- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi
- Chương 7
Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi
Chương 7
Cuối cùng cũng không thể tự tay mà đưa cho tiên sinh.
Lâm Du đặt chiếc thuyền bằng thủy tinh ở chỗ ngã rẽ cầu thang, như vậy mỗi lần lên lầu, tiên sinh đều có thể thấy.
Lâm Du vốn sẽ đến lớp học phụ đạo sau khi ăn cơm.
Trước khi đi, cậu lại bất ngờ nhận được tin nhắn wechat từ tiên sinh, nói cậu mang đến nhà cũ của anh bộ quần áo ngay lập tức.
Không chậm trễ, Lâm Du xin phép dì Từ, cầm quần áo đến nhà cũ của Phó Thời Văn.
Nghe nói, dòng họ nhà Phó Thời Văn có căn cơ rất sâu. Ông nội anh làm chính trị, bố anh tham gia quân đội. Đến thế hệ của Phó Thời Văn, anh trai anh cũng ở trong quân đội, còn anh thì làm kinh doanh.
Mặc dù bà nội của Phó Thời văn tổ chức tiệc mừng sinh nhật đơn giản nhưng lại rất đông người đến chúc mừng.
Hơn nữa, hầu hết danh tính của những người này đều là giàu có hoặc xuất thân cao quý.
Buổi trưa nắng ấm.
Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán Lâm Du, đứng ở ven đường, làn da trắng nõn của cậu nhanh chóng đỏ ửng.
Phó Thời Văn nhắn trong wechat: “Đừng vào, hãy đứng đợi bên ngoài, sẽ có người đến lấy.”
Một chiếc ô tô sang trọng đi qua Lâm Du, dừng lại trước cửa nhà.
Lâm Du từ xa nhìn thấy một người phụ nữ cùng một đứa trẻ ăn mặc sang trong bước xuống xe, được mời vào nhà.
Lâm Du và Phó Thời Văn đã kết hôn và được chứng nhận, theo lý mà nói, sinh nhật bà nội, cậu cũng nên tham gia.
Tiên sinh không muốn cậu vào chắc hẳn có lý do riêng, hoặc tiên sinh vẫn chưa sẵn sàng để giới thiệu cậu với gia đình.
Suy cho cùng, cậu cũng chỉ một người bình thường, hết sức bình thường.
Lâm Du biết rất rõ, cậu và Phó Thời Văn không cũng một đẳng cấp.
Ví như cách đây vài ngày, mẹ của Phó Thời Văn có ghé qua, khi nhìn thấy cậu, bà ấy không hề tỏ ra ghét bỏ hay khinh thường như những phong tục cũ rích, chứ đừng nói đến việc dùng tiền để ép cậu rời xa con trai bà.
Ngược lại, Lan phu nhân rất lịch sự và có chừng mực giống như đối xử với một người xa lạ.
Nhưng trong lòng Lâm Du hiểu rất rõ, Lan phu nhân có thái độ điềm đạm như vậy là bởi bà cho rằng cậu không phải là mối đe dọa trước mắt.
Lâm Du không muốn để cho Phó Thời Văn phải khó xử, huống chi là gây rắc rối cho anh, nhưng trong lòng lại không tránh khỏi buồn bã.
Dù sao đi nữa cậu cũng muốn được ở bên canh Phó Thời Văn lâu dài, muốn được gia đình anh công nhận.
Một chiếc Audi đi qua Lâm Du, kéo cửa sổ xuống, chai nước lạnh bị ném ra ngoài vô tình tạt vào người cậu.
Quần áo mùa hè vốn đã mỏng. Chiếc sơ mi trắng của cậu ướt sũng, biến thành trong suốt, dính chặt lấy người cậu.
Audi từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, một thanh niên đeo kính râm cùng khẩu trang bước ra khỏi xe.
Gương mặt người thanh niên bị che khuất sau lớp khẩu trang và kính râm, vẻ mặt kinh ngạc nói: “A, xin lỗi, tôi vừa rồi đổ nước, không cẩn thận lại trúng phải cậu.”
Lâm Du nhíu mày, lau vết nước trên mặt, tâm trạng càng thêm tồi tệ.
Người này chắc hẳn là khách tham gia tiệc sinh nhật, Lâm Du cố nhịn, mỉm cười nói: “Không sao.”
