- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Bạch Nhật Đề Đăng
- Chương 17: Giả mạo
Bạch Nhật Đề Đăng
Chương 17: Giả mạo
Edit: Ys
“Leng keng.”
Mọi người đang vây xem náo loạn cả lên, kiếm Phá Vọng rơi xuống mặt đất, Hạ Tự Mộ đột nhiên ôm mặt khóc nức nở nói: “Ta ở Lương Châu bị người Hồ Khế tàn sát, hương thân phụ lão đều chết trong tay bọn chúng, nàng ta lại ở đây nói hươu nói vượn, ta nhất thời tức giận mụ mị đầu óc… Hận không thể chính tay đâm chết kẻ gian ác…”
Nàng đang định khuỵu gối ngã xuống đất gào khóc một trận thì đã bị một đôi tay đỡ lấy cánh tay, hơn nữa lại đỡ rất chắc, khiến nàng không thể diễn một màn ngã xuống đất.
Hạ Tư Mộ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đoạn Tư nhìn nàng đầy ẩn ý, một tay hắn đỡ lấy cánh tay nàng, một tay khác khom lưng nhặt kiếm Phá Vọng trên mặt đất, tra kiếm vào vỏ.
Kiếm Phá Vọng chỉ khi chấp nhận chủ mới có thể mài sắc. Nhưng vừa rồi ở trong tay Hạ Tư Mộ, nó cũng sắc bén vô cùng.
Vào thời khắc cúi gần, Đoạn Tư nói với giọng mà chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Đừng tuỳ tiện rút kiếm của ta, vừa rồi suýt nữa thì ta đã gϊếŧ ngươi.”
Thật ra Hạ Tư Mộ cũng phát hiện. Vừa nãy, khi nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, Đoạn Tư đã theo bản năng muốn ra tay với nàng, nhưng lại mạnh mẽ kiềm chế. Nếu Đoạn Tư không thể kiềm chế — Thật đáng tiếc, người bị thương cũng chỉ có hắn mà thôi.
Nàng nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Đoạn Tư, run rẩy lớn tiếng: “Mong tướng quân đại nhân đừng trách tội ta.”
Đoạn Tư nhướn mày, hắn cười khẽ duỗi tay ra, dùng ngón cái lau đi vết máu bắn trên mặt nàng, nói: “Hạ tiểu thư là công thần của Đạp Bạch ta, ta tất nhiên sẽ không trách tội ngươi vì phẫn nộ mà ra tay gϊếŧ chết kẻ xấu.”
Dừng một chút, hắn nhẹ giọng nói: “Làm sao ngươi khóc được?”
“Cắn đầu lưỡi.”
“Không cảm thấy đau?”
“Không.”
“Hạ miệng với bản thân nhẹ một chút.”
Trong lúc hai người đang thì thầm to nhỏ, Lâm Quân đi tới, tức giận đến dậm chân nói: “Còn chưa hỏi ra Hà Yên dùng cách gì vào được kho lúa, sao Hạ cô nương đã gϊếŧ nàng ta như vậy!”
Hạ Tư Mộ nắm ống tay áo của Đoạn Tư, núp phía sau hắn, Đoạn Tư phối hợp vươn tay ra bảo vệ nàng, quay đầu cười nói với Lâm Quân: “Thẩm vấn mấy tên trông coi hôm nay cũng được, may mà chưa bị đốt nhiều lắm, không đáng lo ngại.”
Hắn phân phó bính lính thu dọn hiện trường, giải tán những bá tánh đang vây xem, cũng giao cho Hàn giáo uý tăng cường canh giữ kho lúa, dẫn mấy tên lính trông coi hôm nay đi thẩm vấn. Sau đó khoác vai che chở Hạ Tư Mộ, đưa nàng về nhà như đã hứa.
Trên đường về phủ, Đoạn Tư nỏi: “Vì sao ngươi phải độ nàng ta?”
Có vẻ như hắn cũng biết ý nghĩa của kiếm Phá Vọng.
“Nói thế nào nhỉ, ngươi cứ xem như ta thương hại nàng ta đi.” Hạ Tư Mộ liếc nhìn Đoạn Tư một cái, hỏi ngược lại: “Tướng quân đại nhân, sao ngươi lại có được song kiếm Phá Vọng?”
“Chuyện này nói ra thì rất dài, một ngày nọ ta gặp được một ông lão ở trên cầu…”
Ngay khi mở bài quen thuộc bắt đầu, Hạ Tư Mộ đã trợn trắng mắt.
