“Anh Tiền, Qúy Kha có đi cùng anh không?” Vân Cẩm đã đợi đêm qua, nhưng không thấy Qúy Kha trở về nhà.
Vân Cẩm đưa Nhuyễn Nhuyễn đến trường, cậu ta tiếp tục gọi cho Qúy Kha nhưng không thể liên lạc được, điều này rất kì lạ.
Qúy Kha không phải là kiểu người sẽ biến mất một cách đột ngột như thế.
“Qúy Kha không về nhà à?” Tiền Vũ đạp mạnh chăn bông, sững sờ hỏi, mặc dù anh ta vẫn muốn ngủ thêm một chút nữa.
“Đúng vậy, Qúy Kha đã không về cả đêm, điện thoại cũng không liên lạc được. Đêm qua cậu ấy đã uống quá nhiều sao?”
Tiền Vũ thản nhiên trả lời: “Uống nhiều, ít nhất cũng phải hai chai.”
Vân Cẩm biết tửu lượng của Qúy Kha, đừng nói đến hai chai, hai ly cũng có thể khiến cậu say khướt.
Vân Cẩm có chút lo lắng, giọng càng lớn: “Anh Tiền, hôm qua anh không đưa cậu ấy về sao? Cậu ấy uống rượu không tốt, chỉ cần hai ly là có thể say rồi.”
Tiếng decibel ồn ào từ điện thoại di động khiến Tiền Vũ thức giấc sau cơn nửa tỉnh nửa mê.
“Chờ đã, Vân Cẩm, cậu nói tối hôm qua Qúy Kha không về?”
“Phải, hiện tại tôi không liên lạc được với cậu ấy, cũng không biết hiện tại cậu ấy ở nơi nào.”
Tiền Vũ trong lòng cảm thấy không ổn, Qúy Kha đêm qua đã tự về một mình sau khi quá say, bây giờ Vân cẩm lại nói cậu ấy cả đêm không về.
Tiền Vũ trong đầu đã nghĩ đến vô số khả năng, chỉ có thể hy vọng: “Hi vọng sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra.”
Anh ta xoa xoa đầu mình, lẽ ra anh ấy không nên để Qúy Kha tự một mình cậu về đêm hôm qua.
Đúng lúc này, chuông di động của Tiền Vũ lại vang lên, là một số điện thoại lạ.
“Tiền Vũ, lái xe đến khách sạn đón tôi.”
Đầu dây bên kia là giọng của Qúy Kha.
Tiền Vũ thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của Qúy Kha, thật may là cậu ấy vẫn ổn.
“Qúy Kha, hôm qua cậu không rời khách sạn sao? Không có chuyện gì xảy ra đúng không?” Tiền Vũ quan tâm hỏi.
Qúy Kha nhìn bộ quần áo nhăn nhúm trên người cậu, cậu cũng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Toàn thân không có gì bất thường, chỉ có điều khó chịu duy nhất là bụng nóng ran, khó chịu dữ dội.
“Tôi có chút không thoải mái, cậu mau tới đây.”
“Không thoải mái chỗ nào?” Tiền Vũ ôm đầu, chẳng lẽ là Qúy Kha...
“dạ dày.”
Nói xong Qúy Kha liền tắt máy.
“Qúy tiên sinh, có cần tôi rót cho anh một cốc nước ấm không?”
Qúy Kha đặt điện thoại xuống, người phục vụ bên cạnh đưa cho cậu một cốc nước nóng, có lẽ là do sắc mặt cậu đã quá tái nhợt, gần như không còn chút máu.
“cảm ơn.”
Qúy Kha uống một chút nước ấm, giúp giảm bớt cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Một lúc sau, Tiền Vũ hớt ha hớt hải chạy tới.
“Qúy Kha, cậu có sao không?”
Qúy Kha ôm bụng: “Tôi không sao, giúp tôi điều tra về mọi chuyện đêm qua. Tôi muốn biết tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì.”
Kiểm tra giám sát? Tiền Vũ liếc nhìn Qúy Kha, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra đêm qua?
