Nguyễn Thanh Thanh hiện tại thực kích động, cô muốn đi gặp Giang Diễn.
Thẩm Lệ lái xe đưa con gái đi trường học báo danh, nhìn qua kính chiếu hậu thấy nữ nhi trắng nõn kiều mỹ tươi đẹp khuôn mặt nhỏ, trong nhất thời có chút phiền muộn.
Bà cũng đã từng trải qua tuổi dậy thì, biết tuổi dậy thì hài tử sẽ trải qua những gì. Con gái từ nhỏ đến lớn ưu tú, lại xinh đẹp, chắc chắn sẽ bị những tên tiểu tử trong trường nhìn chằm chằm.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lệ nặng nề mà thở dài: "Thanh thanh, nhớ rõ lời mẹ đã nói với con, không được yêu sớm."
Nguyễn Thanh Thanh còn đang suy nghĩ về Giang Diễn, nghe vậy, mặt đẹp đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đã biết."
Nóng lòng cũng không đủ để hình dung tâm trạng hiện tại của cô, vừa đến cửa trường, Thẩm Lệ còn không kịp nói cái gì, liền thấy con gái kéo cửa xe ra. Vui mừng mà đi ra ngoài, giống như chim nhỏ bị nhốt trong l*иg, cuối cùng cũng được tự do.
Thẩm Lệ bất đắc dĩ mà cười, đứa nhỏ này.
Nguyễn Thanh Thanh vào trường học, liền thu hút được rất nhiều sự chú ý. Cô cũng đã quen, trường cao trung này cô vô cùng quen thuộc, trong lòng có một dự cảm mảnh liệt nói cho cô. Ngoại trừ cô có được khỏe mạnh thân thể thì tất cả mọi thứ đều không thay đổi.
Trải qua một buổi sáng, cô rốt cuộc xác định, chính mình không phải đi qua một giấc mộng, cô thật sự trọng sinh.
Cảnh trong mơ sẽ không chân thật như vậy.
Chạy chậm một đường, cảm thụ được sức sống trong thân thể, Nguyễn Thanh Thanh vui vẻ mà cười, kia cười ánh mặt trời xán lạn, nàng chưa bao giờ như thế tận tình mà chạy vội quá.
Hôm nay khai giảng báo danh, đông đảo học sinh trong trường.
Mọi người ngơ ngác mà nhìn nhiệt tình thiếu nữ mặc y phục màu trắng đang chạy vội, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ cùng lúm đồng tiền như hoa, đẹp đến kinh người.
Nguyễn Thanh Thanh cấp 2 cũng không ở thành phố này mà nhà cô ở thủ đô, bởi vì bà ngoại thân thể không tốt, mẹ mới mang theo người một nhà chuyển tới thành phố này sinh hoạt.
Cho nên trong thành phố này, hầu như mọi người đều không nhận thức về Nguyễn Thanh Thanh. Vẫn là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp như vậy.
Nguyễn Thanh Thanh một đường chạy vội, rốt cuộc chạy đến trường học báo danh.
Trong ký ức, cô đi vào cao một ban A nhìn danh sách học sinh.
Cái thứ nhất tên lọt vào tầm mắt, Nguyễn Thanh Thanh trong lòng có một tia không xác định đã biến mất, vui vẻ mà chảy ra nước mắt.
Hắn thật sự ở đây.