Đoạn Tư lại cười phá lên nói: “Đây là sự thật. Ta gặp được một nam nhân vô cùng trẻ tuổi ở trên cầu, hắn ta bảo rằng mình là một ông lão mấy trăm tuổi, sau đó đột nhiên gọi ta lại tặng cho ta thanh kiếm này, nói rằng kiếm Phá Vọng có thể loại trừ những ý nghĩ xằng bậy, độ oán khí của người sống, những người bị gϊếŧ sẽ không đi vào con đường tà đạo mà lập tức đầu thai. Nếu có duyên, có thể nó sẽ nhận ta làm chủ nhân.”
Người trẻ trăm tuổi.
Hạ Tư Mộ trầm mặc một lát, nếu như nàng đoán không lầm thì lão già này vừa mới qua đời cách đây vài ngày, sống gần năm trăm năm.
Bách Thanh, cung chủ tiền nhiệm của môn phái tu tiên Tinh Khanh Cung, Thiên Lương Tinh Quân, là người có tuổi thọ cao nhất ở nhân giới.
Cũng là sư huynh của mẫu thân, dì và dượng nàng.
Mỗi trăm năm qua đi, vô số cố nhân trở về cát bụi, vốn chỉ có nàng và Bách Thanh còn tại thế, nhưng giờ Bách Thanh cũng đi rồi. Tuy rằng nàng và vị trưởng lão nghiêm túc cổ hủ này không thân lắm, nhưng từ nay về sau sẽ chỉ còn lại mình nàng cô đơn trên cõi đời này.
Nàng chỉ đơn giản là tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, chạy đi giải sầu. Không ngờ rằng lại gặp được một người toàn thân đều là bí ẩn, còn có được kiếm Phá Vọng từ tay Bách Thanh.
Bách Thanh là người tính toán chuẩn nhất trên đời, chẳng lẽ ông ấy đã tính ra cái gì nên mới giao kiếm Phá Vọng cho Đoạn Tư? Chẳng lẽ… Ông ấy biết Đoạn Tư là người kết chú với nàng nên mới lưu lại lời chỉ dẫn này, để nàng tìm tới Đoạn Tư?
Hạ Tư Mộ run run, từ trước đến nay nàng không thích Bách Thanh cũng là vì ông ấy bói quẻ chuẩn đến nỗi khiến người ta dựng tóc gáy.
Đoạn Tư đưa Hạ Tư Mộ đến cửa nhà Lâm gia rồi bảo hắn còn phải đi điều tra việc kho lúa bị cháy, cáo từ trước.
“Đoạn tướng quân.” Hạ Tư Mộ gọi Đoạn Tư chuẩn bị xoay người đi, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, khẽ cười nói: “Ta hành sự kỳ lạ, ngươi không sợ ta là người của Bùi quốc công, hoặc là người của Đan Chi sao?”
Đôi mắt sâu thẳm, đen láy sáng ngời của Đoạn Tư chớp chớp, hắn nghiêm túc nói: “Ngươi sẽ là người nghe theo lệnh kẻ khác sao? Ta xem đầu lâu của ngươi, sinh ra đã không chịu quản thúc, là một cô nương muốn tự mình làm chủ.”
Hắn hơi cong mi, cười đến loá mắt.
Hạ Tư Mộ hơi nheo mắt lại.
Vừa rồi Đoạn Tư nói trước mặt bá tánh rằng ngọn lửa đã được dập tắt kịp thời, phần lớn lương thảo vẫn còn được bảo tồn. Nhưng theo nàng thấy, Đoạn Tư chỉ đang trấn an lòng người mà thôi.
Thế lửa như vậy, lương thảo có thể còn lại một phần năm đã là may lắm rồi. Trong tình thế bị vây khốn thế này, Đoạn Tư có thể nhàn nhã đóng cửa không ra, đơn giản là ỷ vào thành cao tường dày, lương thực đầy đủ. Hiện giờ kho lúa cháy gây ra tổn thất nghiêm trọng, Phủ thành nguy nan tứ phía giờ đây như dậu đổ bìm leo, không biết còn có thể chống đỡ bao lâu.
Tiểu tướng quân này lại còn cười như thể không biết chuyện gì xảy ra. Hạ Tư Mộ nghĩ, nàng không tới nhân gian nhiều năm, người sống gần đây đúng là càng thêm mới mẻ, bộ não trong đầu lâu hoàn mỹ đến độ nàng không thể lường được.
