Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Du nhớ lại sáng nay, đúng là sau khi Phó Thời Văn trả lời điện thoại xong, sắc mặc không được tốt cho lắm, đoán chừng trong công ty có chuyện gì xảy ra.

Gần đây có vẻ tiên sinh vì chuyện của công ty mà hao tâm tổn trí khá nhiều.

Thấy cậu ngây người, Bạch Việt lại càng muốn cười.

Tối hôm qua, An Trừng uống rượu, trên đường trở về nhà đã xảy ra chuyện.

Sau khi biết được chuyện này, anh ta đã gọi điện nói cho Phó Thời Văn, trong vòng nửa giờ, Phó Thời Văn đã lập tức có mặt ở bệnh viện.

Nhưng Lâm Du lại không biết gì cả.

Chuông điện thoại vang lên, Lâm Du liếc nhìn, là Hứa Thuần.

“Anh dâu, anh không sao chứ?”

“Không sao.” Lâm Du nhắn lại một tin, cất điện thoại.

“Anh Bạch, tôi không hiểu anh đang nói cái gì, vừa rồi thành thật xin lỗi vì đã làm phiền đến anh, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Lâm Du nói xong, xoay người ra khỏi WC.

“Anh dâu, sao anh lại đi lâu như vậy?” Hứa Thuần hỏi.

“Em đói bụng lắm rồi.” Hứa Thuần lại ủy khuất.

Lâm Du ngồi xuống, nói: “Xin lỗi đã để em chờ lâu. Vừa rồi anh gặp người quen trong WC, sẵn tiện hỏi thăm vài câu.”

Hứa Thuần chớp chớp mắt: “Không sao đâu, dù anh dâu có bắt em đợi đến chết đói, em cũng sẵn lòng.”

Hứa Thuần nói chuyện rất vui, Lâm Du luôn bị chọc cười bởi những lời nói của cậu ta.

Sau khi các món ăn được nhân viên bồi bàn mang ra, Lâm Du chụp ảnh miếng bít - tết, mở Wechat mà gửi cho Phó Thời Văn.

“Trưa nay em đi ăn cùng Hứa Thuần, tiên sinh đã ăn gì chưa?”

Phó Thời Văn vừa rời khỏi bệnh viện, vào trong xe, lập tức nhìn thấy những bức ảnh cùng tin nhắn mà Lâm Du gửi tới.

“Chưa ăn.”

Lâm Du không ngờ Phó Thời Văn lại trả lời nhanh như vậy.

“Tiên sinh có muốn ăn bít - tết không? Không biết họ có làm bít - tết mang về không nhỉ? Nếu có, em sẽ mang một phần đến cho tiên sinh.”

Vừa mới buông điện thoại, wechat lại hiện lên một dòng tin nhắn.

Dù cách nhau một màn hình, cũng có thể cảm nhận được sự háo hức của Lâm Du.

“Không cần, tôi sẽ ăn ở công ty.”

“Dạ được, vậy tối nay tiên sinh muốn ăn gì? Lát nữa khi về em sẽ mua đồ chuẩn bị.” Lâm Du lại hỏi.

Phó Thời Văn vốn định trả lời tùy ý, nhưng chợt nhớ ra trong bệnh viện còn có một người.

“Hầm một phần canh gà, rồi mang tới đây.”

Canh gà?

Lâm Du nhớ rõ, tiên sinh không thích món canh gà, chẳng nhẽ lại đột nhiên muốn ăn sao?

“Dạ được.”

Chẳng qua là tiên sinh muốn ăn, Lâm Du vẫn rất hạnh phúc vì có thể làm được chút chuyện cho anh.

Phó Thời Văn đã giúp gia đình cậu nhiều như vậy, mỗi ngày Lâm Du chỉ có thể có cơm ngon canh ngọt mà báo đáp tiên sinh.

“Anh dâu đang nói chuyện cùng anh trai em sao?” Hứa Thuần cắt miếng bít-tết, không yên lòng hỏi.

“Ừ.” Lâm Du đặt điện thoại xuống.

“Bò bít - tết đã cắt rồi sao?”

Lâm Du ngạc nhiên nhìn miếng thịt đã được cắt trên đĩa, cậu ấy không biết ăn bít - tết như nào, nhưng Hứa Thuần đã chu đáo cắt giúp cậu.

“Cảm ơn.”

“Anh dâu mau ăn đi, để lâu sẽ nguội.” Hứa Thuần cười nói.

“Ừm.”

Buổi chiều trên đường về nhà, Lâm Du trước tiên ghé vào siêu thị gần đó, mua hai con gà tươi.

