Lúc tôi mở mắt, Trần Lãng đang giơ ly thủy tinh lên đập về phía tôi.
Sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm tôi:
"Thẩm Minh Ý, mày có tin tao có thể trực tiếp lột một lớp da trên người mày hay không?"
“Mày chỉ là một con khốn dựa vào cơ thể mình để trèo lên cao. Mày thật sự nghĩ rằng mày có năng lực lớn lắm sao?"
Thư ký nghe thấy động tĩnh lớn trong phòng lập tức xông vào muốn khống chế Trần Lãng, lại bị Thẩm Minh Tâm ngăn lại: "Ai cho phép cậu vào!"
Em gái tôi đưa tay che trước mặt người trong lòng, quay đầu bất mãn trách cứ chị gái ruột đang bị thương của mình:
“Chị biết rõ A Lãng và mẹ anh ấy cũng chỉ còn lại cái nhà kia, chị còn thừa dịp bọn họ không có ở đây cưỡng chế phá hủy, thậm chí thiếu chút nữa làm hại dì Tống nằm viện!"
Nói đến phần sau, hốc mắt nó đỏ hoe, tỏ ra cực kỳ thất vọng đối với tôi: "Em biết chị mấy năm nay một lòng muốn kiếm tiền, nhưng em không nghĩ tới bây giờ chị lại máu lạnh đến mức ngay cả bánh bao m áu người cũng ăn!"
“Chị, chị nên xin lỗi A Lãng!”
Cảnh tượng này rất quen thuộc.
Tôi nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Thẩm Minh Tâm, đột nhiên nở nụ cười.
Tôi nhớ tới Thẩm Minh Tâm kiếp trước, nó cũng lộ ra bộ dáng như bây giờ.
Sau đó ở trước giường bệnh vừa khóc, vừa thay tôi ký giấy ủy quyền an tử.
Nó nói: "Chị gái là người thân quan trọng nhất của tôi. Bây giờ chị ấy đang cảm thấy tuyệt vọng mỗi ngày vì phải điều trị, tôi không muốn thấy chị ấy đau khổ như vậy."
“Nếu bây giờ chị gái tỉnh táo, chị ấy nhất định có thể hiểu được nỗi đau lòng của tôi đối với chị.”
Nhưng trên thực tế, khi đó tôi vẫn còn khát vọng sống rất mãnh liệt.
Nhưng không ai tin điều đó.
Em trai ruột của tôi, người được tôi tự tay nuôi dưỡng, sau khi tôi nhập viện đã mua chuộc y tá mỗi ngày tiêm cho tôi một lượng nhỏ thuốc độc.
Còn em gái, người được tôi nuông chiều từ nhỏ đến lớn, lại là đồng lõa.
Vì bọn chúng, tôi phải chết trong hận thù.
Nhưng bây giờ, tôi đã được tái sinh.
Cũng giống như kiếp trước, Thẩm Minh Tâm nhìn thấy vẻ mặt tức giận của tôi sau khi bị thương liền trở nên sợ hãi, nên quay lại cầu xin tôi tha cho Trần Lãng.
Mà Trần Lãng lại túm lấy Thẩm Minh Tâm: "Em cầu xin cái con đàn bà đê tiện này làm gì?”
Thẩm Minh Tâm vẫn còn khóc sướt mướt.
Nó lắc đầu: "A Lãng, em không cho phép anh nói chị gái của em như vậy. Tuy rằng chuyện này đúng là chị ấy làm sai, nhưng dù sao đó cũng là chị gái của em.”