Qúy Kha ngồi trên ghế sofa bên trong khách sạn, đợi Tiền Vũ quay lại, dạ dày của cậu hiện đang rất đau, chỉ có thể uống nước ấm để giảm bớt cơn đau.
Qúy Kha nhớ lại ánh mắt của Phó Thời Văn khi cậu rời đi, trong lòng không thể không tự hỏi liệu cậu là người có lỗi với Phó Thời Văn hay sao?
Đêm qua, cậu say và không thể nhớ bản thân đã tự ý vào phòng Phó Thời Văn bằng cách nào.
Chẳng lẽ là cậu tình cờ gặp Phó Thời Văn, rồi Phó Thời Văn nhìn thấy cậu say rượu liền đưa cậu về phòng?
Nếu là như vậy, thì những lời cậu nói lúc trước quả thực quá đáng.
Qúy Kha muốn làm rõ vấn đề này.
Một lúc sau, Tiền Vũ nghiêm túc bước ra khỏi phòng an ninh: “Quý Kha, camera an ninh đêm qua đã biến mất. Tình cờ là đoạn cậu ra ngoài bị cố tình xóa.”
Đoạn camera ghi lại cảnh Qúy Kha ra khỏi phòng rượu đã biến mất, vì vậy là có người cố ý xóa nó đi.
Qúy Kha cau mày: “Anh có thể tìm ra ai đã làm điều đó không?”
Tiền Vũ gật đầu: “Tôi rất thân thiết với quản lý khách sạn ở đây. Tôi hỏi anh ấy một chút chuyện. Anh ấy nói rằng một người đàn ông tên Phó tiên sinh đã yêu cầu anh ấy xóa, hơn nữa còn nói rằng vị tiên sinh họ Phó kia là người rất có địa vị, bởi vậy mà không muốn bị camera an ninh ghi lại.”
Họ Phó---.
Khóe miệng Quý Kha nở nụ cười giễu cợt, yếu ớt: “Chắc chắn rồi, tôi còn tưởng rằng mình đã nghĩ nhiều nữa.”
Tuy nhiên, có một thành ngữ được gọi là, bịt tai trộm chuông.
Ở đây không có bạc ba trăm lượng.
Phó Thời Văn không thể không coi trọng cậu quá mức, cho dù cậu biết điều đó, thì anh ta có thể làm gì?
Cơn đau quặn thắt từng cơn, Qúy Kha chỉ có thể dùng tay ôm chặt vào bụng, không thể phân biệt được là bản thân đang mất cảm giác hay là gì.
“Qúy Kha, đến đồn cảnh sát.”
Tiền Vũ nắm chặt tay, có lẽ anh ấy đã đoán được tối hôm qua Qúy Kha đã xảy ra chuyện gì.
Anh biết Qúy Kha nói đau bụng chỉ là để che giấu, rốt cuộc là loại chuyện này không dễ nói ra.
“Ở thành phố F mấy năm nay cũng có chút quan hệ, quen biết khá nhiều, Qúy Kha, cậu đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng và bắt tên khốn đó phải trả giá, bất kể xuất thân của hắn là gì!”
“Tiền Vũ, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Quý Kha rũ mi xuống, nhẹ nói: “Đến bệnh viện đi, bụng tôi rất đau.”
“Đau bụng thật à?” Tiền Vũ nghi ngờ nhìn Qúy Kha.
Qúy Kha gật đầu, nói trống không: “Nếu không đi, sẽ ngất vì đau.”
“Hả?”
Tiền Vũ nhận thấy Qúy Kha không hề nói đùa, còn có sắc mặt tái nhợt, môi gần như không còn chút máu, trông như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Qúy Kha, cậu làm tôi sợ chết khϊếp, tôi tưởng cậu ...”
Tiền Vũ đã nghĩ rằng Qúy Kha đã gặp phải chuyện gì đó không tốt vào đêm qua, nhưng may mắn thay, không có ...
“Tiền Vũ, hôm nay trông cậu hơi khác một chút.” Qúy Kha liếc nhìn Tiền Vũ, hình ảnh Tiền Vũ hôm nay thật sự rất hiếm.
“Haha, phải không? Hôm nay tôi nóng lòng vội vàng chạy ra ngoài.” Tiền Vũ là lo sợ rằng Qúy Kha có thể đã gặp tai nạn nên vội vàng chạy tới.