Lâm Du không biết cách hầm gà, nên đã mua hai con, nếu làm lần đầu thất bại, thì vẫn còn dư một con để thử lại lần nữa.

Tuy nhiên, may mắn thay, Lâm Du đã thành công ngay trong lần nấu đầu tiên, hương vị rất ngon.

Cậu để canh gà vào bình giữ nhiệt, ra ngoài gọi xe.

Một chiếc Maybach dừng lại trước cửa nhà, tài xế Ngô bấm còi.

Ông Ngô ngó đầu ra khỏi cửa kính xe: “Phu nhân, ông chủ kêu tôi đến lấy canh gà hầm.”

Ban đầu Lâm Du là muốn tự tay đem đến tận nơi, nhưng Phó Thời Văn đã yêu cầu tài xế riêng của anh đến lấy.

Lâm Du đưa chiếc bình giữ nhiệt qua: “Bác Ngô, thật xin lỗi, làm phiền bác rồi.”

Ông Ngô cầm lấy: “Khách khí rồi, đây là việc tôi nên làm.”

Đột nhiên, ông Ngô kinh ngạc nhìn thấy trên ngón tay Lâm Du có mụn nước trong suốt: “Tại sao trên tay lại có mụn nước lớn như vậy?”

Lâm Du xấu hổ thu tay lại: “Không cẩn thận bị bỏng.”

Ông Ngô trước đây cũng từng bị bỏng, dặn dò: “Không nên châm vào vết bỏng, rất dễ bị nhiễm trùng. Nhớ bôi thuốc cẩn thận.”

“Cảm ơn.” Lâm Du gãi gãi đầu: “Bác Ngô nhờ bác nói với Thời Văn canh gà để nguội sẽ không ngon.”

“Được.” Ông Ngô gật đầu: “Vậy tôi đi trước.”

“Vâng, tạm biệt.” Lâm Du nhìn ông Ngô rời đi

Ông Ngô đặt bình giữ nhiệt lên ghế xe, trong lúc lái xe, một mùi canh gà nhàn nhạt xộc lên mũi ông, thật là thơm.

Quay vào nhà, Lâm Du tìm thuốc trị bỏng trong hộp.

Cậu vô tình khiến bản thân bị bỏng trong lúc hầm gà, trên tay nổi lên mụn nước.

Lâm Du cầm lấy điện thoại, mở wechat, bắt đầu soạn tin.

Vết thương ở ngón trỏ ảnh hưởng đến việc soạn tin nhắn, Lâm Du phải đặt điện thoại lên bàn, đổi tay gõ từng chữ.

“Tiên sinh, em hôm nay là lần đầu làm món canh gà, nhưng mùi vị lại không tồi, rất ngon đấy.”

“Canh gà em đã đưa cho bác Ngô, tiên sinh hãy dùng khi còn nóng *gửi kèm hiệu ứng mặt cười*”



Phó Thời Văn nhận lấy món canh gà từ tay ông Ngô, nhàn nhạn mà nói một câu: “Đến bệnh viện.”

Ông Ngô nghĩ rằng canh gà này là do phu nhân chuẩn bị cho ông chủ.

Ông Ngô nhớ lại lời dặn của Lâm Du trước khi rời đi: “Ông chủ, phu nhận dặn ta nói với ông, canh gà nên uống khi còn nóng.”

Phó Thời Văn khẽ mím môi, nhướng mi, lạnh lùng liếc ông Ngô một cái.

Ông Ngô ngậm miệng.

Việc của ông chủ, ông Ngô không dám quản. Nhưng ông lại nhớ đến vết bỏng lớn trên tay phu nhân… như thế này thật vô ích.



Nửa đêm, Lâm Du mê man ngủ, cảm giác được phía giường bên cạnh bị đè xuống.

“Tiên sinh…”

Lâm Du xoay người, nhỏ giọng mà thì thầm.

“Tiên sinh, em rất thích anh.”

Lâm Du mơ một giấc mơ, trong mơ tiên sinh nhẹ nhàng hôn cậu, ôm cậu..

“Thoải mái không?” Giọng nói trầm ấm và quyến rũ của Phó Thời Văn vang lên bên tai cậu.

Lâm Du đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Thoải mái.”

“Ngón tay bị bỏng là do hôm nay?”

“Dạ.” Lâm Du tủi thân gật đầu, gương mặt mếu máo: “Đau.”

“Bị bỏng, dùng nước lạnh có thể giúp giảm đau.” Thiếu niên ủy khuất mà than thở.

“Nhưng nghĩ đến tiên sinh có thể uống canh gà do em làm, liền cảm thấy rất vui, tiên sinh đã giúp em nhiều như vậy, em cũng chỉ nghĩ muốn làm chút chuyện giúp tiên sinh.”

