- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi
- Chương 4
Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi
Chương 4
Lâm Du đem bữa sáng đặt lên bàn, liếc nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ.
Phó Thời Văn ngày thường lúc này đã thức dậy, hôm nay lại không thấy trong phòng ngủ có chút động tĩnh gì.
Xem ra hôm qua tiên sinh cũng rất mệt, Lâm Du mặt đỏ ửng.
“Tiên sinh, mau dậy thôi.”
Lâm Du đẩy cửa phòng ngủ, nhưng phát hiện ra Phó Thời Văn không ở trên giường.
Gió từ cửa sổ thổi vào làm lay động rèm cửa, Lâm Du ngước mắt, nhìn về phía ban công.
Phó Thời Văn dựa vào lan can, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh, mắt cụp xuống, lông mày cau lại, có vẻ như anh đang có tâm sự.
Điều gì có thể làm cho Phó Thời Văn có biểu hiện như vậy?
Lâm Du đoán có lẽ là chuyện liên quan đến công ty.
Tối qua cũng là vì chuyện của công ty nên tiên sinh mới không vui như vậy?
Lâm Du nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Phó Thời Văn quay đầu lại, thấy gương mặt tương tự kia, lại ngây người.
“Tiên sinh?” Lâm Du lại lần nữa lên tiếng.
“Ừ.”
Phó Thời Văn dập điếu thuốc, nhẹ nói: “Đến đây, để tôi ôm.”
Lâm Du đỏ mặt.
Phó Thời Văn cao hơn Lâm Du một cái đầu, Lâm Du không thấp, hơn 1m70, nhưng dưới thân hình của Phó Thời Văn, cậu bỗng trở nên nhỏ bé.
Phó Thời Văn đặt tay lên eo Lâm Du, nhẹ nhàng ngửi mùi cơ thể cậu.
Đó là mùi chanh sữa thoang thoảng, rất dễ chịu.
Lông mày Phó Thời Văn dần giãn ra.
Dầu gội sữa tắm trong nhà đều là do tiên sinh mua, sữa bò vị chanh, vị sữa có chút hương chanh thoang thoảng, tiên sinh có vẻ đặc biệt thích mùi hương này.
“Hôm qua có phải tôi quá thô lỗ rồi không?” Phó Thời Văn hỏi, mắt nhìn dấu hôn trên cổ Lâm Du.
Trên chiếc cổ trắng như tuyết có một dấu hôn màu đỏ, đẹp đẽ lạ thường.
“Không--.” Lâm Du đỏ mặt khi nghe Phó Thời Văn hỏi vậy.
Phó Thời Văn ôm Lâm Du đặt lên giường.
“Để tôi xem thử.”
Lâm Du chưa bao giờ để ra tư thế xấu hổ như vậy, ngón tay trắng nõn mỏng manh ngại ngùng che mắt anh, cắn chặt môi dưới: “Tiên sinh, không cần, em… không đau.”
Phó Thời Văn kiểm tra thật kỹ, quả thật không có bị thương, chỉ là hơi đỏ một chút, nhìn có chút đáng thương.
Giống như một đóa hoa nhỏ bị tàn phá bởi cơn bão.
Phó Thời Văn giúp Lâm Du mặc quần: “Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Lâm Du thì thào: “Thật ra, tiên sinh như nào, em cũng đều thích.”
Dù thân thể đau, nhưng trong lòng lại rất vui.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng của thiếu niên, Phó Thời Văn ngây người một lúc, trái tim dường như bị thiêu đốt bởi tình yêu tràn ngập trong đôi mắt đẹp ấy.
Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng reo lên.
Phó Thời Văn nhìn chiếc điện thoại, nét mặt thay đổi.
Trả lời cuộc điện thoại xong, Phó Thời Văn gương mặt ảm đạm bước ra, như thể bị một đám mây đen bao phủ.
Lâm Du thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, em đã ủi xong quần áo rồi, chúng ta mau ăn sáng thôi.”
“Tôi không ăn.” Phó Thời Văn lãnh đạm nói xong liền thay quần áo, sắc mặt lạnh lùng đi ra ngoài.
Lâm Du nhìn theo bóng lưng Phó Thời Văn, cảm thấy có chuyện không ổn.
Cậu cũng không biết tại sao trong lòng thấy bất an.
Lâm Du dọn dẹp nhà cửa, ra ngoài đổ rác liền thấy có nhà bên cạnh có người chuyển vào.