Tiền Vũ luôn được nhìn nhận là một chàng trai tinh tế, từ đôi giày đến mái tóc, anh ấy đều tỉ mỉ, chau chuốt, theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo.
Hôm nay, Tiền Vũ vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trên người vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, đầu bù tóc rối, chân mang giày thể thao, trông anh trẻ hơn cả chục tuổi.
Tiền Vũ còn muốn nói thêm gì đó nhưng Qúy Kha đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, trán đổ mồ hôi lạnh.
“Đến bệnh viện đi, tôi không thể chịu đựng được nữa.”
Nói xong, hai mắt Qúy Kha tối sầm lại.
…
Buổi chiều, Triệu Dương Hi vội vàng trở lại khách sạn, định lấy điện thoại di động thì được biết khách vẫn chưa trả phòng.
Thế là anh đặt một phòng khách đối diện đợi rất lâu vẫn không thấy người ra.
Lý Nguy không liên lạc được với Phó tổng từ sáng.
Và chiều nay có một cuộc họp rất quan trọng mà Phó Thời Văn cần đích thân ra mặt, đây là mục đích chính của họ khi đến thành phố F lần này, nếu bỏ lỡ thì họ sẽ coi như đánh mất một công trình trị giá hàng trăm triệu.
Cuối cùng anh ta đến khách sạn và yêu cầu thẻ phòng từ quầy lễ tân.
Khi anh ta mở cửa phòng, mùi rượu tràn ra khắp phòng, cả căn phòng tối đen như mực.
Lý Nguy bật đèn, trên mặt đất khắp nơi đều là nhưng chai rượu hết.
Tổng công có bao nhiêu chai ở đây đây?
Sau đó, anh ta nhìn thấy Phó Thời Văn trên ghế sofa, người đang tiếp tục uống trong vô thức.
“Phó tổng!”
Lúc này, Lý Nguy đã nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa Phó Thời Văn đến bệnh viện.
Bác sĩ chẩn đoán là ngộ độc cồn rượu, chậm trễ nửa giờ, e rằng người cũng không còn.
“Phó tổng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Nguy nhìn Phó Thời Văn đang nằm bất tỉnh trên giường, khó hiểu.
Rõ ràng, sau năm năm, tại sao Phó Thời Văn lại đột nhiên uống quá nhiều như vậy?
Qúy Kha mở mắt và nhìn thấy một trần nhà màu trắng.
Vân Cẩm đang ngồi một bên, chăm chú chơi game rất nhiệt tình.
“Vân Cẩm ...” Qúy Kha hét nhẹ.
“Qúy Qúy!” Khi Vân Cẩm thấy Quý Kha đã tỉnh lại, cậu lập tức đặt điện thoại xuống: “Cậu thấy thế nào rồi, trong bụng vẫn còn khó chịu sao?”
Qúy Kha lắc đầu: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Cậu đã ngủ nguyên một ngày rồi.” Vân Cẩm nói.
“Tôi ngủ lâu như vậy?” Qúy Kha nghĩ muốn đứng dậy, nhưng cơn đau ở bụng đã khiến cậu phải khựng lại.
Vân Cẩm dìu cậu nằm xuống: “Nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt.”
“Tôi bị làm sao vậy?”
“Dạ dày của cậu bị thủng bụng nhẹ một chỗ rồi Qúy Quý, sau này cậu không được uống nữa, một chút cũng không được!”
Vân Cẩm nhìn thấy Qúy Kha nằm hôn mê trong bệnh viện, cậu ta gần như đã lo lắng muốn chết.
Qúy Kha đã lâu không bị bệnh về dạ dày, lần này là lần mà cậu cảm thấy khó chịu nhất, không ngờ lại bị thủng dạ dày.
Chắc chắn là cậu không thích hợp để uống rượu.
Nhìn thấy lông mày của Vân Cẩm sắp xoắn vào nhau, Qúy Kha không khỏi mỉm cười: “Được rồi, từ giờ tôi sẽ không uống nữa.”
Có tiếng sột soạt phát ra từ giường bên cạnh.