Edit: Ys
Trầm Anh giật mình, Minh Phong đạo trưởng nhẹ buông tay, nó liền theo bản năng bắt lấy thanh kiếm, sau đó hoảng loạn nhìn về phía Kiều Yến. Kiều Yến cười cười xoa xoa trán nó, nói: “Đệ cũng đã là người lớn một chút rồi, đã đến lúc thử trừ tà trừ tuý.”
Ánh mắt Trầm Anh run rẩy, mờ mịt nhìn về phía Hạ Tư Mộ.
Hạ Tư Mộ chỉ nhướn mày, khoanh tay đứng tại chỗ, chế giễu nhìn Kiều Yến và Minh Phong đạo trưởng.
“Nếu các ngươi sợ ta như vậy thì còn tới gϊếŧ ta làm gì? Chi bằng tỏ ra quyết đoán một chút xem, có khi ta sẽ xem trọng các ngươi vài phần.”
Kiều Yến lại không trả lời Hạ Tư Mộ, chỉ dỗ dành Trầm Anh bảo nó mau chóng động thủ. Hai tay Trầm Anh nắm lấy thanh kiếm, tay hơi run rẩy, nhìn vào mắt Hạ Tư Mộ tựa như hy vọng nàng có thể nói gì đó.
Nó cũng không biết nó hy vọng nàng nói cái gì, chỉ là tốt xấu gì nên cũng thanh minh cho bản thân một chút.
Hạ Tư Mộ lại không nói một lời với nó, tất cả cảm xúc và lời nói của nàng đều dành cho hai người phía sau, thỉnh thoảng có nhìn qua nó, ánh mắt vẫn luôn tràn đầy bình tĩnh.
Giống như không mong chờ gì, cũng không có thất vọng.
Trầm Anh do dự giơ kiếm lên, quay đầu nhìn ánh mắt cổ vũ của Kiều Yến, nó run lên bần bật như cực kỳ sợ hãi, gần như là cắn răng mà vung kiếm.
“A!” Một tiếng hét chói tai xẹt qua bầu trời đêm, cổ tay Kiều Yến đầm đìa náu, nàng ta khϊếp sợ che lại vết thương bị linh kiếm đâm trên tay, pháp lực từ trong miệng vết thương tuôn ra cuồn cuộn không ngừng.
Trầm Anh nhân cơ hội cướp lấy dây chuyền đèn Quỷ Vương trong tay nàng ta, chạy như bay đến bên cạnh Hạ Tư Mộ, lấy hết can đảm hét lên với Kiều Yến: “Không! Ngươi không phải Tiểu tiểu thư tỷ của ta! Tiểu tiểu thư tỷ của ta là người tốt… Tỷ ấy chắc chắn sẽ không bảo ta đi gϊếŧ người!”
Nó nhét dây chuyền đèn Quỷ Vương vào tay Hạ Tư Mộ, hơi sợ hãi hỏi: “Trả lại cho ngươi, ngươi mới là Tiểu tiểu thư tỷ chân chính, đúng không?”
Hạ Tư Mộ còn chưa kịp đáp lại, Kiều Yến và Minh Phong đạo trưởng đã phẫn nộ đồng loạt tấn công, vài chiếc bính linh kiếm và gai xương bay tới, tựa như sao băng trong đêm tối. Trầm Anh theo bản năng giang hai tay che chắn trước người Tiểu tiểu thư tỷ của nó, sợ hãi nhắm mắt lại, chỉ nhìn thấy một góc áo xẹt qua.
Đau đớn không đến như mong đợi, Trầm Anh chỉ cảm thấy một đôi tay nắm lấy bờ vai nó. Nó run lên một chút, hơi mở mắt ra, trông thấy Hạ Tư Mộ ngồi xổm trước người nó hơi hơi cúi đầu, hai tay đặt lên vai nó, che chở cho nó.
Ngực nàng bị bính linh kiếm và gai xương đâm thủng, máu tươi bắn đầy trên bộ quần áo màu xanh ngọc bích, giống như đoá hoa đỏ thẫm nở rộ trên mặt nước xanh biếc, đầu của chiếc gai xương dài nhất chỉ cách ngực Trầm Anh một tấc.
Làn gió ấm áp mùa xuân thổi tung mái tóc dài của nàng quét lên mặt Trầm Anh, nó sững sờ tại chỗ, Hạ Tư Mộ phun ra một búng máu, hơi ngẩng đầu lên nhìn nó, ánh mắt vốn không có cảm xúc cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười với nó.
Nàng nhàn nhạt nói: “Đệ che chở ta làm gì, đệ sẽ chết. Ta thì không chết, chỉ đau mà thôi.”
Đây quả nhiên là Tiểu tiểu thư tỷ của nó.