Dịch vụ chuyển nhà đang giúp họ chuyển đồ vào trong.
Trong trí nhớ của Lâm Du, nhà bên cạnh dù trống không nhưng vẫn luôn có người đến dọn dẹp sạch sẽ bên trong, vào đầu mùa hè năm nay, hoa hồng trong sân đã nở rất đẹp.
Có khi nửa đêm tỉnh giấc, Lâm Du thỉnh thoảng lại thấy tiên sinh đứng ngoài bàn công hút thuốc, giống như đang ngắm nhìn vừa hồng.
Thực ra Lâm Du vốn biết rõ, trong lòng tiên sinh có bạch nguyệt quang.
Tiên sinh cùng bạch nguyệt quang, hai người họ cách vách, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, lên cấp ba bắt đầu yêu nhau, nắm tay nhau cùng trải qua quãng thời gian đi học.
Chẳng qua, kết cục của hai người bọn họ lại không được viên mãn, mối tình đầu của tiên sinh gặp chuyện mà qua đời.
Lần đầu tiên nghe chuyện này, trong lòng Lâm Du buồn mấy ngày liền.
Sau này Lâm Du mới nghĩ thông, hà cớ lại đi tranh chấp với một người quá cố, chỉ cần có thể được ở bên cạnh tiên sinh, đã là may mắn với cậu rồi.
….
“Anh dâu, trưa nay có rảnh không?”
Quay vào nhà, Lâm Du cầm điện thoại, thấy wechat của Hứa Thuần hiện lên.
“Có, hôm nay ngày nghỉ.”
Lâm Du mỗi tuần có một ngày nghỉ, vậy nên hôm nay cậu không cần đến lớp học bổ túc.
“Thật tốt, anh dâu, hôm nay mời anh đi ăn trưa, em đã giành được phiếu ăn trưa của một nhà hàng Tây trong cuộc thi vừa rồi. Nếu không ăn thì phí lắm!”
“Bò bít tết ở nhà hàng tây đó thực sự rất ngon!” Hứa Thuần sợ Lâm Du vẽ từ chối, nhanh nhẹn nói.
“Ừ.” Lâm Du gật đầu.
“Đợi chút em sẽ qua đón anh, anh dâu đợi em!”
Lâm Du đặt điện thoại xuống, chuẩn bị lau nhà, vốn hôm nay cậu tính toán tổng vệ sinh nhà cửa.
Chuông cửa vang lên.
Lâm Du mở cửa.
Ngoài cửa là hai người phụ nữ.
“Xin hỏi, hai vị là?”
Người phụ nữ bấm chuông cửa liếc nhìn Lâm Du, hỏi thẳng: “ Cậu là người giúp việc sao?”
Lâm Du thoáng nhìn, trên người cậu mặc tạp dề, tay áo xắn lên, quả thực có chút giống.
“Tôi không phải.”
Một người phụ nữ khác mặc chiếc váy màu xanh lá đậm, nhìn rất thanh lịch.
Người phụ nữ mỉm cười nói: “Xin chào,tôi là mẹ của Phó Thời Văn, cậu là Tiểu Lâm, tôi đã nghe Phó Thời Văn nhắc đến cậu.”
Mẹ của Phó Thời Văn
Đây là lần đầu tiên Lâm Du nhìn thấy gia đình của Phó Thời Văn, cậu đột nhiên trở nên căng thẳng, lắp bắp nói: “A..Dì, mời..mời dì vào nhà.”
“Mời dì ngồi, con đi lấy nước cho dì.”
Lâm Du thuận tiện vào bếp, gửi tin nhắn cho Phó Thời Văn.
Lâm Du không biết liệu Phó Thời Văn có nhìn thấy hay không, cậu bưng ra hai chén nước.
Lan phu nhân mỉm cười nói: “Ngồi xuống đi.”
Lâm Du từ từ ngồi xuống.
Dáng ngồi tao nhã cùng cách nói chuyện của Lan phu nhân khiến Lâm Du cảm thấy bà ấy khác hẳn những người trước đây cậu từng gặp, rất có học thức.
Lan phu nhân nói: “Tôi cũng mới biết chuyện cậu cùng Thời Văn kết hôn. Đáng lẽ phải cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng do quá bận mà không có thời gian, thực sự xin lỗi.”
“Không sao đâu dì.” Lâm Du nói.
