Chương 15

Phó thời Văn nhìn An Trừng, trong mắt lộ ra một chút dịu dàng.

"Ừm."

Phó Thời văn đưa An Trừng đến biệt thự, sau đó anh liền tới quán bar.

Mới sáng sớm, Phó thời văn lấy điện thoại ra xem, sắc mặt sau đó lập tức trầm xuống.

Thỏ con đã ba ngày nay không gửi cho anh một tin nhắn nào (lol đùa bố, thằng lol)

Tốt, rất tốt!

Dù ngồi phía trước cầm lái nhưng ông Ngô cũng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Phó thời văn, ông chủ đã uống bao nhiêu rượu?

Tài xế Ngô ngượng ngùng hỏi: “Ông chủ, đi khách sạn?”

Phó Thời văn trầm mặc nói: “Về nhà.”

Ông Ngô khởi động xe, liếc nhìn khuôn mặt u ám của Phó Thời văn trong gương chiếu hậu rồi thở dài.

Có mâu thuẫn gì sao?

Đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, ông Ngô thật lòng mong rằng hai người họ mau chóng làm lành.



Phó Thời văn về nhà, đẩy cửa vào nhà, bầu không khí oi bức trong phòng bốc lên đầu tiên, như thể đã không có ai ở trong vài ngày.

Lâm Du không có ở nhà?

Phó Thời văn cau mày nghĩ ngợi.

“Lạch cạch” một tiếng.

Phó Thời Văn bật đèn lên, toàn bộ căn phòng được ánh sáng bao phủ.

Ánh mắt anh hướng về phía chiếc sofa đầu tiên.

Trước đây, mỗi tối Lâm Du sẽ ngồi trên sofa đợi anh trở về, bất kể muộn như thế nào.

Thế nhưng hiên tại sofa trống không.

Phó Thời văn lại cau mày, đi thẳng vào phòng ngủ.

Ga trải giường gọn gàng, ngăn nắp và không có người.

Có tiếng phát ra từ ban công, âm thanh sột soạt vang lên, Phó Thời Văn thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Anh lạnh lùng đẩy cánh cửa.

Ngoài ban công chỉ có một con thỏ đang được nhốt ở trong l*иg.

Con thỏ nhỏ trắng như tuyết đang ngậm cỏ khô gặm nhấm, khi nhìn thấy Phó thời văn, nó lập tức đánh rơi đống cỏ khô trên tay, nấp sau chậu đựng đồ ăn, một đôi mắt đỏ hoe đang nhìn anh một cách cảnh giác. .

Lâm Du không ở nhà, vậy rốt cuộc là đã đi đâu?

Phó Thời Văn ấn ngón tay lên thái dương, lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Lâm Du, trong mắt hiện lên một chút tức giận.

Di động Lâm Du vang lên, là từ phòng tắm truyền đến.

Phó Thời Văn quay đầu lại, nhìn vào phòng tắm.

Trong phòng không có ánh sáng.

Phó Thời Văn bật đèn.

Thiếu niên ngồi trong bồn tắm, đầu để trên hai đầu gối, lộ ra cái cổ trắng nõn yêu kiều, tựa như đã ngủ say.

Trong bồn không có nước.

“Lâm Du.” Phó Thời văn lạnh giọng.

Lâm Du dường như không nghe thấy.

Phó Thời văn có chút tức giận trong lòng

Anh thô lỗ nâng đầu cậu lên: “Em đang giả vờ ngủ à?”

Lâm Du ngây người mở mắt ra, giống như bị đánh thức, hàng mi mảnh mai khẽ rung lên: “Tiên sinh…”

Ánh mắt ngơ ngác thực sự dường như vừa mới ngủ dậy.

Phó Thời Văn trước kia chưa từng nhận ra, kỹ năng diễn xuất của Lâm Du lại tốt như vậy?

“Cho nên, em đã phạm sai lầm, em định trốn ở đây vĩnh viễn sao?” Phó Thời Văn lạnh lùng nói.

Bả vai gầy của thiếu niên khẽ run lên.

Không, không, cậu không làm gì sai cả.

“Em không có……”

“Câm miệng.”

Phó Thời Văn ngắt lời Lâm Du.

Có thể người khác không biết, nhưng Phó Thời Văn biết rất rõ.

Nước từ máy lọc nước tại nhà ở nhiệt độ phòng và thích hợp để uống.

