Edit: An Chẩm
Tình trạng của Đoạn Tư đã có chuyển biến tốt, cuối cùng, khi hắn tỉnh lại thì đã là ba ngày sau khi Phương Tiên Dã qua đời.
Đoạn Tư mở mắt nhìn nóc nhà một lúc lâu, cảm giác được tay mình đang nắm lấy một bàn tay mềm mại, mười ngón tay đan vào nhau. Còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay đang nắm tay hắn đã động đậy, hắn bị ôm choàng lấy.
Cô nương nằm bên cạnh hắn được lò sưởi trong phòng sưởi ấm, cố gắng hết sức không đè hắn, nhưng hai tay lại ôm hắn thật chặt. Nàng chưa bao giờ giỏi trong việc khống chế sức lực, ấy vậy mà giờ lại có thể làm một cách thành thạo.
Đoạn Tư giơ cánh tay còn lại vỗ về lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, ta thấy khá hơn nhiều rồi, cảm thấy chỉ như vừa ngủ một giấc dài thôi.”
“Cái gì mà không sao, suýt nữa thì ngươi đã chết rồi.” Hạ Tư Mộ thấp giọng nói.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ xử lý công việc ở Quỷ vực và chăm sóc Đoạn Tư thì nàng chỉ cùng Hoà Gia Phong Di đi khắp nơi tìm linh dược. Mỗi lần tìm được thuốc thì đều bị Thiên ĐồngTinh Quân trị liệu cho Đoạn Tư trả về, nói không phải thuốc gì tốt cũng có thể tuỳ tiện dùng.
Nàng sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên biết thứ gọi là lúc tuyệt vọng cái gì cũng dám thử.
Đôi khi nàng nắm lấy tay hắn, đan mười ngón tay vào nhau. Nàng muốn làm theo ý hắn, tay đứt ruột xót, để hắn nắm giữ trái tim nàng trong tay, có lẽ như vậy thì hắn sẽ không nỡ rời bỏ thế gian.
Thiên Đồng Tinh Quân đứng một bên thở phào nhẹ nhõm, hắn ta thấp giọng nói: “Quỷ Vương điện hạ, đi nói chuyện với ta một chút.”
Hạ Tư Mộ vỗ lưng Đoạn Tư, buông hắn ra nói: “Ngươi nằm nghỉ trước đi.”
Đoạn Tư ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Tư Mộ xoay người ra khỏi phòng cùng Thiên Đồng Tinh Quân, đúng lúc bắt gặp Đoạn Tĩnh Nguyên hai mắt đỏ hoe chạy vào, Đoạn Tĩnh Nguyên run giọng hỏi: “Ca ca ta tỉnh rồi sao?”
Hạ Tư Mộ gật đầu, nàng ấy liền lau nước mắt chạy vào phòng, Thiên Đồng Tinh Quân xoay người đóng cửa lại, đi sang bên cạnh vài bước rồi quay người nhìn về phía Hạ Tư Mộ.
Thiên Đồng Tinh Quân chính là Tinh Quân đứng đầu ở Tinh Khanh cung, Phúc chủ, là người có tu vi cao nhất trên đời. Hắn ta có khuôn mặt trẻ trung mà hiền từ, thở dài một tiếng nói: “Điện hạ, ta đã cố hết sức điều dưỡng và cho hắn Chúc phù. Có điều dương khí của hắn đã hao tổn quá mức, thân thể hư nhược tận cùng rồi, ta… Chỉ có thể làm hết sức mình thôi.”
Hạ Tư Mộ cụp mắt, nàng đi thẳng vào vấn đề: “Hắn còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Nếu cố gắng nghỉ ngơi thì có thể kéo dài khoảng mười năm.” Thiên Đồng Tinh Quân cân nhắc nói.
“Nếu hắn có thể cố gắng nghỉ ngơi thì đã chẳng phải Đoạn Tư.” Hạ Tư Mộ cười khổ.
“Nếu còn lăn lộn như vậy, dù cho có Chúc phù của ta, và cả ta toàn lực điều dưỡng, hắn… Cũng chỉ còn hai năm thôi.”