Mặc dù mẹ của Phó Thời Văn bề ngoài nhìn không giống một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cậu có nghe nói Lan phu nhân có công ty riêng của mình, ngày thường vốn rất bận rộn.
Lan phu nhân cười cười: “Thật ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là tiện đường qua đây chào hỏi.”
Bà liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi đứng dậy: “Hiện tại tôi chuẩn bị có một cuộc họp quan trọng, nên không làm phiền nữa.”
Đi phía sau Lan phu nhân là người giúp việc của gia đình họ, dì Lý đã ở đã ở nhà họ Phó hơn mười năm nay, cũng được xem như là một thành viên trong gia đình họ, Phó Thời Văn cũng được dì Lý chăm sóc từ khi còn nhỏ.
Khi đi ngang qua Lâm Du, cậu thấy rõ ràng dì Lý đang khinh thường mà nhìn cậu.
Mẹ Phó Thời Văn vừa đến đã rời đi, Lâm Du nhìn hai cốc nước vẫn còn nguyên trên bàn, có chút bối rối.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại cùng giống như đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
Lâm Du cầm điện thoại, Phó Thời Văn không trả lời tin nhắn cậu.
Một lúc sau, chuông cửa lại vang lên.
“Anh dâu, là em.”
Lâm Du mở cửa, Hứa Thuần tay ôm bó hoa hồng, chạy đến ôm Lâm Du một cái.
Hứa Thuần đưa hoa hồng cho Lâm Du: “Tặng anh.”
“Mời anh đi ăn, sao lại tặng anh hoa hồng?” Lâm Du cười nhận lấy hoa.
“Vì em muốn dồn anh trai vào góc tường!” Hứa Thuần chớp mắt: “Anh dâu, anh thật đáng yêu, em không nhịn được!”
Hứa Thuần da trắng nõn, mềm mại, khi cười lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, điều này khiến Lâm Du bỏ qua chuyện cậu ta cao hơn mình một chút, luôn coi Hứa Thuần như em trai mình.
Lâm Du sợ Hứa Thuần bị anh trai đánh: “Đừng nghịch ngợm.”
“Ha ha, em nói đùa thôi.” Hứa Thuần sao có thể dám dồn anh mình vào góc tường, không sợ bị đánh chết.
“Ra ngoài đã thấy có người ngồi bán hoa hồng ở bên đường nên em mua, anh dâu, anh trai không có gửi hoa đến cho anh sao?” Hứa Thuần chớp mắt vô tội.
Lâm Du không biết phải trả lời như thế nào. Phó Thời Văn không gửi hoa đến cho cậu.
Hứa Thuần đau lòng: “Anh trai em đúng là không hiểu chuyện lãng mạn! Anh dâu phải chịu nhiều ủy khuất rồi, hay là anh hãy ly hôn anh trai, đến sống với em đi.”
Hứa Thuần đôi mắt sáng ngời, giống như là đang nói lời thật lòng, Lâm Du không nhịn được cười: “Được rồi đừng đùa nữa, không phải muốn mời anh ăn trưa sao?”
“Không đùa.”
Nhìn bóng lưng Lâm Du, Hứa Thuần nói nhỏ: “Giá mà người gặp anh dâu trước là em thì tốt rồi.”
Lâm Du biết rằng Hứa Thuần đi xe đến đây.
Nhưng chiếc xe này không giống với chiếc xe bốn bánh mà cậu tưởng tượng.
Chiếc xe đậu trước cửa nhà là xe máy.
Xe được thiết kế rất ngầu và đẹp mắt, có lẽ đây là dòng xe máy mà các chàng trai rất thích.
Thực tế, Lâm Du và Hứa Thuần cũng trạc tuổi nhau, chỉ hơn nhau 1 năm 6 tháng mà thôi, Hứa Thuần năm nay cũng là vừa kết thúc kỳ thi đại học.
Hứa Thuần giúp Lâm Du đội mũ nón bảo hiểm: “Anh dâu, nếu sợ thì hãy ôm em.”
Chiếc xe máy phóng hết tốc lực, lao nhanh giữa những dòng phương tiện trên đường.
Lâm Du cảm thấy tim như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù thổi: “Này, em có bằng lái xe sao?”
“Cái gì?” Hứa Thuần quay đầu lại: “Anh dâu, gió lớn quá, em nghe không rõ.”
Mãi đến khi xe dừng lại, chân của Lâm Du run rẩy không ngừng.
Hứa Thuần đưa cậu đến một nhà hàng Tây, hỏi lễ tân về phiếu ăn trưa.
