Chương 58: Tỉnh ngộ

Edit: Ys

Mưa không còn lớn như ban đầu nữa nhưng vẫn rơi lất phất. Đường phố Nam Đô tất bật người qua lại, thi thoảng còn có người ngờ vực liếc nhìn nam tử trẻ tuổi cầm ô yên lặng đi trên phố. Quần áo hắn đẹp đẽ sang trọng, trong tay còn cầm một món đồ chơi bằng đường, tuy rằng cầm ô nhưng cả người lại ướt đẫm, nhỏ xuống từng giọt nước, tầm mắt hắn như đang suy tư gì đó mà dừng lại trên mặt đất cách đó không xa, thoạt nhìn trông như thất hồn lạc phách.

Thế nhưng bước chân của người trẻ tuổi lại rất ổn định, gặp phải người đi đường khác cũng tự nhiên né tránh, tựa như không thất thần, tóm lại là vô cùng kỳ lạ.

Đoạn Tư đúng là đang thất thần.

Hắn suy nghĩ, vừa rồi ở xa như thế, hắn vốn chẳng thấy rõ trên tay Hạ Tư Mộ là cái gì chứ đừng nói là phân biệt được hình quạ đen, đó chỉ là hắn tuỳ tiện buông một lý do qua loa lấy lệ thôi.

Hắn cũng không biết làm thế nào mà bản thân có thể nhận ra nàng.

Đúng vậy, làm sao hắn nhận ra được? Vì sao có thể nhận ra linh hồn đang sống nhờ giữa muôn vàn túi da tầm thường xa lạ chỉ trong một khoảnh khắc?

Hắn chỉ mới quen linh hồn này nửa năm mà thôi.

Đoạn Tư không suy nghĩ cẩn thận, hắn chỉ nghĩ đến việc tất cả mọi người nói quên đi là một chuyện cực kỳ dễ như thể lật bàn tay mà thôi, có lẽ một ngày nào đó tóc mai hắn sẽ bạc, đến độ tuổi không nhớ không nổi vị thanh mai trúc mã như lời phụ thân nói. hắn còn còn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra được nàng trong biển người mênh mang không?

Hắn bất giác cảm thấy hắn vẫn có thể.

Có lẽ khi đó hắn không còn sức để tuỳ hứng làm bậy nữa, chạy cũng không chạy nổi, già cả mắt mờ, thất tha thất thểu, nói không thành tiếng, cũng không biết có thể nói với nàng cái gì. Chờ tới lúc ấy, dù cho hắn có nhận ra nàng thì vẫn sẽ quên mình mà đuổi theo nàng giống hôm nay sao?

Hắn suy nghĩ rất lâu rồi cảm thấy, hắn vẫn sẽ như vậy.

Vì sao?

Đoạn Tư cứ đi mãi, phát hiện mình đã đi đến trước một bức tường lát gạch xanh, hắn ngẩn người giơ ô sang một bên nhìn về phía trước, trông thấy tường thành dày đặc dây leo, xanh tươi chói mắt. Hắn đã chạy đến cạnh tường thành rồi.

Con đường này đã đến điểm cuối rồi, rốt cuộc có muốn tránh cũng không được.

Trong một khắc này phảng phất như mặt trời chợt hửng sáng, những câu đố khiến hắn vướng bận một lúc lâu cuối cùng cũng lộ ra chân tướng, khai thông phiền não. Đoạn Tư đột nhiên cười rộ lên, hắn cười to không ngừng, toàn thân run rẩy, vừa cười vừa ném ô đi rồi che kín mắt, dựa vào tường thành chậm rãi trượt xuống trong làn mưa lớn.

Đến lúc tóc mai điểm bạc, chống gậy đuổi theo một người, chuyện này buồn cười đến cỡ nào? Trên đời này sao lại có chuyện buồn cười đến thế?

Vì sao hắn lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?

Từ thiếu niên đến lão niên, từ sinh đến tử, cuộc đời là khoảng thời gian rất dài, vì sao hắn có thể chắc chắn mình sẽ nhớ mãi không quên?

