Chương 1: Buổi hoà nhạc giao hưởng

Bầu không khí nghiêm túc trang trọng trong đại sảnh của buổi hòa nhạc, ánh đèn trong đại sảnh hội trường hội tụ trên chiếc ghế biểu diễn ở trung tâm, khu vực khán phòng có hơi ảm đạm một chút.

Lăng Việt mặc một bộ âu phục tinh xảo thẳng tắp, đoan chính ngồi ở chỗ ngồi tập trung chú ý lắng nghe.

Trên sân khấu là một dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng đẳng cấp thế giới đang thực hiện một chuyến lưu diễn toàn cầu và vé của bọn họ cũng rất khó mua được.

Về phần vì sao trong nhà phá sản, Lăng Việt người hiện tại có thể coi là thân không một xu dính túi vẫn có thể đến hiện trường...

Ánh mắt Lăng Việt di chuyển đến người đàn ông cao lớn cường tráng ngồi ngay bên cạnh cậu.

Cho dù mặc hai lớp áo thế nhưng cơ bắp rắn chắc căng phồng trên người anh cũng không che dấu được, khuôn mặt tuấn tú với những đường nét rõ ràng, mũi cao lông mày lưỡi mác, Lăng Việt biết anh còn có một đôi mắt vừa thâm sâu vừa sắc bén, chẳng qua bây giờ, đôi mắt kia đang nhắm lại.

Người đàn ông cho dù ngủ thϊếp đi cũng ngồi rất ngay thẳng, chỉ là đầu hơi có chút cúi xuống, nếu như không phải hai mắt nhắm nghiền, cũng sẽ không ai biết được anh đang ngủ ở buổi hòa nhạc trực tiếp.

Song hiện tại cũng chỉ có một mình Lăng Việt phát hiện, dù sao Hoắc Dĩ Thừa cũng không phát ra âm thanh.

"Thế mà lại có thể ngủ thϊếp đi..." Lăng Việt bất đắc dĩ mỉm cười, không có quấy rầy anh, tiếp tục chuyên chú nghe buổi hòa nhạc.

Chẳng qua trong lòng như có như không có đang nghĩ ngợi, Hoắc Dĩ Thừa ngủ thϊếp đi trong buổi hòa nhạc, chẳng lẽ anh không cảm thấy hứng thú gì à? Không cảm thấy hứng thú tại sao lại đến nghe...

Kệ anh đi, Lăng Việt rất nhanh không suy nghĩ nữa, dù sao cậu cũng thích, vừa hay có lợi cho chính mình. Lúc trước Lăng Việt học hành bận rộn, còn có vì tranh giành thế nên cậu bắt ép bản thân mình rất chặt, không có thời gian hưởng thụ gì cả, không nghĩ đến sau khi trong nhà phá sản trái lại còn có thể nhận được sự nhàn nhã như vậy.

Tất cả những điều này đều phải cảm ơn Hoắc Dĩ Thừa.

Nếu như không có anh, Lăng Việt bây giờ còn phải mắc nợ, nào có cơ hội nghe dàn nhạc yêu thích biểu diễn trực tiếp như thế này.

Lúc buổi biểu diễn kết thúc, Lăng Việt nhìn sang bên cạnh, không biết từ khi nào Hoắc Dĩ Thừa đã tỉnh lại, lúc cậu nhìn sang vừa hay chạm phải con ngươi đen láy của người đàn ông, bên trong là một vòng sâu thẳm dày đặc không tan biến.

Thấy Lăng Việt nhìn sang, anh dời tầm nhìn, bình tĩnh đứng dậy: "Đi thôi."

Nói xong, Hoắc Dĩ Thừa bèn dẫn đầu đi trước đi ra bên ngoài, Lăng Việt đi theo phía sau anh, suy nghĩ một chút, vẫn không hỏi anh vì sao lại ngủ.

Chẳng qua đến khi vào xe, Hoắc Dĩ Thừa chủ động nói: "Gần đây có quá nhiều chuyện, có chút bận rộn."

"Ồ." Lăng Việt không rõ nguyên nhân đáp một câu.

"Sau này em có thể tự mình đến." Hoắc Dĩ Thừa giống như tùy ý nói, "Anh có rất nhiều vé được người khác tặng."

Lăng Việt có chút nghi hoặc nhìn sang: "Anh không đến sao?"

Hoắc Dĩ Thừa ừ một tiếng, kỳ thật anh không biết thưởng thức những thứ nghệ thuật này, nhưng mà Lăng Việt thích. Hôm nay vì để lấy lòng nên đã đưa người đến, kết quả bản thân lại ngủ thϊếp đi, cũng không biết Lăng Việt có nhìn thấy hay không, có cảm thấy anh rất thô lỗ hay không.

Lăng Việt căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cậu rất vui vẻ: "Cảm ơn."

Nếu như Hoắc Dĩ Thừa công việc bận rộn không đi được, vậy thì cậu đi là được rồi, loại "giúp đỡ" này cậu cũng không để ý chút nào.

Xe chạy tới bãi đỗ xe của một nhà hàng trên cùng, Lăng Việt vừa nhìn vị trí liền nhận ra ngay, cậu đã từng tới nơi này vài lần, là món ăn Pháp rất chính hiệu, cậu thuận miệng hỏi: "Lại ăn đồ Tây sao?"

Cơ thể Hoắc Dĩ Thừa cứng đờ một chút không rõ nhận thấy, đôi mắt cụp xuống: "Em không thích sao?"

Không biết có phải do ảo giác hay không, Lăng Việt luôn cảm thấy Hoắc Dĩ Thừa hình như có chút lo lắng.

"Cũng không phải, nhưng mà ở nước ngoài lâu nên bây giờ muốn ăn đều là đồ ăn Trung Quốc." Lăng Việt hơi mỉm cười.

Hoắc Dĩ Thừa khẽ nhíu lông mày, anh còn tưởng Lăng Việt thích những món ăn tinh tế cao cấp kia, cho nên mỗi lần cùng cậu ăn cơm đều đặt những nhà hàng vừa rườm rà vừa cầu kỳ này.

"Vậy chúng ta đi ăn đồ ăn Trung Quốc."

Hoắc Dĩ Thừa dặn dò tài xế chuyển đến một địa điểm khác, Lăng Việt khẽ mở mắt, sao lại đột nhiên thay đổi rồi? Bởi vì một câu cậu nói hả?

"Không cần để ý đến em, anh ăn đồ anh muốn là được." Lăng Việt kéo góc áo của người đàn ông.

Hoắc Dĩ Thừa cúi đầu nhìn tay cậu, khóe miệng lộ ra nụ cười bí ẩn, "Không sao đâu, anh cũng thích ăn đồ ăn Trung Quốc."

Lăng Việt chăm chú nhìn anh một hồi, cảm thấy anh nói là thật, lúc này mới rụt tay trở về.

Hoắc Dĩ Thừa lướt nhanh qua bàn tay thon dài xinh đẹp của cậu, trong ánh mắt lộ ra suy nghĩ rất muốn nắm lấy, chỉ có điều Lăng Việt đang nhìn ra ngoài cửa sổ nào chú ý tới ánh mắt của anh.