Nước mà Lâm Du rót ra đương nhiên cũng ở nhiệt độ phòng.

Nếu không phải Lâm Du cố ý, cậu làm sao có thể cầm một cốc nước nóng đưa cho An Trừng?

Sắc mặt Phó Thời Văn cực kỳ khó coi: “An Trừng bị trẹo mắt cá chân, ở nhà mấy ngày. Tôi đã bảo em phải chăm sóc cho An Trừng thật tốt. Chỉ vài ngày thôi em không thể chịu được sao?”

Lâm Du ngây người nhìn Phó Thời Văn, nước mắt cậu trào ra.

Cậu mở miệng nói, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Cậu không biết phải giải thích thế nào.

Rõ ràng là cậu không làm gì cả.

Nhưng tại sao, tất cả mọi người đều cho rằng cậu cố ý làm tổn thương An Trừng?

Tại sao tiên sinh cũng nghĩ như vậy?

Tại sao? Thậm chí còn không cho cậu một cơ hội để giải thích?

Nhìn bộ dạng của Lâm Du lúc này, Phó Thời Văn bực tức không thể giải thích được.

Có thể rượu đã góp một phần nào đó khiến anh trở nên bực tức một cách bất thường.

Anh lạnh lùng kéo Lâm Du lên, chán ghét cảm giác bị ảnh hưởng đến cảm xúc, đẩy Lâm Du vào tường, cắn mạnh vào môi cậu.

Mùi rỉ sét quyện với mùi rượu nồng nặc trên môi và kẽ răng.

Lâm Du tái mặt vì đau ...

Tiên sinh uống rượu…

“Tiên sinh, đau quá…”

Phó thời Văn chế nhạo: “Cũng biết đau?”

“Nước sôi đổ lên người An Trừng, còn không đau hơn cái này sao?”

Thiếu niên bả vai khẽ run lên, hai mắt đỏ hoe, lộ ra vẻ đáng thương, tựa hồ như bị bắt nạt.

Phó Thời Văn hai mắt tối sầm lại, cởi thắt lưng: “Lâm Du, là tôi đã quá dung túng cho em.”

Thỏ con mặc dù rất nghe lời anh, nhưng nó lại giơ móng vuốt ra với người khác.

Lâm Du cau mày nhìn Phó Thời văn say khướt, vẫn là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, nhưng lại giống một người xa lạ, kỳ lạ đến đáng sợ.

Lâm Du theo bản năng muốn trốn phía sau, nhưng phía sau có là một bức tường.

Cậu cầu xin Phó Thời Văn: “Tiên sinh, không, đừng ... làm ơn ...”

Phó Thời Văn dùng thắt lưng trói tay Lâm Du lại, chế nhạo: “Không muốn?”

“Tại sao em không nói không khi em đang mặc một bộ đồ thỏ và cầu xin tôi?”

Vừa tiến vào bên trong, Phó Thời Văn đã ghé vào tai Lâm Du, lãnh lệ nói: “Đừng nhúc nhích An Trừng.”

Lâm Du đau đớn nhắm mắt lại ...

….

Đến gần sáng, Phó Thời Văn mới tỉnh, đầu đau vì nôn nao, anh ngồi dậy, dùng những ngón tay mảnh mai xoa xoa thái dương.

Đột nhiên, những mảnh ký ức đêm qua chợt lóe lên trong tâm trí anh.

Phó Thời Văn nhớ lại những gì anh đã làm đêm qua, không khỏi cau mày.

Đêm qua, anh có vẻ hơi mất kiểm soát.

Phó Thời Văn nhìn thiếu niên bên cạnh, cậu vẫn đang ngủ say, hình như gặp phải ác mộng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên một tia hồng hào bất thường.

Phó Thời văn nhận thấy có điều gì đó không ổn với Lâm Du.

Anh đặt tay lên trán Lâm Du, thấy trán cậu nóng đến đáng sợ.

“Lâm Du, tỉnh lại.”

Lông mi Lâm Du khẽ run lên, tựa hồ muốn mở mắt ra, nhưng lại không mở ra được.

Đôi mày thanh tú của cậu co lại khó chịu: “Tiên sinh...... Em đau...”

Đau quá, toàn thân đều đau ...

Nhìn bộ dạng không thoải mái của Lâm Du, tim Phó Thời Văn đột nhiên co quắp lại.

Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, giọng điệu dịu dàng hiếm có: “Được rồi, không đau đâu. Tôi sẽ đưa em đến bệnh viện.”

Sự xoa dịu dường như đã phát huy tác dụng, đôi mày cau có của Lâm Du dần dần bình tĩnh lại.

Phó Thời Văn đứng dậy, nhưng cơ thể Lâm Du ngay lập tức cuộn tròn vì sợ hãi.

“Tiên sinh... đừng đi ... đừng để em một mình ...”

Phó Thời Văn cau mày dữ dội, ngồi xuống, gọi ông Ngô lái xe tới.

Thiếu niên lẩm bẩm một cách vô thức: “Tiên sinh, em không cố ý ... đừng tức giận ... Em hứa sẽ ngoan ngoãn ...”

Phó Thời Văn dừng một chút, lau đi nước mắt trên khóe mắt Lâm Du: “Sau này đừng làm như vậy.”

…...

Mẹ của Trình Trình và mẹ của Du Du gặp nhau trong bệnh viện.

Hai nhà sống ở cửa đối diện, quen nhau nhưng lại tình cờ gặp nhau trong bệnh viện.

“Thật là trùng hợp.” Mẹ của Trình Trình ngạc nhiên.

Mẹ Du Du cười nói: “Trình Trình bị cảm sao?”

“Đúng vậy.” mẹ Trình Trình nói: “Đứa trẻ này suốt ngày chỉ biết ham vui. Tối qua nó đổ mồ hôi và bị cảm sau khi tắm.”

Mẹ của Du Du cầm trên tay một chiếc kim tiêm truyền dịch: “Tôi cũng bất cẩn để bản thân bị cảm lạnh. May mắn thay, Du Du của tôi thể lực rất tốt và không bị ốm.”

Trong lòng bà ôm một cậu bé rất đẹp, có đường nét thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ với đôi mắt to tròn trong veo, hàng mi dài, thấp thoáng như chiếc quạt nhỏ, nép vào vòng tay mẹ, rụt rè.

Đứa trẻ xinh đẹp, đáng yêu như vậy, mẹ của Trình Trình không nhịn được lấy ra một viên kẹo và trêu chọc cậu: “Du Du, khi con lớn lên, gia đình chúng ta làm thông gia, có được không?”

Du Du chớp chớp đôi mắt đẹp, nhưng mím môi: “Không tốt.”

Mẹ Trình Trình cười vui vẻ: “Sao lại không tốt?”

Du Du mơ hồ nhớ ra rằng mình đã từng hứa với một người anh trai, người này nói rằng sau này khi cậu lớn sẽ kết hôn với cậu.

Nhưng bất kể Tiểu Lâm Du nghĩ gì, cậu cũng không thể người đó là ai và dung mạo trông như thế nào.

Tiểu Lâm Du khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú.

Người đó hẳn rất quan trọng, nhưng sao cậu không thể nhớ?

Trình Trình mười một tuổi ngượng ngùng đỏ mặt, quay đầu nói: “Mẹ, đừng trêu chọc, ai lại muốn kết hôn với cậu bé như vậy!”

Lâm Du còn đang suy nghĩ lung tung, nhưng càng nghĩ càng đau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại khó chịu.

“Mẹ, đầu của Du Du đau quá.”

Mẹ ôm Lâm Du, xoa xoa đầu của cậu, ôn nhu nói: “Du Du ngoan, không đau, không đau.”

“Mẹ Du Du? Chuyện gì vậy?” Mẹ của Trình Trình quan tâm hỏi.

“Khi còn nhỏ, đứa nhỏ ngã đập đầu xuống đất. Bác sĩ nói bị huyết ứ trên đầu, đợi một thời gian sẽ khỏi.”

“A, vậy sao.”

Mẹ của Trình Trình âu yếm nhìn đứa trẻ xinh xắn, dễ thương trong vòng tay của mẹ Du Du.

Cô ấy cũng muốn có một tiểu hài tử dễ thương như vậy.

Bố mẹ bình thường nhưng lại sinh ra một đứa con xinh đẹp như vậy, có bí quyết gì sao?

Ăn nhiều nho khi mang thai?



Lâm Du mở mắt ra, đập vào mắt là một khoảng không màu trắng.

Không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Cậu chợt nhận ra đây là bệnh viện.

“Tỉnh rồi?”

Giọng nói trầm ấm của Phó thời Văn vang lên bên tai cậu.