Hắn thích nàng, nàng là cô nương đầu tiên mà hắn thích, hắn thậm chí còn không biết trên đời này thích rồi sẽ đi đến đâu.

Nàng chỉ là cô nương đầu tiên đánh thức hắn thôi.

Chỉ là cô nương đầu tiên đến đón hắn ra khỏi cái nơi tối tăm giơ tay không thấy nổi năm ngón.

Là cô nương đầu tiên vì hắn mà cảm nhận được sự tốt đẹp và đau đớn của thế gian.

Một cô nương luôn nói lời tàn nhẫn nhưng lại chưa từng thật sự ra tay đả thương hắn, thậm chí còn đích thân đút thuốc cho hắn uống.

Một cô nương cô độc mà kiêu ngạo, không mong đợi được bất luận kẻ nào thấu hiểu, không mong đợi được nhớ đến và cảm ơn, chỉ làm việc mà bản thân cho là đúng đắn.



Một cô nương luôn gọi hắn Đoạn tiểu hồ ly, Đoạn Tư, Đoạn Thuấn Tức, nói ta sẽ bảo vệ ngươi, nhưng ngươi không cần thích ta.

Một cô nương có cuộc đời dài đằng đẵng, rồi sẽ quên mất hắn, lại không thể bị hắn với cuộc đời mấy chục năm ngắn ngủi quên đi.

Nước mưa lăn xuống từ bàn tay che mắt của Đoạn Tư, hoà với thứ nước chảy ra từ kẽ hở giữa ngón tay hắn, tí tách từng giọt rơi xuống nền đá.

Thật là trớ trêu, tâm nguyện hắn vốn dĩ là phải làm một người bình thường, thoát khỏi bóng ma của Thiên Tri Hiểu, thu lại tài năng, khống chế cảm xúc bị xé toạc, học cách sống như một người bình thường.

Hoặc là nói, giả vờ sống như một người bình thường.

Hắn rất nỗ lực để làm chuyện này, nhưng bây giờ hết thảy đều đi ngược lại với tâm nguyện ban đầu của hắn, Quỷ Vương Hạ Tư Mộ trở thành tâm nguyện mới kinh thế hãi tục nhất của hắn.

Hắn không biết thích trên thế gian này sẽ có kết cục gì, nhưng hắn đã thấy được kết cục của mình, hắn không chấp nhận số mệnh của mình, nhưng vào giờ phút này hắn đã chấp nhận.

Bọn họ đều nói đúng, nhưng cũng nói sai cả rồi.

Trên đời này đúng là không có ai không thể rời xa người nào đó.

Nhưng hắn không thể không có Hạ Tư Mộ.

Khi đại thiếu phu nhân Đoạn gia Ngô Uyển Thanh trông thấy tiểu thúc ở giữa hành lang dài trong phủ thì nàng ấy đã thực sự kinh hãi. Tiểu thúc nàng, thanh niên tài năng quấn tú chạm tới là bỏng tay nhất Nam Đô Đoạn Thuấn Tức, vậy mà lại ướt đẫm cả người chật vật trở về, có điều trong tay hắn rõ ràng còn cầm một cái ô.

Vừa thấy nàng ấy, Đoạn Tư lập tức dựng thẳng ngón trỏ lên môi, cười nói: “Tẩu đừng nói cho người khác biết dáng vẻ này của đệ nhé.”

Ngô Uyển Thanh gật đầu, sau đó nhận ra hắn không đi cửa lớn, ấy thế mà lại trèo tưởng về. Nàng ấy cũng không biệt Đoạn Tư còn có một mặt thiếu niên phóng túng như vậy, có chút kỳ quái hỏi: “Sao đệ lại bị xối thành thế này, ô này hỏng rồi sao?”

Đoạn Tư lắc đầu, nói: “Ô vẫn còn tốt, chỉ là đệ không bung ra thôi.”

“Lớn thế rồi mà mưa không biết bung ô để ướt sũng thế này, gió lạnh thổi sẽ sinh bệnh đấy, sao có thể không yêu quý thân thể mình thế chứ?”