Hạ Tư Mộ trầm tư một lát rồi ngước mắt nhìn lại, không biết từ khi nào, bầu trời đầy nắng đã bắt đầu nổi gió tuyết. Bông tuyết bé nhỏ chậm rãi rơi dưới ánh mặt trời, trong suốt trắng ngần, hệt như thế giới lưu ly, rơi xuống đất là hoá ngay thành nước.
Lần thứ hai nàng gặp Đoạn Tư, Lương châu cũng có tuyết rơi thế này. Khi đó Trầm Anh vẫn còn là một đứa bé chỉ một lòng muốn ăn cơm, nàng ôm Trầm Anh, Đoạn Tư đội mũ có mạng che lên đầu nàng. Qua khe hở mạng che, nàng nhìn bóng lưng hắn, nhanh nhẹn mà thẳng tắp.
Tuyết giữa ngày hè, thiếu niên hiếm có trong thiên hạ.
Mà tuyết giữa ngày hè thì đến đột ngột, rơi xuống đất lập tức hoá thành nước ngay, ngắn ngủi chỉ như cảnh trong mơ.
“Được, ta biết rồi. Sau này còn phải làm phiền Tinh Quân nhiều.” Hạ Tư Mộ nghe thấy giọng nói của mình, bình tĩnh mà phù phiếm.
Thiên Đồng Tinh Quân hành lễ nói: “Không cần cảm ơn.”
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ, Hạ Tư Mộ cắt dòng suy nghĩ, lập tức xoay người đẩy cửa vào, thấy tủ đầu giường bị lật đổ, bình hoa rơi vỡ trên mặt đất. Đoạn Tư ngã lăn dưới đất như muốn xuống giường đi lại nhưng không được. Đoạn Tĩnh Nguyên đỡ Đoạn Tư, nước mắt lã chã: “Tam ca…”
Hạ Tư Mộ lập tức đi đến đỡ Đoạn Tư lên, Đoạn Tư nắm lấy cánh tay Hạ Tư Mộ. Hạ Tư Mộ chưa kịp đỡ hắn trở lại giường đã nghe hắn mở miệng nói: “Phương Tiên Dã… Phương Tiên Dã tự sát rồi?”
Mắt hắn đỏ ngầu, những chữ đó như rít qua kẽ răng.
Hạ Tư Mộ im lặng một chốc, nói: “Hôm qua ta có xem sách quỷ, không có tên hắn ta. Hắn ta đã vãng sinh rồi.”
Đoạn Tư nhắm mắt lại, che trán yên lặng trong chốc lát, không hiểu sao lại đột nhiên bật cười. Tiếng cười từ thấp đến cao, dần dần trở nên cuồng dã mà thê lương, phảng phất như có trận cuồng phong thổi ra từ trong cơ thể gầy yếu của hắn, muốn thổi tung cái thế giới đầy rẫy điều vô lý này.
Hạ Tư Mộ nắm lấy cổ tay hắn, hắn run rẩy, chậm rãi buông tay ra, trong đôi mắt đỏ ngầu là sự điên cuồng vô bờ bến.
Hắn cười nói: “Hoàng Thượng muốn gϊếŧ ta đến điên rồi, vậy thì ta đây đến tận cửa, để xem ai gϊếŧ được ai!”
Ban đêm ánh nến lung linh, Hoàng Đế Đại Lương trẻ tuổi đang cau mày phê duyệt tấu chương. Trò hề xảy ra trên triều khiến kế hoạch của hắn ta phải gác lại, Hình bộ nói không có người làm chứng, chuyện chiếu chỉ giả này chỉ có thể kết thành án treo. Đoạn phu nhân lại chạy đến bên Thái Hậu khóc lóc kể lể, tới Thái Hậu cũng nói đó là chiếu giả, muốn hắn ta đối xử tử tế với công thần.
Tất nhiên Đoạn Tư là công thần, công trạng to lớn, quân đội ở bờ Bắc chỉ nghe theo lời hắn, Tiên Hoàng ra chiếu triệu về cũng không về. Hắn ta ra chiếu thì hắn nghe lời, nhưng lại dẫn theo đội quân vạn người, bảo là nhận mệnh nhưng thật ra là uy hϊếp. Ngay cả tân soái được phái đến bờ Bắc cũng chết không rõ ràng.
