói thêm: "Đúng vậy, Đổng Trác nhất định sẽ cho Lữ Bố rút quân về đi ngăn cản Tôn Kiên. Dù sao, Từ Vinh bị người vây ở Huỳnh Dương. Những người khác không ai là đối thủ Tôn Kiên"
"Ăn ngài một con" Thường Hâm chuyên chú nhìn bàn cờ, nói: "Bởi như vậy, khi nhận được tin tức, quân bản bộ Viên Thiệu tấn công Hổ Lao sẽ thuận tiện hơn nhiều. Chỉ cần có thể biết dùng chư tướng dưới trướng, thí dụ như ba huynh đệ Lưu Quan Trương, đánh chiếm Hổ Lao đã nắm chặt bảy thành"
"Ha ha, Đổng Trác bị hai mặt uy hϊếp" Hứa Thành cười có chút gian xảo nói:
"Này, quân này không thể ăn, đã sớm nói với ngươi, như vậy đã từ biệt đùi ngựa rồi"
"Chẳng lẽ Đổng Trác thật sự sẽ không để cho ngài đi cứu giá, điều này không hợp tính tình của hắn" Thường Hâm cũng đành chịu buông quân cờ vừa mới ăn trong tay xuống.
"Đừng quên, quân đội của ta trước kia gọi cái gì?" Hứa Thành hơi lộ ra ý tứ: "Vào pháo đầu"
"Gọi là Cấm quân?" Thường Hâm ngẩng đầu, hắn cảm thấy trong đầu có chút bột nhão, "Ngài đừng hỏi ty chức vấn đề này, quấy rầy mạch suy nghĩ đánh cờ của ty chức"
"Ha ha, không có ý tứ. Ai kêu ngươi tiến bộ quá nhanh " Hứa Thành thoáng có chút xấu hổ. Chỉ là dùng loại thủ đoạn này để đối phó một kỳ thủ cờ tướng, có thể thấy được kỹ năng đánh cờ của bản thân hắn tệ như thế nào: "Quân đội của ta vốn chính là cấm quân.
Ngươi suy nghĩ một chút sẽ thấy. Viên Thiệu, còn có Tào Tháo, trước kia bọn hắn đều là Hiệu úy Cấm quân. Cho dù Đổng Trác không thể nghĩ ra, Lý
Nho cũng sẽ nghĩ tới"
"Đúng vậy, một khi tên gia hỏa này có lực hiệu triệu quá lớn, cho cấm quân của ngài đến đến, nếu như bất ngờ làm phản, Đổng Trác hắn phải đối mặt với địch nhân, ít nhất gia tăng thêm mấy vạn, hơn nữa còn được trang bị tốt, tinh binh nghiêm chỉnh huấn luyện. Hắn không có lá gan mạo hiểm" Thường Hâm nói.
"Cho nên, ta có thể bạo gan để cho thủ hạ đều đi ra ngoài, chỉ cần không chạm mặt, cũng không khiến cho Đổng Trác sinh nghi" hai mắt Hứa Thành tỏa ánh sáng, nhìn quân pháo ở dưới con mã.
"Chớ đắc ý" Thường Hâm chỉ vào quân xe của Hứa Thành: "Thế nhưng Đổng Trác còn có hơn mười vạn đại quân, hạ quyết tâm đánh lớn một trận, cơ hội thắng lợi là rất cao. Dù sao chư hầu Quan Đông không đồng lòng"
"Cái này phải nhìn chúng ta" Hứa Thành nói: "Tiểu tốt qua sông"
Lúc này Đổng Trác đang nổi giận lôi đình đối với Quách Tỷ ở trước mặt: "Ta cho người bảo ngươi quay về lúc nào, còn dẫn theo quân đội. Chẳng lẽ bên cạnh ta có người tạo phản, binh lực của ta không đủ dùng sao? Ài?"
Quách Tỷ quỳ gối tại chỗ, sợ hãi rụt rè nói: "Mạt tướng thật sự không phải một mình điều binh. Mạt tướng thật sự nhận được quân lệnh của thừa tướng, nói chư hầu Quan Đông phái người đến Lạc Dương làm loạn. Gia tộc quyền thế Lạc Dương cũng có không ít gia nhập vào đó. Lúc này Lạc Dương đã đại loạn. Người truyền lời còn nói, liên quân Quan Đông đang tấn công mạnh Hổ Lao. Thừa tướng không thể phân binh, đành phải cho mạt tướng suất quân đi bình định" Dưới loại tình huống này, hắn còn có thể nói kỹ càng sự tình, đủ thấy Đổng Trác cũng biết dùng người. Nói gì đi nữa bên người Đổng Trác cũng vẫn có không ít người tài.
"Ân tướng, lần này tất nhiên là có người cố ý dùng kế điều Quách Tỷ tướng quân đi.
Chúng ta. . ." Lý Nho sẽ không bỏ qua cơ hội ban ơn lấy lòng Đại tướng cầm quân, chỉ có điều lợi không có điều xấu.
"Báo. . ." tên lính liên lạc kéo dài thanh âm, chỉ e người khác không biết hắn đã đến, "Báo, Lý Thôi tướng quân truyền đến công văn cấp tốc. Tôn Kiên cường công Tị
Thủy Quan, Tị Thủy Quan thủ vệ không đủ, đã thất thủ rồi"
"Ngươi nói cái gì?" Đổng Trác túm lấy vạt áo trước của tên lính liên lạc kéo lên: "Ngươi nói lạ một lần nữa" Đổng Trác quát lên.
"Tỷ. . . Tị Thủy Quan mất. . . Thất thủ" tên lính liên lạc lắp bắp, tốt xấu cố ra thốt ra vài lời nói.