Trầm Anh che miệng bật khóc, nó giơ tay ra lại không dám đυ.ng vào thân thể bị lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua của Tiểu tiểu thư tỷ.
“Tỷ tỷ đừng chết… Tỷ đừng rời khỏi đệ… Sau này đệ sẽ mạnh mẽ hơn… Tướng quân ca ca nói… Người luôn bảo vệ người khác rất cô độc… Sau này bọn đệ sẽ bảo vệ tỷ, giống như tỷ bảo vệ đệ vậy… Tỷ đừng chết…”
Người luôn bảo vệ người khác rất cô độc.
— Rồi sẽ có một ngày, con sẽ giống như phụ thân con, quỷ và người gắn bó hài hoà, bảo vệ thế gian này.
Hạ Tư Mộ giật mình, nàng hơi cụp mắt, bất đắc dĩ cười rộ lên, l*иg ngực run rẩy không ngừng, khoé môi lại trào máu, nhỏ từng giọt xuống mặt đất khô cằn.
Nàng đặt dây chuyền đèn Quỷ Vương vào tay Trầm Anh, nhẹ giọng nói: “Đệ cầm nó.”
Nàng chậm rãi đứng lên, xoay người hờ hững nhìn Kiều Yến và Minh Phong đạo trưởng, nắm lấy lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua thân thể nàng, tay hơi ngừng lại, sau đó lưu loát rút ra.
Rõ ràng nàng có thể cảm nhận được đau đớn, giờ phút này lại như không hề có cảm giác. Xem như nhờ hoạ được phúc, những pháp khí ảnh hưởng đến pháp lực của nàng không thật sự gây ra ảnh hưởng gì, bởi vì lúc này nàng đã không còn pháp lực để bị mất.
“Muốn gϊếŧ ta, hoặc là tìm được mệnh môn của ta, hoặc là khống chế đèn Quỷ Vương thiêu chết ta. Sức mạnh của các ngươi đều không đủ để khống chế đèn Quỷ Vương, thậm chí còn phải mượn tay người phàm để lấy nó từ tay ta, như vậy thì chỉ còn lại cách đầu tiên.”
Hạ Tư Mộ vỗ nhẹ vai Trầm Anh, nói: “Đệ cầm đèn Quỷ Vương, người quỷ đều không thể tổn thương đệ, đệ đi tìm Đoạn Tư.”
“Tiểu tiểu thư tỷ…”
“Tuyệt đối không được đưa đèn Quỷ Vương cho bất kỳ ai khác, đi mau!”
Trầm Anh mặt đầy nước mắt, nó cầm dây chuyền, nhìn những người xung quanh một vòng, dường như nhận ra mình chỉ biết liên luỵ Hạ Tư Mộ, khẽ cắn môi nắm chặt dây chuyền lui về sau hai bước, chạy đi như bay.
Lập tức có mấy bóng đen đuổi theo Trầm Anh, số còn lại vẫn nhìn Hạ Tư Mộ như hổ rình mồi.
Hạ Tư Mộ rút từng lưỡi dao sắc bén vừa mới cắm vào thân thể ra vứt xuống đất, trăng treo giữa trời, chiếu sáng mặt đất. Nàng đứng dưới bóng trăng tròn, hơi mỉm cười chỉ lên không trung trên đỉnh đầu: “Trước khi mặt trời lên, các ngươi có thể thiên đao vạn quả ta, đâm thủng mỗi một tấc thịt trên người, tìm kiếm mệnh môn của ta. Nhưng nếu mặt trời mọc, ta khôi phục lại pháp lực mà các ngươi vẫn bất hạnh không tìm được, vậy thì cứ chờ bị ta cho thành cát bụi đi.”
Sắc mặt Kiều Yến và Minh Phong đạo trưởng tái nhợt, lại âm thầm lộ ra vẻ hung ác.
Trời tảng sáng là lúc Đoạn Tư chạy về Phủ thành Sóc Châu. Khi đó Trầm Anh cả người đầy máu ngồi ở bậc cửa, trên tay chỉ cầm một sợi dây chuyền dính máu phát ra ánh sáng màu lam, cắn chặt răng, bất kể là ai hỏi gì cũng không trả lời, chỉ khi Đoạn Tư đi vào thì nó mới hoàn hồn, chạy đến trước mặt Đoạn Tư hét lên: “Cứu tỷ tỷ, cứu Tiểu tiểu thư tỷ!”
Đoạn Tư vốn đã nghe nói trong Phủ thành xảy ra chuyện, khi nhìn thấy sợi dây chuyền dính máu thì mặt càng biến sắc, dẫn theo Trầm Anh thúc ngựa chạy ra ngoài thành, tìm được Hạ Tư Mộ giữa mảnh đất khô cằn ướt đẫm máu, quạ đen bâu đầy.
