Chương 14: Té Xỉu

Cùng với nữ sinh trên người nhàn nhạt thanh hương, trong không khí phảng phất tràn ngập hương vị thuộc về trên người cô.

Hắn nghe thấy cô nói: "Giang Diễn, cậu nghỉ ngơi một chút đi, cứ tiếp tục chạy như vậy, cậu sẽ té xỉu mất."

Vừa dứt lời, Giang Diễn cảm giác được bả vai bị đồ vật ngăn chặn, theo bản năng duỗi tay, thân thể mềm mại ngã vào trong lòng ngực hắn.

Nguyễn Thanh Thanh té xỉu vì bị cảm nắng.

Thời tiết nắng nóng, cô vừa tan học liền chạy tới mua đồ ăn cho Giang Diễn, sau đó lại từ quầy bán quà vặt chạy tới phòng y tế, lại chạy về phòng học. Cuối cùng lại chạy đến sân thể dục, còn dùng với tốc độc 50 mét chạy tới bên hắn .

Cô còn chưa biểu đạt xong sự quan tâm của mình đối với Giang Diễn đã té xỉu trước.

Giang Diễn bất đắc dĩ dừng lại bước chân, bế lên Nguyễn Thanh Thanh chạy tới chỗ giáo viên thể dục đang đứng.

Giáo viên thể dục xa xa mà liền nghe thấy bọn học sinh một trận xôn xao, thấy Giang Diễn chạy tới chỗ mình. Lại vừa thấy nữ sinh trong lòng hắn, giáo viên thể dục phản ứng đầu tiên chung quy ăn vạ vẫn là tới?

Khụ khụ, đang chuẩn bị vạch trần mưu kế của tiểu nữ sinh, liền nghe một đạo trầm thấp khô khốc thanh âm: "Phòng y tế ở đâu?"

" Hả?" Ngẩng đầu đối thượng thiếu niên đen nhánh âm trầm hai mắt, giáo viên thể dục đã quên bản thân mình là giáo viên. Chỉ cảm thấy quanh thân có một loại áp bách đầy đáng sợ, giống như đối mặt kẻ tội phạm nham hiểm tội ác tày trời nào đó.

Hắn theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, địa chỉ phòng y tế liền như vậy từ trong miệng thoải mái nói ra tới.



Chờ hắn lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình bị một học sinh dọa đến. Thời điểm muốn tìm về mặt mũi, đừng nói người, bóng dáng đều nhìn không thấy một ai.

Giang Diễn ôm Nguyễn Thanh Thanh chạy đến phòng y tế, hắn không giao lưu với người khác , đem nữ sinh đặt ở trên giường, sau đó mạnh mẽ túm lấy bác sĩ đem lại đây.

Bác sĩ tính tình dễ chịu, cũng không tức giận, xem Nguyễn Thanh Thanh khuôn mặt nhỏ hồng thành như vậy, cười nói: "Xem ra là bị cảm nắng."

Giang Diễn đứng ở mép giường, không rên một tiếng mà nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nữ sinh.

Trong đầu hiện lên ngày hôm qua ở trường học, cách hành lang chỉ thoáng nhìn qua đã khiến người khắc sâu ấn tượng.

Một loại xa lạ cảm xúc yên lặng nảy sinh.

Bác sĩ truyền dịch cho Nguyễn Thanh Thanh lúc sau, Nguyễn Thanh Thanh liền thanh tỉnh.

Nhưng khi cô tỉnh lại, Giang Diễn đã không còn ở phòng y tế, thay thế chính là Quý Tiểu Tiểu.

Quý Tiểu Tiểu lo lắng Nguyễn Thanh Thanh, từ lúc Giang Diễn ôm cô hướng phòng y tế chạy đến, cô ấy liền đuổi theo phía sau hắn.

Chỉ là cô ấy chân ngắn, chạy đến chậm.



Cô vừa đến phòng y tế, còn chưa nói cái gì. Giang Diễn thấy cô tới, liền không rên một tiếng mà đi rồi.

"Thanh thanh, cậu tỉnh rồi?" Quý Tiểu Tiểu lo lắng hỏi: " Có muốn hay không uống một ly nước?"

Nguyễn Thanh Thanh nhìn Quý Tiểu Tiểu liếc mắt một cái, nhận ra nơi này là phòng y tế.

" Tớ...... Té xỉu?"

"Đúng vậy, cậu không biết mới vừa rồi doạ mọi người như thế nào đâu, đột nhiên liền té xỉu, còn may mắn là Giang Diễn kịp thời ôm lấy cậu, nếu không gương mặt cậu ngã xuống mà dán xuống đất, đã có thể bị đất nướng đến chín."

Nguyễn Thanh Thanh nắm chăn, cảm thấy thẹn mà cắn môi dưới, một đôi mắt to ngập nước lập loè không ngừng.

Cô cư nhiên té xỉu.

Vẫn là ở cùng Giang Diễn nói xong câu nói kia mới té xỉu.

Giang Diễn có thể hay không cảm thấy cô thật là ngốc?

Cô còn bận lo lắng Giang Diễn có thể hay không té xỉu, không nghĩ tới cô chính mình liền té xỉu trước.

Thật là xấu hổ.