“Hai phiếu này là phần thưởng khi em tham gia cuộc thi ca hát, anh dâu đừng ghét bỏ.” Hứa Thuần nói.
Lâm Du xua tay: “Sao lại ghét bỏ chứ.” Nơi này nhìn qua có vẻ đắt tiền.
Bỗng nhiên Lâm Du nói: “Anh cần vào toilet một lát.”
“Có cần em đi cùng không?” Hứa Thuần ân cần hỏi.
“Không cần.” Lâm Du đi vào toilet, rửa mặt.
Bước vào toilet, cậu nghe thấy phòng bên cạnh có người nói chuyện.
“Ở đây cũng không được.. quay về khách sạn làm đi..”
“Anh hiện tại đang muốn, không đợi được.”
“Nhưng.. có người bên cạnh..”
“Không phải có người càng kí©h thí©ɧ hơn sao? Em không thích sao? Tiểu dâʍ đãиɠ, có muốn người bên cạnh cùng vào không?”
“Đừng như vậy.”
Lâm Du ở bên cạnh: “….”
Cậu giống như, gặp phải kẻ biếи ŧɦái.
Lâm Du yên lặng kéo khóa quần, nhẹ nhàng mở cửa toilet, không muốn quấy rầy hai người bên cạnh.
Vừa định đi ra ngoài, cửa phòng toilet bên đột nhiên mở ra, một thanh niên thanh tú quần áo xộc xệch đỏ mặt chạy tới trước mặt Lâm Du.
Sau đó, một nam thanh niên đi ra từ toilet, trên người mặc âu phục đen cà lơ phất phơ.
“Tưởng ai phá hỏng chuyện tốt của tôi.” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm Lâm Du: “Hóa ra là cậu.”
Người đó nhận ra Lâm Du, đồng thời Lâm Du cũng nhận ra anh ta.
Người đàn ông quần áo xộc xệch này là Bạch Việt, là người giàu có hệ thứ hai dưới trướng Phó Thời Văn đồng thời là bạn thuở nhỏ của anh ta.
Lý do khiến Lâm Du ấn tượng với anh ta là do bạn bè xung quanh Phó Thời Văn đều rất lịch sự với cậu, ít nhất là về bề ngoài. Nhưng chỉ có Bạch Việt là luôn gắt gỏng, mỗi khi nhìn thấy đều mặt lạnh.
Lâm Du không biết vì cái gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng dường như Bạch Việt không thích cậu.
“Thật xin lỗi,..” Lâm Du xin lỗi: “Tôi không có ý muốn quấy rầy hai người… tôi chỉ muốn vào rửa mặt một chút.”
Bạch Việt vừa mới phát hỏa, ánh mắt liền hướng về thiếu niên xinh đẹp trước mắt.
Chàng trai trẻ không chỉ có gương mặt đẹp mà còn có thân hình tuyệt thế, eo thon mông đẹp, chân dài thon thả lộ ra mắt cá chân nhỏ trắng nõn.
Điều này khiến Bạch Việt nhớ lại lần cuối nhìn thấy màn hình điện thoại của Phó Thời Văn.
Đó là ảnh của Lâm Du?
“Đứng lại.”
Bạch Việt gọi Lâm Du.
Lâm Du quay đầu lại: “Xin hỏi anh còn việc gì sao?”
Đôi mắt trong veo, cậu dường như không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Bạch Việt khịt mũi, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ nhàu nát: “Đây là thẻ của tôi.Sau này nếu như cậu bị đuổi ra khỏi nhà, hãy đến tìm tôi.”
Lâm Du không hiểu anh ta đang nói cái gì.
Hơn nữa cậu cũng không muốn nhận, cảm giác có chỗ bẩn.
“Không nhận?”
Nụ cười trên mặt Bạch Việt dần biến mất: “Lâm Du, cậu thật sự rất coi trọng bản thân, không phải chỉ là vật thay thế sao? Người ấy đã trở lại, cậu nghĩ mình còn có thể ở lại được bao lâu?”
Lâm Du nhíu mày: “Anh Bạch, tôi không hiểu anh đang ngầm ám chỉ điều gì?”
Nhìn thấy Lâm Du trong bộ dạng mông lung, Bạch Việt chỉ thấy buồn cười, hỏi: “Có phải Phó Thời Văn sáng nay đã nghe điện thoại rồi rời đi?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi
- Chương 4