Một kẻ không thể khống chế như vậy, sao có thể giữ lại.
Hoàng Thượng đang nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy lạnh cổ, hắn ta bị thứ gì đó cuốn lấy cổ. Hắn ta kinh hãi muốn hô cứu giá lại phát hiện người hầu bên cạnh đều đã té xỉu trên đất, còn hắn ta thì lại không phát ra được chút âm thanh nào.
Một bóng người mờ mịt đứng trước mặt hắn ta, hắn ta tập trung nhìn, không phải Đoạn Tư thì là ai?
Đoạn Tư mặc đồ đen, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, hệt như ma quỷ dưới âm tào địa phủ. Hắn hờ hững kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, vắt chân nhìn vị đế vương cao quý nhất trần đời.
Hoàng Thượng đang quơ quào loạn trên cổ, Đoạn Tư bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng không màng chiến sự căng thẳng nơi tiền tuyến, muốn thừa dịp ta bệnh mà gϊếŧ chết ta, ta không biết rằng Hoàng Thượng lại sợ ta đến vậy đấy? Có điều, với tình hình hiện giờ, không biết ai sẽ chết trước ai.”
Hoàng Thượng trừng mắt nhìn Đoạn Tư.
Đoạn Tư hiểu ra nói: “Hoàng Thượng muốn biết ta vào bằng cách nào. Ta muốn vào tất nhiên là có thể vào, có phải không, Tư Mộ?”
Hắn vừa dứt lời, trong đại điện trống rỗng đột nhiên xuất hiện một nữ tử áo đỏ, hai mắt không có lòng trắng, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn Hoàng Thượng. Hoàng Thượng như không tin vào mắt mình, kinh hoàng co rúm người. Hạ Tư Mộ búng tay một cái, sợi dây mềm trên cổ Hoàng Thượng biến mất. Hắn ta ôm cổ không ngừng ho khan, vừa ho vừa khàn giọng kêu cứu giá, tiếng hắn ta vang vọng trong đại điện trống trải nhưng không một ai đáp lại. Hoàng Thượng hoảng hốt chạy vội ra cửa, phát hiện không thể mở cửa được, đập cửa cũng không có người trả lời.
Hắn ta kinh ngạc xoay người, nhìn về phía Đoạn Tư và Hạ Tư Mộ, bọn họ để mặc hắn ta làm ầm ĩ, chỉ thản nhiên nhìn, cứ như đang nói với hắn ta rằng… Ngươi không chạy được đâu.
Mắt Hoàng Thượng toé lên lửa giận, hắn ta từ bỏ ý định gõ cửa, chỉ vào Đoạn Tư: “Ngươi dám… Dám làm thế này với trẫm!”
“Vì sao ta không dám!” Đoạn Tư bất chợt vỗ bàn đứng dậy, hắn cười nói: “Ngươi là cái thá gì? Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng thì có gì đặc biệt hơn người? Chẳng lẽ ngươi có ba đầu sáu tay hay tim có bảy lỗ? Ngươi biết cái gì? Biết cách đầu thai à? Hay biết làm ngư ông đắc lợi? Hay là bồi dưỡng tâm phúc rồi yên vị trên ngôi Hoàng Đế? Chỉ ngươi gϊếŧ được người khác, còn người khác không thể gϊếŧ ngươi sao?”
Hoàng Thượng nghẹn họng, giận không kìm nổi: “Làm càn! Trẫm là thiên tử, là người đứng đầu thiên hạ!”
Đoạn Tư cười nhạo một tiếng, hắn nói: “Thiện hạ? Thiên hạ của ngươi lớn đến đâu? Cả đời này ngươi chưa từng rời khỏi Nam Đô, ếch ngồi đáy giếng mà cũng dám nói xằng về thiên hạ?”
Hắn bước về phía Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liên tục lui về sau nhưng vẫn bị hắn xách vạt áo lên, hắn nói: “Nếu Hoàng Thượng đã nói vậy thì thần sẽ dẫn người đi xem thiên hạ của người.”