Nàng không hỏi kỹ, từ biệt Đoạn Tư xong thì nhìn theo bóng lưng đi xa của hắn. Mãi đến khi bóng dáng Đoạn Tư biến mất trong đám người náo nhiệt mua đồ tết ở đầu đường, nàng mới gọi: “Đỗ Chính.”
Đây chính là tên của linh hồn lang thang mà Yến Kha tìm giúp nàng.
Một quỷ hồn nam nhân trẻ tuổi bay đến sau lưng Hạ Tư Mộ, quỷ hồn này vừa mới chết không lâu, theo lý thuyết thì vẫn là một linh hồn lang thang không có ý thức, cũng không thể biến thành lệ quỷ. Nhưng Hạ Tư Mộ đã đặc biệt cho hắn ta thụ linh, đánh thức ý thức của hắn ta.
“Đỗ Chính, nhân sĩ Đại Châu, sinh thời ngươi từng phụng dưỡng lão thái thái Đoạn gia ở Đại Châu, sau trở thành tuỳ tùng của Đoạn Tư. Tháng tám năm Thiên Nguyên thứ năm, ngươi đi theo Đoạn Tư về Nam Đô, trên đường đi đến Cổ Thai Thuận Châu thì bị bọn cướp bóc xấu xa gϊếŧ chết.”
Đỗ Chính quỳ trên mặt đất, vừa cúi đầu vừa nói: “Bẩm vương thượng, không sai.”
“Vừa rồi ngươi có nhìn rõ không, vị nói chuyện với ta chính là tam công tử Đoạn gia mà ngươi từng hầu hạ, Đoạn Tư?”
Đỗ Chính đứng thẳng dậy, hắn ta nhìn về hướng Đoạn Tư biến mất, gương mặt trẻ tuổi tràn đầy hoang hoang.
“Công tử vừa nãy? Tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng tiểu nô cũng có thể nhìn ra, hắn không phải tam thiếu gia.”
“Vậy hắn là kẻ xấu đã cướp bóc các ngươi sao?”
“Cũng không phải… Tiểu nô chưa từng gặp hắn.”
Quả nhiên là như thế, như vậy có thể lý giải cho sự kỳ lạ trên người Đoạn Tư – Hắn là hàng giả, không chỉ không phải là công tử của tam đại danh thần Đoạn gia hoàng thân quốc thích, mà có khả năng còn là người Hồ Khế. Trông hắn tích cực giúp Đại Lương đánh giặc, lúc cho nổ người Hồ khế lại rất hả hê, không biết là có thâm cừu đại hận gì với quê hương của mình đây.
Hạ Tư Mộ như có như không quay sợi dây chuyền bên hông, hỏi: “Đoạn Tư chân chính đang ở nơi nào?”
“Tiểu nô không biết. Khi tiểu nô chết, kẻ xấu đang đuổi theo muốn gϊếŧ thiếu gia, không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Hạ Tư Mộ gật gật đầu, nói: “Ngươi đi đi.”
Đỗ Chính quỳ gối, biến mất trong một làn khói nhẹ.
Đoạn Tư trở về lập tức thẩm vấn những người trực kho lúa hôm đó. Kho lúa chính là trọng địa, ngoại trừ tôi tớ Lâm gia tuần tra bảo vệ thì Đạp Bạch cũng phân ra binh lực chuyên bảo vệ kho lúa. Hiện giờ lại bị một nữ nhân thanh lâu điên khùng thả một mồi lửa thiêu cháy, thật quá phi lý.
Quản đốc Tiểu Tạ nằm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, hắn ta nói thấy Hà Yên đáng thương nên mới thu lưu, ai ngờ nàng ta lại hạ thuốc mê cho hắn ta rồi trộm chìa khoá kho lúa và bản đồ cấu tạo. Khi nàng ta lẻn vào kho lúa thì hắn ta vẫn luôn hôn mê, cũng không biết làm sao nàng ta có thể tránh thoát khỏi những người tuần tra.
Hai tay Đoạn Tư đan vào nhau đặt dưới cằm, nhàn nhạt nhìn Tiểu Hạ dưới sảnh. Hà Yên vốn là con gái nhà giàu có, phụ thân từng là tiểu quan giám sát công sự, cho nên rất có hiểu biết đối với cấu tạo kiến trúc, biết phóng hoả thế nào để không thể dập tắt. Ngoài ra, nàng cũng biết rõ về lịch trình tuần tra giữa Lâm gia và quân đội.