Lâm Du nghe thấy âm thanh của Phó Thời Văn, lông mi của cậu run run, thoáng rung lên.

Nhận thấy thỏ con có vẻ sợ mình, Phó Thời Văn cau mày.

Nghĩ đến ngày hôm qua làm tổn thương thỏ con như vậy, Phó Thời Văn ân cần hỏi: “Còn đau không?”

“Không đau..”

Lâm Du mấp máy môi, giọng nói như nhũn ra.

Những ngón tay của Phó thời văn chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cậu, những vết đỏ nhỏ rải rác trên chiếc cổ trắng như tuyết, thật sự rất đẹp.

Lớp da mỏng, mềm dưới đầu ngón tay hầu như không có thịt.

Phó thời văn chợt nhận ra một điều, Lâm Du đã trở nên gầy như vậy từ khi nào.

“Có đói không?”

Lâm Du chậm rãi lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Tiên sinh, em không đói..”

Phó Thời Văn kìm nén cơn tức giận yếu ớt, một tia phẫn nộ hiện lên trong mắt anh: “Lâm Du, đã mấy ngày rồi em chưa ăn gì?”

Lâm Du cụp mắt nói nhỏ: “Ngày hôm qua...... Đã ăn...”

“Nói dối!”

Phó Thời Văn kiểm tra phòng khách của nhà mình.

Đã ba ngày nay, Lâm Du đã không ra khỏi nhà, không ăn uống, thậm chí không ra khỏi phòng tắm.

Vừa mới lớn tiếng, Phó Thời Văn liền có chút hối hận.

Vai thỏ con run lên, ngón tay nhợt nhạt nắm chặt chăn bông mỏng, dưới làn tóc mềm mại, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, khóe mắt ươn ướt đỏ ửng, môi nhếch lên đáng thương, trên môi có vết thương hôm qua do anh đã cắn cậu.

Phó Thời Văn hít sâu một hơi, đỡ thỏ con ngồi dậy, ra lệnh: “Ngồi đi.”

Có thể là hành động đã tác động đến vết thương, Lâm Du nắm chặt chăn bông, môi cắn trắng bệch, nhưng lại không kêu đau như lúc sáng.

Phó Thời Văn cau mày, kéo một tấm đệm mềm mại kê dưới mông Lâm Du.

“Cảm thấy tốt hơn chưa?”

Thỏ con cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh, gật gật đầu.

Phó Thời Văn lạnh lùng bưng cháo lên bàn, vừa đủ ấm, trầm giọng nói: “Nào, mở miệng.”

Lâm Du ngoan ngoãn mở miệng.

Cháo là cháo gạo trắng, được nấu chín mềm, mấy ngày liền không ăn, Lâm Du chỉ ăn một ngụm đã cảm thấy buồn nôn, cố chống lại cảm giác muốn nôn ra, nuốt xuống một cách tuyệt vọng.

“Ăn từ từ, đừng lo, cẩn thận sặc.”

Phó Thời Văn vỗ nhẹ vào lưng Lâm Du.

Cháo trắng không có gì thêm, không có vị gì, nhưng lại ăn uống nhanh như vậy, chắc hẳn là rất đói bụng.

Đói đến như vậy, mà nói là không.

Khẩu thị tâm phi sao?

Phó Thời Văn nói: “Bác sĩ nói mấy ngày nay em không ăn, người rất yếu, bây giờ chỉ có thể ăn cháo, mấy ngày nữa sẽ đỡ hơn, tôi sẽ đưa em đi ăn những món ngon hơn.”

“Tới chỗ của Lâm Chi Đạo có được không? Không phải trong lòng em vẫn còn tiếc món mì đó sao? Tôi kêu cậu ta làm một phần mì khác cho em.”

Phó Thời Văn nhớ tới lần trước đưa Lâm Du ra ngoài, nhất là khi anh ở rạp chiếu phim, thỏ con có đôi mắt sáng ngời, trông rất thích thú.

“Lần đó đi xem cũng không thành, qua vài ngày nữa tôi sắp xếp công việc, chúng ta liền đi xem đi? Tôi chỉ nghe nói gần đây có một bộ phim đang rất nổi.”

Phó Thời Văn xoay người lấy giấy, xoay người lại, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn của con thỏ nhỏ đã ướt đẫm, khóe mắt chảy ra nước mắt trong như pha lê.