Trời đất bỗng nhiên biến hoá, Hoàng Thượng trơ mắt nhìn hết thảy đồ bài trí trong điện biến mất, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã đứng trên một mảnh đất khô cằn, hai bên truyền đến tiếng trống trận đinh tai nhức óc.
Đoạn Tư buông vạt áo Hoàng Thượng ra, hắn ta lảo đảo, vừa cúi đầu đã thấy mình đang giẫm lên cánh tay đứt lìa của một binh lính, hắn ta lập tức hét toáng lên ngã ra đất. Trong đêm tối, vô số người giơ đao chém nhau xuyên qua thân thể bọn họ, tiếng gϊếŧ chóc vang liên hồi, máu thịt văng tứ tung, ánh trăng dường như cũng biến thành màu đỏ sẫm, nơi đây hệt như một cái lò ăn thịt người, không biết bao nhiêu người đã bị nghiền nát tại đây.
Hoàng Thượng hoảng hốt kêu cứu giá, nhưng chẳng ai trả lời, thậm chí không một ai nhìn thấy bọn họ. Họ cứ như ba u hồn trên chiến trường.
Đoạn Tư đi đến trước mặt Hoàng Thượng, dưới ánh trăng, hắn hệt như Tu La đến từ địa ngục, từ trên cao nhìn xuống hắn ta: “Hoàng Thượng, người thấy chưa, nơi này cũng là thiên hạ của người, thứ công trạng lưu danh sử sách mà người thấy được đổi bằng vong hồn của trăm ngàn người tại tiền tuyết bờ Bắc này đấy. Mỗi một tấc đất trong thiên hạ này đều thuộc về những người đã giẫm lên mảnh đất này. Ngươi ngồi trên cao, nơi ngươi đứng chẳng đến một tấc vuông, vậy mà ngươi thực sự cho rằng thiên hạ thuộc về ngươi, bọn họ phải vì ngươi mà chết vì ngươi mà sống hay sao?”
Hắn xách cổ áo Hoàng Thượng lên, gằn từng chữ một trước ánh mắt kinh hoàng của hắn ta: “Là ngươi, ngươi phải vì bọn họ mà chết, vì bọn họ mà sống. Không làm được việc này thì ngươi không xứng nói hai chữ thiên hạ.”
Hoàng Thượng run rẩy hồi lâu, cố gắng lấy hơi, nói: “Đoạn Thuấn Tức! Tên loạn thần tặc tử nhà ngươi! Dù ngươi có gϊếŧ trẫm, trẫm cũng tuyệt không cúi đầu trước tên nghịch thần như ngươi!”
Đoạn Tư quay đầu lại, cười trào phúng: “Loạn thần tặc tử, nghịch thần à? Cái thứ quân chủ ép chết hiền thần mà cũng dám nói ra mấy chữ này sao?”
Đất trời đột nhiên thay đổi, bọn họ lại về tới cung điện sáng trời ánh nến, xung quanh ấm áp yên tĩnh, cứ như biển máu địa ngục vừa rồi chỉ là ảo giác. Hoàng Thượng hoảng sợ nhìn Đoạn Tư rồi lại nhìn Hạ Tư Mộ, khôi phục tinh thần nói: “Đoạn Thuấn Tức, ngươi… Ngươi biết yêu thuật!”
Đoạn Tư buông cổ áo Hoàng Thượng ra, Hoàng Thượng lập tức ngồi bệt xuống đất.
Đoạn Tư hờ hững nhìn hắn ta, nói: “Không sai, ta biết.”
“Ngôi vị Hoàng Đế của ngươi ta chẳng hứng thú dù chỉ một chút. Ta sẽ đuổi người Hồ Khế đi, không để bọn họ đυ.ng đến Trung Nguyên. Tốt nhất là ngươi hãy giữ vững vị trí của mình, thống trị thiên hạ cho đàng hoàng, đừng để bị người khác cướp mất. Ta không hại ngươi cũng không trung với ngươi, chỉ cần ngươi đừng cản trở chuyện của ta.”