Nàng an tĩnh ngồi xếp bằng dưới đất, thân thể Kiều Yến lại lâm vào ngủ say nằm trên mặt đất gối đầu lên chân nàng, trên người các nàng cũng có vài con quạ đen yên lặng đậu xuống. Rất nhiều tro tàn do bị đốt cháy chất thành đống chung quanh, cùng với không biết bao nhiêu là hình người từng tồn tại.
Quần áo Hạ Tư Mộ đã không còn chỗ nào nguyên vẹn, hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ, thân thể của nàng cũng không có một chỗ nào lành lặn, vô số vết chém và đâm xuyên qua phủ từ đầu ngón tay cho đến gương mặt.
Ngược lại, thân thể Kiều Yến lại không tổn hao gì, yên tĩnh mà ngủ.
Ánh mặt trời nhu hoà chậm rãi toả ra từ phía sau Hạ Tư Mộ, đất trời bừng sáng, chiếu rọi vũng máu bên cạnh nàng. Nàng từ từ mở mắt nhìn về phía Đoạn Tư, nhợt nhạt mà ngạo mạn cười.
Thời điểm Đoạn Tư trông thấy cảnh này, cảm thấy tim mình như ngừng đập, hô hấp đình trệ.
Nàng còn cố tình nhẹ than một tiếng: “Đau quá, đau chết mất.”
Nàng nói đau quá. Hắn dùng hết sức cắn nàng, nhưng không thật sự muốn làm nàng đau.
Hắn cho nàng mượn xúc cảm không phải để nàng chịu đau.
Đoạn Tư cứng đờ chớp mắt một cái, lập tức nhảy xuống ngựa, chạy đến như một cơn gió, ngồi xổm xuống ôm lấy bả vai Hạ Tư Mộ, khiến những con quạ đen sợ hãi bay đi.
Hạ Tư Mộ hừ nhẹ một tiếng, nói: “May mà bây giờ không đau nữa.”
Đoạn Tư gắt gao ôm chặt vai nàng, thân thể không tự chủ mà run lên.
Là hắn đau, tốt nhất là hắn có thể đau thay nàng.
Pháp lực của Hạ Tư Mộ trở lại, xúc cảm cũng biến mất. Nàng vỗ về lưng Đoạn Tư, cũng không biết vì sao bất kể là hắn bị thương hay nàng bị thương, người khó chịu đều là hắn.
“Ngày mai miệng vết thương sẽ khép lại, quỷ có năng lực khôi phục rất mạnh, ngươi đừng có tỏ ra như thể ta bán thân bất toại như vậy.”
Đoạn Tư không nói một lời, buông nàng ra rồi lập tức bế ngang nàng lên, Hạ Tư Mộ nhíu mày nói: “Ta có thể đi.”
“Đừng nói gì cả.” Trong mắt Đoạn Tư chứa một tia ý cười phù phiếm, ánh sáng trong mắt lại tản ra, sự điên cuồng âm ỉ càn quấy.
Hạ Tư Mộ nhìn hắn một lát, thở dài duỗi tay ôm cổ hắn, thả lỏng sức lực nằm trong l*иg ngực hắn, làn da dính máu ẩm ướt dán vào cổ hắn.
“Bình tĩnh một chút, Đoạn tiểu tướng quân.”
Đoạn Tư im lặng chớp mắt một cái, nhắm mắt rồi lại mở ra, cười khẽ nói: “Ta rất bình tĩnh.”
Hắn bế Hạ Tư Mộ lên ngựa, lệnh cho thuộc hạ mang theo Kiều Yến, thúc ngựa mang nàng về thành.
Lúc Hạ Tư Mộ rửa mặt chải đầu, phải dùng đến ba thùng nước mới rửa sạch hết máu trên người, đúng thật là vết thương trên người nàng đều đã chậm rãi khép lại, không hề đổ máu nhưng cũng không chịu nổi số lượng vết thương quá nhiều.
Nếu nàng là người phàm, hẳn đã mất máu mà chết.
Hạ Tư Mộ thay một bộ quần áo sạch sẽ nằm trên giường, mặc dù nàng đã nhiều lần nói rằng mình không cần nghỉ ngơi, nhưng vẫn bị Đoạn Tư và Trầm Anh nước mắt lưng tròng ấn xuống giường. Vì vậy nàng mới dựa vào đầu giường âm thầm tính sổ trong lòng, lôi một đám quỷ có hiềm nghi ra suy đoán một lần, xem xem tên ngu xuẩn nào sắp xếp vở diễn vụng về này.