Sau lớp kính râm, ánh mắt chàng trai dừng lại ở vết đỏ nhỏ nhỏ trên cổ Lâm Du, trong mắt hiện lên một chút ghen tị: “Thực xin lỗi, tôi làm cho quần áo của cậu ướt, vừa hay trên xe tôi có quần áo, chúng ta cùng vào, tôi đưa cậu đi thay đồ.”
“Không cần, tôi chỉ đến đây để đưa đồ, lát sẽ rời đi.” Lâm Du xua tay.
Trang phục bị ướt dính chặt vào người, dưới trời nóng bức như vậy, cảm giác thật sự khó chịu, Lâm Du hai tay đang cầm đồ của tiên sinh, không thể vắt khô quần áo được.
“Không cần khách khí, cùng nhau vào đi, tôi giúp cậu lấy đồ thay.” Chàng trai nắm lấy áo của Lâm Du.
Lâm Du sợ cậu ta làm hỏng trang phục của mình, không dám dùng lực.
“Trả lại đồ cho tôi.” Lâm Du có chút khó chịu.
“Tôi là bạn của Phó Thời Văn, hãy tin tôi.” Chàng trai nói.
Lâm Du hơi ngạc nhiên: “Anh biết tôi?”
“Tất nhiên, chúng tôi đều biết mối quan hệ giữa cậu và Phó Thời Văn.” Người thanh niên đó cười nói.
Trong lòng Lâm Du có chút nghi hoặc, thấy chàng trai đưa ra thiệp mời, dễ dàng tiến vào nhà họ Phó, cậu mới miễn cưỡng tin.
Chàng trai đó rất quen thuộc với nhà Phó Thời Văn, đưa Lâm Du đến một căn phòng.
Lâm Du tò mò không biết người đó là ai mà lại có thể biết rõ nhà họ Phó như vậy, chẳng lẽ người này cùng thế hệ với Phó Thời Văn?
“Mau lên, tôi sẽ trả lại bộ đồ này cho cậu sau khi cậu đã thay đồ sạch sẽ.” Chàng trai đưa cho Lâm Du một túi quần áo, thúc giục nói.
Lâm Du không ngờ hôm nay lại bước vào nhà của Phó Thời Văn như vậy, trong lòng có chút bối rối.
Chỉ vào một lát rồi rời đi, Phó Thời Văn chắc hẳn sẽ không để tâm đến, Lâm Du nghĩ.
“Phiền anh giúp tôi giữ bộ đồ này một chút, cảm ơn.”
“Nhất định rồi!”
Khoảnh khắc Lâm Du đóng cửa lại, trong mắt chàng trai hiện lên một nụ cười như đạt được mục đích, nhưng đáng tiếc Lâm Du lại không nhìn thấy.
….
Lâm Du thay đồ xong đi ra ngoài.
Bên ngoài không có ai, điện thoại trong túi cũng biến mất.
Lâm Du nhận ra, bản thân đã bị lừa.
Lâm Du chưa từng tới nơi này bởi vậy mà bị lạc đường, đi được một lúc mới nhìn thấy có người.
“Xin lỗi..”
Cô hầu gái ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc: “An thiếu gia!”
An thiếu gia ---
Lâm Du cảm thấy có chút quen tai, dường như cậu đã từng nghe ở đâu đó.
Nhưng hiện tại Lâm Du không có thời gian để hỏi nhiều, trong lòng áy náy: “Cô nhận nhầm người rồi. Cô có nhìn thấy một người cùng chiều cao với tôi, đeo kính râm và khẩu trang đi qua đây không?”
Cô hầu gái có vẻ rất sợ hãi, chỉ tay về phía bên kia, gương mặt không chắc chắn.
Lâm Du lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Lâm Du đi theo hướng người hầu gái chỉ.
Cậu nghe thấy những âm thanh ồn ào, hình như cậu đang đến gần với nơi diễn ra buổi tiệc.
Trong đại sảnh ánh đèn sáng lấp lánh cùng với âm nhạc lãng mạn, một nhóm ba đến năm người đứng cùng nhau, ngạo nghễ trò chuyện, cười nói.
Lâm Du hơi cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên một chút mất mác, tiên sinh hẳn là sẽ muốn thấy cậu xuất hiện ở đây.
Cậu nhìn quanh đại sảnh, nhưng không tìm thấy người nào đeo khẩu trang cùng kính râm, đang định rời đi, bỗng nhiên phía sau có người đẩy cậu.