Anh khẽ giật mình, nói: “Đừng nói nữa.”

“Dạ.” Thiếu niên khẽ mím môi.

Cậu nhớ kĩ, trong lúc làm việc, tiên sinh không thích nói chuyện.

“Tôi chưa nói em đã ấm ức.”

….

Lâm Du mở mắt, giường bên cạnh trống không.

Đêm qua tiên sinh không có về, chắc là cậu… nằm mơ.

Không đúng, đó không phải là mơ.

Lâm Du nhìn thấy bông y tế trong thùng rác, tối qua tiên sinh có về và còn cùng hắn...

Tối qua tiên sinh thật dịu dàng.

Lâm Du che mặt, mà do tối qua cậu quá buồn ngủ, nửa ngủ nửa mơ, thật đáng tiếc không có tỉnh dậy.



Buổi chiều, Lâm Du tham gia lớp học phụ đạo, nhưng cậu lại không thể tập trung.

Thỉnh thoảng cậu lại đưa mắt nhìn wechat xem Phó Thời Văn đã trả lời chưa.

Tiếc là không có.

“Thầy Tiểu Lâm, có phải là thầy đang yêu đương đúng không a?”

Vương Hâm Hâm đúng lúc này lén hỏi một câu.

“Chị của em khi yêu cũng như vậy, trong chốc lát lại xem điện thoại, trong chốc lát lại xem điện thoại.”

Vương Hâm Hâm chỉ mới học lớp 4, nhỏ mà lanh, ngày thường có chút nghịch ngợm nhưng lại rất thông minh,

Thật là một đứa trẻ khôn ngoan.

Lâm Du không nhịn được cười, nói với cậu nhóc: “Bạn học Vương Hâm Hâm này, mau làm bài đi. Tối nay phải viết ba trang số học, viết xong mới có thể về nhà.”

Vương Hâm Hâm một tay che đầu, thở dài: “Tại sao ngày nào cũng phải làm nhiều bài tập về nhà như vậy ạ, làm sao em có thể làm hết được?”

Nói xong, các học sinh khác cứ vậy mà bật cười haha.

Gần năm giờ, cô giáo Tiểu Chu đến.

Cô đặt túi xuống ghế, một tay cầm điện thoại, tay kia vỗ ngực.

“Tức chết! Thật là tức chết mà!”

“Làm sao vậy cô Tiểu Chu?” Lâm Du hỏi.

“Vai diễn của anh trai tôi trong bộ phim truyền hình đã bị người khác cướp mất.”

Gương mặt cô Tiểu Chu đỏ bừng vì tức giận.

“Thật quá đáng, thật là quá đáng mà.” Cô Tiểu Chu liên tục nói những từ có chút quá đáng, hẳn là đang rất tức giận trong lòng.

Lâm Du rót cho cô một cốc nước: “Cô Tiểu Chu, cô đừng nóng giận, trước đó không phải đã có thông báo chính thức về các diễn viên trong phim rồi sao?”

“Thầy Tiểu Lâm, thầy không biết đó thôi, đây là cố ý đoạt sừng, Thư Minh kia thật là không có đạo đức.”

Cô giáo Tiểu Chu cầm cốc nước mà uống ừng ực, thở một hơi rồi nói: “Rõ ràng anh trai tôi phù hợp với hình tượng nam chính trong hơn. Họ liên lạc với anh ấy, mà bản thân anh ấy cũng đã vượt qua buổi thử giọng, bức ảnh tạo hình nhân vật cũng đã được đưa lên Weibo. Việc đóng vai chính như đã chắc trong lòng bàn tay, vậy mà hôm nay đài truyền hình lại thông báo rằng nam chính đổi thành Thư Minh.”

Cô Tiểu Chu phẫn nộ: “Hẳn là có gì đó mờ ám, Thư Minh chắc chắn là có cấu kết với đoàn làm phim, có đúng không?”

“Thư Minh chắc chắn là đã ra tay làm gì đó! Thật bất công cho anh trai tôi!”

Lâm Du không hiểu biết nhiều về ngành giải trí, hiện tại cậu cũng sắp tan làm.

Thứ sáu tuần tới là một ngày vô cùng đặc biệt và quan trọng, vậy nên cậu cần chút thời gian để chuẩn bị.

“Cô Tiểu Chu, tôi xin phép về trước.”

“Được rồi, cứ giao cho tôi.” Cô Tiểu Chu khơi gợi lại tinh thần chiến đấu, nhất định phải nắm thóp được Thư Minh.

Cô không nhịn được bực tức, tìm weibo của Thư Minh, liếc nhìn bức ảnh trên weibo của anh ta.