Có một điều không thể phủ nhận chính là trong bọn họ có gian tế, âm thầm chỉ điểm cho Hà Yên hoàn thành tất cả mọi chuyện, muốn ép bọn họ đầu hàng vì thiếu lương thảo.
“Hạ cô nương đột nhiên ra tay gϊếŧ Hà Yên, ta cảm thấy việc này có điểm kỳ lạ, chẳng lẽ nàng muốn gϊếŧ người giệt khẩu?” Ngô Thịnh Lục nói.
Đoạn Tư lắc đầu: “Không phải nàng, nàng cũng không biết bố phòng của kho lúa.”
“Nhưng vì sao nàng lại phải gϊếŧ…”
“Lúc ấy ta cũng ở đó, không phải là ta không thể ngăn cản nàng. Nhưng ta đã lường trước được, gian tế có thể để Hà Yên bị bại lộ, tất nhiên sẽ không cho nàng ta biết quá nhiều, không thể lấy được tin tức giá trị gì từ miệng nàng ta. Nếu để Hà Yên chết, có thể làm hắn ta lơ là cảnh giác.”
Đoạn Tư lệnh cho quản lý bố phòng kho lúa Hàn Lệnh Thu điều tra kỹ việc bố phòng bị rò rỉ, Lâm Quân cũng tỏ vẻ hắn ta sẽ điều tra tôi tớ quản lý kho lúa một lượt, xem ngoài Tiểu Tạ thì còn có ai khác tham gia vào việc này không.
So với tìm ra nội gián thì bây giờ còn có một chuyện cấp bách hơn.
Đoạn Tư đứng lên, nhìn mọi người dưới sảnh, đây đều là những quan quân theo hắn đánh một đường từ Lương Châu đến đây, Ngô Lang tướng, Hàn giáo uý, Mạnh Vãn, còn có người tương trợ rất nhiều ở Sóc Châu, Lâm Quân.
Hắn trầm mặc một khắc, sau đó cười rộ lên như mọi ngày, nói: “Ta đã phong toả tin tức, nhưng không muốn giấu giếm các vị đang ngồi đây. Số lương thảo còn lại trong thành chỉ đủ cho quân dân ta cầm cự tối đa ba mươi ngày.”
Bởi vì Đoạn Tư cười quá mức bình thản, cảnh tượng này sinh ra một cảm giác nói không nên lời, rõ ràng là tin tức nguy cấp vạn phần, thế mà lại thuận miệng nói ra như bảo rằng hôm nay thời tiết rất tốt vậy.
Ngô Thịnh Lục trợn to hai mắt muốn nổi cáu, nhưng lại nhớ ra Đoạn Tư chính là kẻ tính tình không biết sống chết chỉ thích cười, chỉ có thể ẩn nhẫn nói: “Cùng lắm thì chúng ta ra khỏi thành huyết chiến với bọn chúng một phen, gϊếŧ thêm được mấy tên Hồ Khế cũng coi như đáng giá!”
Đoạn Tư xua xua tay, cười nói: “Còn chưa đến lúc phải cá chết lưới rách.”
Ngô Thịnh Lục cũng nghĩ thế, tên mặt trắng Đoạn Tư này chính là một tên xảo trá, hết lần này đến lần khác nghĩ ra thủ đoạn quỷ quyệt. Từ Lương Châu đến đây hắn ta đã chuẩn bị cá chết lưới rách vài lần, nhưng chưa lần nào có cơ hội dùng tới.
Đoạn Tư xoay người đi đến bản đồ Sóc Châu treo trong doanh trại, chỉ vào một sườn núi phía Đông Phủ thành: “Trước khi địch đến ta đã phái người thăm dò địa hình, phát hiện có một con đường nhỏ khuất trong núi Bằng ở Chi Dương, bề rộng đủ cho năm người ngựa đi qua cùng lúc. Có đi mà không có lại thì thất lễ quá. Bọn họ đốt lương thảo của chúng ta, chúng ta đành cướp lương thảo của bọn họ để trả lễ vậy.”
Mắt Ngô Thịnh Lục sáng lên, sau đó lại do dự: “Này… Liệu có hiệu quả không?”