Lâm Du té ngã, những ly rượu được đặt trên bàn cũng như vậy mà rơi xuống.
Mọi người quay đầu lại, khi thấy Lâm Du, tất cả mọi người đều sửng sốt, thêm chút kinh ngạc.
Lâm Du cảm thấy giống như bọn họ ai cũng biết cậu.
Chính xác hơn, dường như họ đang nhận nhầm cậu với một người khác.
Một người họ An.
An Trừng -- ?
Cái tên hiện lên trong tiềm thức Lâm Du.
Cậu chắc chắn cái tên này nghe rất quen, có điều không biết đã nghe qua ở đâu?
Vương Vũ suýt chút phun ra một ngụm rượu: “Chết tiệt, tôi giống như đang thấy An Trừng!”
Bạch Việt liếc nhìn người trên mặt đất, châm chọc nói: “Các người bị mù sao? Đó không phải An Trừng. Cậu ta là Lâm Du, chỉ là một kẻ bắt chước vô sỉ.”
Vương Vũ dụi dụi mắt: “Nhưng sao cậu ta lại mặc đồ giống An Trừng?”
Bạch Việt hừ lạnh một tiếng: “Thật ghê tởm, cậu ta thật sự cho rằng bản thân chính là An Trừng.”
Hai người nói chuyện trong đại sảnh im lặng, giọng nói cũng không nhỏ, đặc biệt là những lời nói kinh tởm trần trụi của Bạch Việt, vừa vặn lọt vào tai mọi người.
Quần áo của An Trừng?
Lâm Du liếc nhìn bộ đồ trên người, nhãn hiệu cùng kiểu dáng quen thuộc của Pháp, khi nhận được cậu nghĩ đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Bộ đồ này gần giống với bộ đồ mà tiên sinh có trong tủ.
Tâm Trạng bất an ngày càng dâng lên trong lòng Lâm Du.
Những lời giễu cợt của Bạch Việt vang lên trong sảnh chính: “Chỉ là anh Phó thấy cậu ta giống An Trừng nên để cậu ta ở bên cạnh. Anh Phó chưa từng dẫn cậu tham dự buổi tiệc nào, chỉ là không ngờ, hôm nay cậu ta không biết xấu hổ tự mình đi đến đây, đã vậy còn mặc đồ của An Trừng. Cho rằng làm như vậy thì có thể thay thế được người thật hay sao?”
Lâm Du sửng sốt chớp mắt một cái.
“An Trừng!” Giọng nói của bà nội vang lên.
“An Trừng, là con sao? Lâu như vậy mà không tới gặp bà nội!”
Đám động tự động tránh ra, Phó Thời Văn đẩy một bà lão có gương mặt hiền hậu đến trước mặt Lâm Du.
Bà cụ ngồi trên xe lăn, vẻ mặt đầy lo lắng: “An Trừng, sao lại ngồi dưới đất, có lạnh không? Thời Văn, mau tới đỡ An Trừng dậy.”
Lâm Du đối diện với đôi mắt sắc lạnh của Phó Thời Văn, trong lòng lo lắng.
Tiên sinh chắc đang giận lắm.
Phó Thời Văn trên mặt nở nụ cười, dịu dàng nói: “Dạ bà, con đến đỡ cậu ấy.”
Phó Thời Văn rời chiếc xe lăn, từng bước tiến về phía Lâm Du, khuôn mặt tuấn tú như thần, tựa như bầu trời trước cơn mưa tháng bảy bị mây đen bao phủ, ảm đạm không một tia sáng.
“Em nhất định phải bước vào đây sao?”
Sắc mặt Phó Thời Văn trầm thấp đến đáng sợ, nắm lấy cánh tay của Lâm Du, dứt khoát kéo cậu đứng dậy.
Lâm Du giống như ăn hoàng liên***, không thể lên tiếng.
***Hoàng liên là một loại cây dùng để làm thuốc, nhưng khi ăn nó có thể gây ra một số tác dụng phụ như hoa mắt, chóng mặt, mệt mỏi, tụt huyết áp...
Cậu thực sự giống An Trừng đến như vậy sao?
Cho nên, tiên sinh kết hôn với cậu, chỉ bởi vì cậu giống An Trừng thôi sao?
Thế nhưng, cậu không phải An Trừng.
Vì thế mà tiên sinh không muốn đưa cậu đến dự sinh nhật bà nội?
Trong mắt tiên sinh, cậu là cái gì cơ chứ?