Đoạn phu nhân một lòng lễ Phật không hỏi chuyện trong nhà, Ngô Uyển Thanh là đương gian quán xuyến nội trạch Đoạn gia, bất giác cũng dạy dỗ Đoạn Tư giống như dạy dỗ con trai nàng ấy.

Đoạn Tư nhẹ nhàng cười, xoay chuyển ô trong tay, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, rõ ràng không bung ô sẽ dính mưa, thế mà cố tình không bung. Biết đạo lý sống tốt mà lại không sống cho tốt, thật là điên rồi.”

Ngô Thanh Uyển cảm thấy lời hắn nói có ẩn ý, không khỏi hỏi: “Tiểu thúc, có phải đệ có tâm sự gì không?”

“Không có tâm sự gì. Đúng rồi, có phải tẩu rất thân với phu nhân Hộ bộ Vương thượng thư không?”

“Ngày thường ta với Vương phu nhân có hay qua lại, sao thế?”

“Hôm nay đệ đến Ngọc Tảo Lâu tình cờ gặp Vương công tử và muội muội hắn ta Tố Nghệ, Vương công tử dặn dò đệ thay hắn ta đưa Tố Nghệ về nhà. Nhưng đệ đang nói chuyện với Tố Nghệ thì thấy một gương mặt rất quen trên đường, sợ là mật thám thích khách của Đan Chi nên lập tức đứng dậy đuổi theo, nhất thời quên mất Tố Nghệ, cũng không thể đưa nàng ấy về như đã nói. Lần sau tẩu gặp Vương phu nhân thì giúp đệ chuyển lời xin lỗi nhé.” Đoạn Tư nói rất nhẹ nhàng, vô cùng chân thành.

Ngô Uyển Thanh nhìn quần áo ướt sũng của Đoạn Tư, cảm thấy việc này hẳn là không đơn giản như vậy, nhưng nàng ấy sớm đã hiểu, có một số chuyện không cần tìm hiểu tới cùng, chỉ đành đồng ý: “Được.”

Đoạn Tư mỉm cười gật gật đầu, đang định đi về phòng mình thì đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Ngô Uyển Thanh, nói: “Tẩu tẩu, đệ có thể mạo muội hỏi tẩu một vấn đề không?”

Ngô Uyển Thanh nghi hoặc gật đầu.

“Tẩu tẩu, tẩu và đại ca đệ là thanh mai trúc mã, vậy nên là thật lòng yêu nhau đúng không?”

Ngô Uyển Thanh kinh ngạc mở to hai mắt, tiếp đó đỏ mặt, có hơi thẹn thùng nói: “Đệ… Đệ hỏi việc này làm gì?”



“Gần đây phụ thân đang trù tính việc đón dâu cho đệ, cho nên tò mò thôi, dù sao cũng có rất nhiều đôi vợ chồng cả đời bình đạm như nước, tôn trọng nhau như khách.”

“Ta cùng với Thuấn Y, ta nghĩ chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.”

“Sao tẩu có thể xác nhận là đại ca thích tẩu?”

“Chuyện này… Tất nhiên là có thể nhìn ra, năm mười lăm mười sáu tuổi, lúc ta đến gần hắn sẽ vui mừng, người khác trêu đùa chúng ta hắn sẽ xấu hổ buồn bực, hắn luôn tìm đủ loại lý do để tới phủ gặp ta, thấy ta là đỏ mặt, nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp, thích còn không phải là như vậy sao?”

Đoạn Tư có vẻ như nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi không tỏ ý kiến mà chỉ cười bảo: “Đệ biết rồi, cảm ơn tẩu.”

Hạ Tư Mộ ở trước mặt hắn luôn luôn điềm tĩnh, ôn nhu mà lạnh nhạt, tựa như lúc nào cũng nghĩ cho hắn, lại tựa như vĩnh viễn không dao động.

Không có cái nào giống với biểu hiện mà tẩu tẩu nói cả, có điều tính cách của nàng và đại ca vốn khác nhau rất xa. Nàng ưu ái và dung túng hắn, bên trong rốt cuộc xen lẫn bao nhiêu phần thích đây?

