Tôi nhìn Thẩm Minh Tâm khóc đến đáng thương.
Đời trước tôi vẫn luôn rất thương Thẩm Minh Tâm, mỗi khi nó rơi nước mắt tôi sẽ mềm lòng ngay.
Thậm chí khi biết nó đang yêu đương và muốn cùng một tên côn đồ bỏ trốn, tôi cũng chỉ dùng thủ đoạn ôn hòa nhất để khuyên nhủ nó.
Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện mình sai đến mức nào.
Loại người như Thẩm Minh Tâm, căn bản là hết thuốc chữa rồi.
Vì thế tôi mỉm cười, rút khăn giấy ra lau nước mắt cho Thẩm Minh Tâm, giống như vô số lần an ủi trước đây.
“Chị đương nhiên biết hắn sẽ không làm tổn thương chị.”
"Em là em gái ruột của chị, nếu như hắn thật muốn làm tổn thương chị, em nhất định sẽ ngăn cản, đúng không?"
Toàn bộ quá trình Thẩm Minh Tâm chỉ ngăn cản mỗi thư ký Trần vì sợ làm tổn thương Trần Lãng, ánh mắt lóe lên, sau đó nó hoảng loạn ừ một tiếng: “Em, em đương nhiên sẽ ngăn cản!”
Nụ cười trên mặt tôi càng sâu hơn.
Tôi không gọi cảnh sát.
Thậm chí còn đáp ứng không cản trở tình cảm của Thẩm Minh Tâm và Trần Lãng nữa.
“Có thể thấy được, cậu là người có lòng hiếu thảo.”
Tôi mỉm cười với Trần Lãng: "Tôi rất khâm phục cậu.”
Khâm phục hành vi không động não tìm đường chết này của hắn.
Thẩm Minh Tâm không hề nghi ngờ.
Nó vô cùng vui mừng vì tôi có thể chung sống hài hòa với Trần Lãng.
“Giải trừ được hiểu lầm là tốt rồi.”
Nó nín khóc mỉm cười, sau đó làm nũng tựa như oán giận: "Chị, lúc trước quả thật chị có hơi vô lý. Nhưng hiện tại chị đã thay đổi, em tha thứ cho chị!"
Thẩm Minh Tâm tỏ vẻ ta đây rất rộng lượng.
Ngay cả thư ký Trần cũng lộ ra biểu tình không đành lòng nhìn thẳng.
Biểu tình trên mặt tôi không thay đổi, thậm chí còn cảm thấy rất bình thường.
Dù sao em gái tốt của tôi chính là nữ chính đơn thuần thiện lương trong tiểu thuyết cứu rỗi.
Đó là những gì tôi biết sau này.
Mà Trần Lãng lại là nam chính của tiểu thuyết.
Điều này cũng giải thích vì sao dưới sự ngăn cản nhiều lần của tôi, hai người kia vẫn có thể ở cùng một chỗ.
Ngay cả cái cưa cũng không thể cưa hai đứa trẻ dính liền này.
Nam nữ chủ hòa hòa mỹ mỹ, mà tôi đây là nhân vật phản diện "tự ăn hậu quả xấu".
Nhưng hiện tại, tôi chỉ hy vọng nam nữ chính khóa chặt.
Tốt nhất cả đời cứ dây dưa như vậy.
“Đương nhiên, " Tôi cười, nhưng đáy mắt lạnh lẽo:" Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.”
Sau khi Thẩm Minh Tâm đi không bao lâu, Thẩm Thành Nhược đã gọi điện thoại tới.
Có lẽ Thẩm Minh Tâm đã nói với hắn rằng hiện tại tôi rất dễ nói chuyện, cho nên lá gan của Thẩm Thành Nhược cũng lớn hơn.