Trầm Anh vẫn luôn ngồi ở đầu giường nàng, đứa nhỏ này đã ngừng khóc, không biết có phải bị doạ hay không mà cứ kéo tay nàng, không nói câu nào.
Hạ Tư Mộ tính sổ xong mới dùng chút tinh lực, búng trán nó: “Đệ làm sao vậy?”
Trầm Anh ngước mắt lên, phảng phất như chỉ qua một đêm đã trưởng thành, ánh mắt trẻ con trở nên kiên định. Nó nghiêm túc nhìn Hạ Tư Mộ, dằn từng chữ một: “Tiểu tiểu thư tỷ, đệ quyết định rồi, sau này đệ nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, phải bảo vệ hai người. Tuy tỷ là quỷ, nhưng là quỷ tốt. Tỷ và Đoạn Tư ca ca đều rất tài giỏi, đệ bảo vệ hai người, hai người sẽ không bị thương, có thể đi làm chuyện trọng đại.”
Hạ Tư Mộ nhịn không được mà cười rộ lên, nàng quay đầu lại nói: “Tỷ nhớ rõ nguyện vọng của đệ là một lần có thể ăn tám cái bánh, còn là nhân thịt.”
Trầm Anh lắc đầu, trịnh trọng nói: “Đệ không cần bánh, cả đời không ăn cũng không sao. Đệ phải bảo vệ hai người, đây chính là tất cả nguyện vọng của đệ từ nay về sau.”
Ánh mắt Hạ Tư Mộ loé lên, nhìn đứa nhỏ chưa từng có biểu cảm quyết liệt như vậy.
Thật ra lời mà Kiều Yến giả nói lúc ấy hẳn là chân tướng mà Trầm Anh hy vọng trong lòng – Hạ Tiểu Tiểu là người không phải quỷ, cũng không ăn thịt phụ thân nó. Trong thời khắc ngắn ngủi mà hỗn loạn đó, cuối cùng Trầm Anh vẫn vứt bỏ lời nói dối tốt đẹp, chạy vội đến bên cạnh nàng hỏi nàng – Ngươi mới là Tiểu tiểu thư tỷ chân chính, đúng không?
Hạ Tư Mộ nhớ lại ngày hôm đó ở trong sân, Đoạn Tư mỉm cười nói ra câu kia — Ngươi đừng mơ mộng rời khỏi cuộc sống của nó.
Một đời của người phàm ngắn ngủi đến thế, muốn ở bên nàng như một người khách qua đường sao?
Nàng than nhẹ một tiếng, ôm lấy bả vai Trầm Anh vỗ vỗ: “Trở nên mạnh mẽ trước đi, nhóc con.”
Cả buổi sáng Đoạn Tư đều ở bên ngoài xử lý chuyện, chuyện Minh Phong đạo trưởng chết và một đống cục diện rối rắm đủ cho hắn thu dọn một thời gian dài, Hạ Tư Mộ vốn tưởng ít nhất là tới tối hắn mới về được, vậy mà mới giữa trưa hắn đã đẩy cửa phòng nàng ra.
Trầm Anh đã mệt mỏi ghé vào mép giường ngủ thϊếp đi, còn nàng thì cầm một cuốn sách cổ dày nặng màu đen, thờ ơ đọc.
Đoạn Tư bế Trầm Anh đặt lên giường êm bên cạnh, sau đó ngồi xuống cạnh Hạ Tư Mộ, nhẹ giọng hỏi nàng: “Ngươi đang làm gì vậy? Cảm giác thế nào rồi?”
Hạ Tư Mộ đóng cuốn sách lại, búng tay một cái cuốn sách đã biến mất. Nàng hờ hững nói: “Cảm giác? Ta không có cảm giác, đã nói với ngươi vết thương của ta sẽ sớm lành lại. Không bao lâu nữa là ta có thể trả lại mối thù này.”
Dừng một chút, nàng quay sang nhìn Đoạn Tư, cười như không cười nói: “Có điều, ta rất muốn biết, làm sao những con quỷ đó biết ta không có pháp lực, không phải là ngươi nói chứ?”
Đoạn Tư có vẻ giật mình, hắn rũ mắt rồi lại ngước lên, bật cười chậm rãi tới gần Hạ Tư Mộ, ở trước mặt nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi hoài nghi ta?”
Hạ Tư Mộ chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Trong đôi mắt thiếu niên dường như loé lên ngọn lửa, hắn gằn từng chữ một: “Ta lấy quá khứ của ta, tương lai của ta, cơ thể ta, trái tim ta, gia tộc của ta, lý tưởng của ta, lấy cái tên Đoạn Tư này và mọi thứ ta có được trên cõi đời thề với ngươi. Cả đời này từ lúc sinh ra đến lúc chết đi, ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến ngươi.”