“Bất luận là hiệu quả hay không, đều phải làm. Tốt hơn so với ngồi chờ chết, đúng không?” Đoạn Tư mỉm cười.
Lâm Quân nghe vậy liền hành lễ, nói: “Vận chuyển lương thảo của người Hồ Khế đến đây, nhất định phải đi qua vài toà thành trì phía Bắc, Lâm gia chúng ta cũng có họ hàng ở bên đấy. Ta sẽ thử dùng bồ câu đưa thư liên hệ với bọn họ, xem có thể nhờ bọn họ theo dõi hướng đi của xe lương hay không.”
Đoạn Tư gật đầu: “Làm phiền ông chủ Lâm.”
Mọi người thương lượng bố trí, từng người đứng ra nhận nhiệm vụ của mình, khi vấn đề đã được thống nhất, mọi người giải tán thì Hàn Lệnh Thu lại gọi Đoạn Tư lại.
“Tướng quân đại nhân.”
Đoạn Tư xoay người nhìn về phía Hàn Lệnh Thu, ánh mắt hắn ta loé lên, hành lễ với Đoạn Tư, nói: “Tướng quân, có thể dừng bước nói chuyện một lát không?”
Đoạn Tư đánh giá hắn ta một lát, cười nói: “Được.”
Bọn họ đi đến một chỗ yên tĩnh bên cạnh quân doanh, Hàn Lệnh Thu có vẻ còn hơi do dự, khẽ cắn môi nói: “Tướng quân bảo ta tra rõ vụ kho lúa bị thiêu, nhưng trước đó ta còn có chút vấn đề không rõ, mong tướng quân chỉ điểm.”
“Ngươi nói đi.”
“Tướng quân… Lúc cho nổ sông Quan, làm sao đoán được người Hồ Khế sẽ đánh lén?”
Đoạn Tư hồn nhiên người rộ lên, vỗ vỗ bả vai Hàn Lệnh Thu nói: “Ta còn tưởng có chuyện gì, việc này nói ra thì cũng đơn giản.”
“Quan hệ giữa chủ soái A Ốc Nhĩ Tề của quân tiếp viện Hô Lan và chủ soái Phong Lai ở chiến trường Vũ Châu vẫn luôn không tốt, trong cuộc tranh giành ngôi vị thừa kế ở triều đình Đan Chi, mỗi bên ủng hộ một vị hoàng tử, lại càng trở thành đối thủ một mất một còn. Hiện giờ chiến trường Vũ Châu lâm vào bế tắc, Phong Lai không giữ nổi mặt mũi nữa, nếu để cho A Ốc Nhĩ Tề đến chi viện, chẳng phải toàn bộ công lao sẽ rơi vào tay người khác sao.”
“Ta xuất quân tiến đánh Sóc Châu, chiếm cứ Phủ thành, thậm chí còn dùng truyện ngụ ngôn trong Thương Ngôn Kinh để đánh lừa quân trông coi Đan Chi, đã sớm chọc giận vua Đan Chi. Nếu Phong Lai có thể thu hồi Phủ thành Sóc Châu và lấy được đầu ta, không chỉ làm mất uy phong của A Ốc Nhĩ Tề mà còn ghi thêm công lao cho chính mình. Cho nên, ta đoán chắc hắn ta sẽ đánh lén chúng ta trước khi quân Hô Lan đến, bảo Mạnh Vãn theo dõi hướng đi của chúng, đợi khi bọn họ đi qua sông Quan thì cho kích kíp nổ đã chuẩn bị trước.”
Đoạn Tư giải thích vô cùng cặn kẽ rõ ràng, tuy hắn không báo trước cho thuộc hạ kế hoạch của mình, nhưng vẫn sẽ trả lời tất cả các câu hỏi.
Hàn Lệnh Thu im lặng lắng nghe, sau đó ngước mắt nhìn về phía Đoạn Tư, nắm chặt kiếm bên hông.
“Ta ở biên quan nhiều năm nhưng vẫn chưa từng nghe tướng quân đại nhân nói đến những việc này. Tướng quân đại nhân ngài lần đầu vào quân, sao lại biết nhiều chuyện của Đan Chi như thế?”
Đoạn Tư nhìn ánh mắt nghi ngờ mà kiên định của Hàn Lệnh Thu, hắn cười ha ha, giọng điệu bình thường mà chậm rãi.
“Hàn giáo uý đang nghi ngờ ta?”
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Bạch Nhật Đề Đăng
- Chương 17: Giả mạo