“Chậc chậc, lại đăng ảnh chiếc bình giữ nhiệt lên để khoe.”

Weibo kia: [ Hôm nay tôi có súp gà, thơm quá, cảm ơn.. ]



Thứ sáu đến rất nhanh.

Lâm Du vẫn chưa quên hôm nay là ngày gì.

Hôm nay là ngày kỉ niệm 1 ngày cưới của cậu cùng Phó Thời Văn, ngày kỉ niệm đầu tiên.

Buổi sáng thức dậy, Lâm Du đã ngâm nga một bài hát khi đang nấu ăn trong bếp, bài hát có tiết tấu đơn giản mà lại rất vui tươi. Đây là một trong số ít những bài hát mà cậu có thể hát.

Lúc Phó Thời Văn ra tới nơi, Lâm Du đã đem bữa sáng đặt lên bàn.

Cậu nhìn Phó Thời Văn với đôi mắt hào hứng và mong chờ: “Tiên sinh tối nay có rảnh không?”

Phó Thời Văn dùng bữa sáng, đơn giản mà trả lời: “Không rảnh.”

Đôi mắt sáng ngời của cậu nhất thời buồn bã: “Tối nay tiên sinh lại tăng ca sao?”

Phó Thời Văn thản nhiên nói: “Tăng ca.”

Cậu mím môi: “Vậy tối nay tiên sinh có về nhà không?”

Phó Thời Văn gật đầu: “Có về.”

Cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Dạ được, vậy tiên sinh nhớ về sớm một chút nhé!”

“Ừ.”

Phó Thời Văn dùng xong bữa sáng, liền đi lên phòng thay đồ chuẩn bị ra ngoài.

Lâm Du nhìn theo bóng lưng của Phó Thời Văn, trong lòng có chút buồn rầu, hình như tiên sinh đã quên hôm nay là ngày gì rồi.

Phó Thời Văn thay đồ xong xuôi ra ngoài liền thấy thỏ con đang nhìn anh với gương mặt đáng thương, và thêm chút tức giận.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Hôm nay đừng đến lớp phụ đạo, buổi tối cùng nhau đi ăn cơm.”

“Dạ.” Lâm Du bị châm mất hai giây, mới nhận ra rằng tiên sinh không có quên.

Tiên sinh vừa rồi là đang trêu chọc cậu!

Phó Thời Văn liếc nhìn chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần jeans rẻ tiền trên người Lâm Du: “Nhớ mặc đẹp.”

“Dạ.”

Lâm Du gật đầu, cả người vui vẻ như sắp bay lên đến nơi.

Phó Thời Văn cười nhẹ, thật đúng là vui nhộn!

Đây là lần đầu tiên tiên sinh dẫn cậu ra ngoài ăn.

Lâm Du có chút khẩn trương.

Có nhiều bộ quần áo đắt tiền tiên sinh mua cho cậu, nhưng cậu lại không thích mặc chúng.

Quần áo hàng hiệu rất nhiều, đều là các thương hiệu mà tiên sinh thích. Những mẫu mới nhất của mỗi mùa sẽ được chuyển đến tận nhà. Lâm Du không đọc được chữ ghi trên tag, không phải là tiếng anh, nhưng cậu biết tất cả đều rất đắt tiền.

Lâm Du từ bên trong chọn ra một bộ đồ tương đối phù hợp, đạm bạch sắc khoản, thay đồ ra cửa đợi.

Ông Ngô tới đón, vừa thấy Lâm Du liền khen: “Phu nhân hôm nay mặc rất đẹp, quần áo cũng rất vừa vặn.”

“Cảm ơn chú.” Lâm Du ngại ngùng mà xoa mặt.

Ông Ngô rất thích Lâm Du.

Vào tầm này năm ngoái, cha mẹ Lâm Du vừa qua đời, cậu được ông chủ đón về nhà.

Ông Ngô nhìn chàng trai trẻ không khỏi đau lòng, trên mặt từ từ nở một nụ cười.

Trong lòng ông thầm cầu nguyện, chỉ mong ông chủ sẽ không phụ lòng đứa nhỏ này.



Ông Ngô dừng xe ở cuối một con hẻm.

“Tới rồi sao?” Phó Thời Văn gửi tin nhắn wechat.

Lâm Du xuống xe: “Tới rồi.”

Nhà hàng có hơi khuất một chút. Cánh cửa màu đỏ son nhìn rất truyền thống, bên cạnh là hai con sư tử đá. Lâm Du mở cửa, bên trong là một đài phun nước nhỏ có dán mảnh giấy A4, trên giấy vẽ một mũi tên chỉ hướng vào trong.
« Chương TrướcChương Tiếp »