Chương 9: Vì Cậu Che Mưa Chắn Gió

Thiếu niên quỳ gối trong màn mưa, dường như cảm giác được điều gì liền quay đầu lại nhìn qua nơi Nguyễn Thanh Thanh đang đứng.

Cách màn mưa, thiếu niên liếc mắt một cái đã nhận ra thiếu nữ là hoa phù dung rực rỡ sớm nở tối tàn mà hắn gặp được ở trong trường học.

Giang Diễn không rõ Nguyễn Thanh Thanh vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này, cặp kia sáng ngời hai tròng mắt phảng phất chiếu rọi hắn chật vật cùng bất kham, hấp tấp quay đầu lại không hề liếc nhìn cô một cái.

Nguyễn Thanh Thanh lại đau lòng đến sắp hít thở không thông, kia liếc mắt một cái, cô thấy thiếu niên đáy mắt kháng cự cùng tránh né.

Cô không có dù, lại chạy chậm đi cạnh bên người thiếu niên, cởϊ áσ ngoài ngăn trở mưa to cho hắn.

Lúc này, cô may mắn sáng nay xuyên váy ra cửa, mẹ sợ cô bị lạnh nên đưa áo khoác cho cô cầm.

Mưa to trút xuống đỉnh đầu đã không còn nữa, Giang Diễn ngẩng đầu nhìn thiếu nữ cong eo, tuyệt mỹ khuôn mặt nhỏ bị nước mưa cọ rửa che mưa chắn gió cho hắn.

Cô trong mắt có đau lòng, đối với hắn cười đầy dịu dàng, mềm mại tiếng nói xuất hiện bên tai Giang Diễn cùng với âm thanh tí tách tí tách của nước mưa.

Cô nói: " Tớ che mưa chắn gió cho cậu, được không?"

Đây là Nguyễn Thanh Thanh đời này muốn nói những lời này với Giang Diễn.

Tiếng mưa rơi quá lớn, Giang Diễn chỉ nghe rõ hai chữ "được không".



Từ nhỏ hắn chỉ sống trong thế giới của chính mình, không rõ thiếu nữ vì cái gì xuất hiện ở chỗ này. Không rõ cô nhìn về phía hắn ánh mắt sẽ như vậy ấm áp, làm người muốn tới gần, muốn thân cận.

Thiếu niên cúi đầu xuống, không hề đáp lại.

Nguyễn Thanh Thanh vẫn luôn chống áo ngoài che đỉnh đầu cho hắn, thẳng đến mưa đã tạnh.

Cô cùng hắn giống nhau toàn thân ướt đẫm, bất đồng chính là hắn đáy mắt đậm đến nước không thể tiêu tán, mà cô đáy mắt có lượng đến chói mắt ánh sáng.

Như vậy ánh sáng, làm Giang Diễn cảm thấy xa lạ, hắn theo bản năng kháng cự sự xa lạ này, từ trên mặt đất đứng dậy, không có cùng Nguyễn Thanh Thanh nói một lời, xoay người vào nhà đi tiểu kho hàng bên cạnh, cửa bị đóng lại thật mạnh.

Khi hắn mở cửa đi vào Nguyễn Thanh Thanh thấy nho nhỏ kho hàng cảnh tượng.

Tiểu kho hàng nhìn không sót điều gì, chỉ có chiếc giường không đến 1 mét, dưới giường chất đầy một đống sách vở, hẹp hòi đến nỗi khiến người hít thở không thông.

Nguyễn Thanh Thanh ngực nổi lên rậm rạp đau, cô chưa bao giờ biết, Giang Diễn quá chính là như vậy sinh hoạt.

Trách không được hắn ở nhật ký viết lời nói sẽ như vậy tự ti.

Cô nhớ rõ nhật ký Giang Diễn miêu tả người nam nhân này tự ti đến không dám tới gần cô.

Nguyễn Thanh Thanh biết Giang Diễn có rất nhỏ bệnh tự kỷ, lần đầu gặp mặt cảm nhận được hắn kháng cự, cô không dám tùy tiện xâm nhập hắn sinh hoạt. Thấy hắn trốn tránh, cô đành phải về nhà thay quần áo.

Giang Diễn ngồi ở trên giường, đã quên chính mình toàn thân ướt đẫm đem khăn trải giường làm ướt.



Hình dáng của thiếu niên chìm trong căn phòng u tối như một bóng ma nhỏ, thiếu niên mờ mịt vô thố, đáy lòng rồi lại không thể ức chế sinh ra một tia hèn mọn chờ đợi.

Đến nỗi chờ đợi điều gì chính hắn cũng không biết.

Lập tức liền phải đến thời gian làm việc, Giang Diễn không có thời gian tự hỏi, thay quần áo ra cửa. Giúp người khác nướng BBQ bán tới 23 giờ tối, kiếm được 80 đồng.

Về nhà đem tiền nộp lên cho vợ chồng Trương Thuý Hoa, thiếu niên ở trong phòng bếp tìm được đồ ăn còn dư lại của hai vợ chồng, mặt vô biểu tình mà ăn cơm.

Cơm vừa cứng vừa lạnh, đồ ăn cũng chỉ dư lại mấy viên cải trắng.

Chính trực thiếu niên thời kì sinh trưởng lại cũng chỉ có nửa chén cơm. Giang Diễn mệt mỏi cả đêm vội vàng ăn xong, bụng vẫn còn cảm giác đói khát mảnh liệt.

Cũng may Giang Diễn đã thói quen đói khát, trở lại thuộc về hắn phòng. Từ đáy giường lấy ra ở thư viện mua tới sách cũ, Giang Diễn nghiêm túc học tập.

Đối lập với sinh hoạt đầy khốn khổ của Giang Diễn, Nguyễn Thanh Thanh là thủ đô nhà giàu số một thiên kim ở sinh hoạt luôn khiến người khác hâm mộ.

Quần áo tinh xảo, đồ ăn cũng là sơn hào hải vị đầy dinh dưỡng.

Nhìn trên bàn cơm xa xỉ sang quý đồ ăn, Nguyễn Thanh Thanh nhạt như nước ốc.

Cô nghĩ tới Giang Diễn trụ địa phương đều như vậy nhỏ, còn bị đánh bị chửi, đồ ăn thì còn có thể tốt chỗ nào chứ?