Hắn ngồi xổm xuống chỉ vào Hoàng Thượng: “Lời này ta chỉ nói một lần, ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Đệ đệ của ta chết rồi, bằng hữu của ta cũng chết, ngươi còn dám đυ.ng một ngón tay vào ngươi của ta thì ta sẽ hành thích vua ngay lập tức. Ta có yêu thuật thông thiên, cho dù ngươi có cấm quân, có kín cổng cao tường thì ta vẫn có thể xông vào gϊếŧ ngươi như hôm nay. Ngươi nên cầu nguyện cho ta sống sót đi, nếu ta chết thì sẽ đeo bám ngươi mỗi ngày.”
Hoàng Thượng run giọng nói: “Đoạn Thuấn Tức… Ngươi… Ngươi điên rồi!”
Đoạn Tư cười rộ lên, cười đến xán lạn, hắn gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, cho nên tốt nhất ngươi đừng đắc tội với một kẻ điên. Còn bây giờ thì hãy viết ngay một chiếu thư, để ta về lại phương Bắc.”
Sáng sớm, khi người hầu cận của Ninh Nhạc điện tỉnh lại, gã ta trông thấy sắc mặt Hoàng Thượng tái nhợt, vô lực ngồi dưới đất, mất hồn mất vía như bị trúng đòn nặng, bèn vội vã đi gọi Thái y tới chẩn trị. Lúc mở cửa ra thì thấy giữa trời tuyết giăng trắng xoá, một bóng người khoác áo choàng màu đen dần dần đi xa, hắn chắp tay sau lưng cầm một đạo chiếu thư, để lại bốn hàng dấu chân trên nền tuyết.
Người hầu dụi mắt, không dưng mà bên cạnh Đoạn Tư lại có một hàng dấu chân đi theo hắn cả đoạn đường, trông cực kỳ quỷ dị. Ở thế giới mà gã ta không nhìn thấy, có một cô nương mặc tam trọng y màu đỏ, tóc đen trâm bạc đỡ cánh tay Đoạn Tư, chậm rãi cùng hắn bước ra khỏi tường thành.
Người hầu quay đầu chạy đến bên Hoàng Thượng, đỡ hắn ta đứng dậy nói: “Bệ hạ… Đây là… Đây là thích khách sao!”
Hoàng Thượng chậm rãi quay đầu nhìn về phía bóng người kia, rốt cuộc hắn ta cũng lấy lại được hơi thở, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải, là ta… Đêm khuya… Mật chiếu Đoạn Thuấn Tức vào cung, ban thánh chỉ cho hắn… Lệnh hắn làm đại nguyên soái… Vì thiên hạ, chinh phạt Đan Chi.”
Cơ thể Đoạn Tư run rẩy trên nền tuyết, Hạ Tư Mộ đỡ hắn, hắn mệt mỏi cười, nói: “Ta phá hư quy tắc của nàng rồi.”
Hạ Tư Mộ đỡ vai hắn, nói: “Ta chưa nói một câu nào cả, chỉ đưa các ngươi đến U châu một chuyến thôi, phá hư quy tắc gì chứ.”
Dừng một chút, nàng thở dài nói: “Không có lần sau. Nếu đám người Phong Di truy cứu thì cứ để bọn họ biến ta thành tro bụi đi, xem bọn họ có tìm được Quỷ Vương nào tốt hơn không.”
“Hạ Tư Mộ, sao cả nàng cũng nói mấy lời thế này?”
“Có lẽ là bị ngươi lôi kéo, cũng điên luôn rồi.”
Đoạn Tư dựa vào vai Hạ Tư Mộ, thấp giọng bật cười, vừa cười hắn vừa nắm tay áo Hạ Tư Mộ nghẹn ngào.
Trước khi vào cung, Tỉnh Ngạn đã tới tìm hắn, đưa hết thư từ sách luận lục soát được trong phủ Phương Tiên Dã cho hắn, nói là đã nhận uỷ thác thì phải làm hết mình. Ngoài ra còn chuyển một lời di ngôn của Phương Tiên Dã cho hắn.
Phương Tiên Dã nói… Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Tương lai ta sẽ đầu thai đến bờ Bắc, mong ngươi hãy cho ta được sống trong thời đại thịnh vượng của người Hán.