Đoạn Tư trở lại phòng, vừa cởi bộ quần áo ướt sũng của bản thân vừa nghĩ e rằng hắn lại muốn đánh cuộc một lần nữa rồi.

Sau khi bị Đoạn Tư bên kia nhận ra, Hạ Tư Mộ đi dưới ô của Hoà Gia Phong Di tới đầu đường Nam Đô, Tử Cơ im lặng đi theo phía sau bọn họ.

Hạ Tư Mộ nhìn thẳng phía trước, thân thể có tướng mạo bình thường này toát ra khí chất uy nghiêm, giọng điệu bất hảo: “Hoà Gia Phong Di, tài xem bói của ngươi đúng là ngày càng khá nhỉ.”

Hắn ta nói đầu đường Nam Đô có phong cảnh đẹp, dù trời có mưa to cũng phải kéo nàng ra đây, chưa đi được hai bước đã kinh ngạc nói người ngồi trên lầu Ngọc Tảo Lâu kia chẳng phải Đoạn tướng quân sao? Người ngồi trước mặt hắn là ai vậy? Hình như quan hệ rất không bình thường.

Cây gậy gỗ bạch dương của Hoà Gia Phong Di gõ lên mặt đất, hắn ta thở dài một hơi, vô tội nói: “Đó không phải là trùng hợp sao, ai mà biết sẽ gặp được hắn chứ?”

Cái cớ qua loa này liệu có giả quá không.

Nước mưa nương theo dù tí tách rơi xuống, tầm mắt cũng bị mưa làm cho mơ hồ, Hạ Tư Mộ trầm mặc một lát, nói: “Gần đây Đoạn Thuấn Tức sống tốt chứ?”

“Rất tốt. Đoạn tướng quân chính là người trẻ tuổi được thưởng thức nhất trong triều đình, khí phách hiên ngang, gió xuân phơi phới chính là chỉ hắn. Nhưng cũng không biết có phải vì bị thương trên chiến trường không mà trông hắn có vẻ suy yếu, lại bí dính mưa trong thời tiết này, biết đâu chừng sẽ đổ bệnh. Nói đến chuyện đổ bệnh này ta rất có kinh nghiệm, loại người như hắn bình thường thân thể trông thì rất tốt, nhưng một khi đổ bệnh sẽ như núi lở, nguy hiểm vô cùng, chỉ hơi sơ ý thôi sẽ từ bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng, tính mạng…”

Nhận thấy ánh mắt cảnh báo của Hạ Tư Mộ, Hoà Gia Phong Di nuốt hai chữ “đi tong” vào bụng.

Nàng cười lạnh nói: “Có phải ngươi nói ít đi thì sẽ khó chịu không?”

“Còn không phải sao, lão tổ tông ngài hiểu ta nhất mà.” Hoà Gia Phong Di cười tủm tỉm, hắn ta có đôi mắt đào hoa, lúc cười rộ lên luôn mang theo một chút tà mị phong lưu. Hắn ta đặt tay trái lên môi, nhỏ giọng nói: “Sao nào, sợ ta chú chết hắn? Yên tâm yên tâm, những lời này không có chú lực.”

“Ta biết.”

“Ngươi biết? Vậy ngươi là đơn thuần đau lòng thay hắn, không muốn nghe thấy hắn đi đời nhà ma?”

“Nếu thân thể không tốt thì ngươi nên ít nói lại đi.”

Nếu không phải tên này là con cháu của dì dượng nàng, hơn nữa khi hắn ta còn nhỏ nàng có chăm sóc hắn ta mấy năm thì bây giờ Hạ Tư Mộ đã sớm đánh hắn không nhìn ra mặt mũi nữa rồi. Hoà Gia Phong Di tốt xấu gì cũng là người lớn lên tại nơi nghiêm chỉnh như Tinh Khanh Cung, vì sao lúc trưởng thành lại ra cái bộ dạng này?

“Rốt cuộc ngươi có điểm nào giống dì dượng?” Hạ Tư Mộ không khỏi đặt câu hỏi.

“Đại khái là… Đẹp.” Hoà Gia Phong Di chỉ chỉ mặt mình.

“…”