Thế thân của An Trừng, đồ giả, vật thay thế?
Lâm Du cụp mắt xuống, cố gắng đè nén sự hoảng hốt và lo lắng trong lòng.
“Xin lỗi tiên sinh, em lập tức rời đi.”
“Đứng lại, ai nói sẽ cho cậu đi.”
Phó Thời Văn nén giận trong lòng nói: “Nếu cậu muốn trở thành An Trừng đến thế, tôi sẽ để cho cậu diễn.”
“An Trừng mau tới đây, tới đây để bà nội nhìn xem, đã bao lâu rồi chưa được gặp con.”
Bà nội ngồi trên xe lăn, hiền từ vẫy tay gọi Lâm Du.
Những vị khách trong đại sảnh trên mặt suy ngẫm, trong mắt hiện lên sự chế giễu, khinh thường.
Lâm Du khó khăn, chậm rãi tiến tới bà nội: “Bà nội.”
Bà cụ nắm lấy tay Lâm Du trìu mến hỏi: “An Trừng, sao con không nói lời nào, có phải tên tiểu tử thối nào làm khó con không, nói cho bà nghe, bà giúp con làm chủ!”
Trong lòng Lâm Du ảm đạm, thì ra bà nội đúng là rất tốt, nhưng lòng tốt này lại không dành cho cậu.
“Bà nội, con tới muộn.”
Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói.
Mọi người quay đầu lại, trợn tròn mắt.
“An Trừng?”
Một An Trừng khác!
Bà cụ nghe được giọng nói quen thuộc, buông tay Lâm Du, quay đầu lại nhìn.
“An Trừng?”
Lâm Du nhìn An Trừng trước mặt, cả người đều sững sờ.
Giống, quả thực rất giống.
Cả quần áo cùng gương mặt đều rất giống nhau.
Hai người cùng đứng nhìn nhau, cậu giống như một bản sao kém cỏi vậy, gương mặt là sao chép, quần áo cũng là sao chép.
Bà cụ dụi dụi mắt, gương mặt bối rối.
“Là ta hoa mắt sao, sao lại có hai An Trừng?”
Lúc này, Bạch Việt đứng dậy: “Bà nội, đây mới là An Trừng.”
“Người trước mặt là kẻ lừa đảo, cố ý cải trang thành An Trừng để lừa gạt bà.”
Anh ta chỉ vào Lâm Du, lớn tiếng nói.
“Kẻ lừa đảo?” Bà cụ quay đầu nhìn về phía Lâm Du.
Bà cụ tốt bụng, nói những lời thấm thía: “Trẻ nhỏ nói dối gạt người là không tốt.”
“Không… con không phải kẻ lừa đảo..”
Lâm Du lắc đầu, ánh sáng chói mắt, không thể chối cãi.
Lâm Du nhìn Phó Thời Văn mong được cầu cứu.
Tuy nhiên, ánh nhìn của Phó Thời Văn lại hướng đến An Trừng, ánh mắt ôn nhu mà trước giờ Lâm Du chưa từng được thấy.
Trái tim Lâm Du như bị kim nhọn đâm vào.
Trong trí nhớ của cậu, tiên sinh chưa từng nhìn cậu như vậy.
Giống như nhà vua trở về.
Ngay khi An Trừng bước vào, cậu ta liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, cậu ta bước đến bên bà nội cùng Phó Thời Văn, đưa món quà trên tay cho Phó Thời Văn, trìu mến ôm lấy bà nội.
“Bà nội, có nhớ con không?”
Bà cụ bật khóc: “Thằng nhóc này, sao lâu vậy rồi mới quay về gặp bà, có phải muốn bà chết đi không.”
Trong giây phút cảm động này, Bạch Việt thô lỗ đẩy Lâm Du ra: “Sao còn chưa đi? Còn không biết xấu hổ sao?”
Mọi người định thần lại, mới phát hiện ở đây có người “giả”.
Kẻ giả mạo đóng giả người “thật”, lại không ngờ rằng lại bị người “thật” xuất hiện vả mặt, dàn dựng màn biểu diễn hay thế này.
Lâm Du loạng choạng suýt ngã, thắt lưng đập mạnh xuống bàn, đau đớn.
“Đồ giả chính là đồ giả.” Bạch Nhạc nói đầy chế nhạo, những vị khách có mặt ở đó cũng nhìn cậu với ánh mắt khinh miệt.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi
- Chương 7