- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi
- Chương 14
Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi
Chương 14
Lâm Vu rửa chén, An Trừng ngồi ở trên sofa cầm điện thoại di động ngẩng đầu lên, hỏi: “A Du, công ty muốn tôi livestream chiều nay, tôi livestream ở đây được không?”
Lâm Du gật đầu: “Ừm.”
Phòng khách rộng rãi, sáng sủa, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy hoa hồng.
“Thật sự trở thành một diễn viên rất cực.” An Trừng lè lưỡi: “Bị thương cũng vẫn phải làm việc.”
“Nghĩ bị thương có thể nghỉ ngơi một chút, đến nhà cậu ở tạm vài ngày, không ngờ vẫn là không trốn được.”
Lâm Du mỉm cười rót cho cậu ta một cốc nước.
An Trừng cầm lấy ly nước, nhìn chằm chằm nước trong ly, lắc lắc.
Nước trong cốc có chút nguội, nhưng rất vừa miệng.
An Trừng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời: “A Du, tôi thực sự thích uống nước ấm hơn.”
“Lần sau lấy cho tôi ly nước nóng được không? Tôi thích uống từ từ.”
Lâm Du không ngờ An Trừng lại có sở thích như vậy: “Được.”
Khoảng hai giờ chiều, trợ lý của An Trừng mang theo thiết bị phát sóng trực tiếp tới.
Họ đặt các kệ trong phòng khách và làm một phòng phát sóng trực tiếp đơn giản.
Chuyên gia trang điểm cho An Trừng thay quần áo, An Trừng mở phòng phát sóng trực tiếp chào hỏi người hâm mộ.
An Trừng là một ngôi sao với rất nhiều người hâm mộ.
Sau một thời gian ngắn, lượng người trong livestream tăng lên đều đặn, quà tặng cũng không ngừng tăng.
Hầu hết người hâm mộ đều rất quan tâm đến tình trạng thể lực của An Trừng.
An Trừng cười nhìn phòng phát sóng trực tiếp, nhẹ nhàng giải thích: “Chỉ là tôi bị trẹo mắt cá chân. Mấy ngày nữa sẽ khá hơn.”
Một số người hâm mộ nhận thấy rằng khung cảnh phát sóng trực tiếp không giống nhau.
“Anh dọn đến nhà mới sao? Hoa hồng ngoài cửa sổ đẹp quá!”
“Nhà mới thật to đẹp a!”
An Trừng cười lắc đầu: “Không phải, đây là nhà một người bạn của tôi.”
Fan cuồng xuýt xoa: “Oa, người bạn của anh chắc hẳn là rất giàu đi!”
An Trừng cười không giải thích.
Vài phút sau, An Trừng nói với trợ lý Tiểu Hắc bên cạnh: “Tiểu Hắc, anh lấy cho tôi cốc nước nóng được không?”
Tiểu Hắc đứng lên, lần đầu tiên đến đây, không biết lấy nước nóng từ đâu, cũng không dám tùy ý di chuyển đồ của người khác, đành phải đi tìm Lâm Du.
Lâm Du biết được An Trừng muốn uống nước: “Để tôi đi lấy.”
“Cảm ơn.” Tiểu Hắc cảm kích.
Tiểu Hắc nhìn gương mặt của Lâm Du, không khỏi hỏi: “Anh Tiểu Du, anh là họ hàng với anh Minh sao? Hai người nhìn rất giống nhau.”
Không phải lần đầu tiên Lâm Du nghe được câu này, trong lòng đã có chút tê dại: “Không phải, chỉ là giống nhau thôi.”
Lâm Du đi vào phòng bếp lấy một ly nước, trước đây An Thừa có nói thích uống nước nóng, cho nên khi nước vừa sôi liền bưng một cốc nước nóng ra ngoài.
Lập tức, một người hâm mộ tò mò hỏi: “Gương mặt mới, có phải là trợ lý mới của Minh Ming không?”
“Không, cậu ấy là bạn của bạn tôi.”
An Trừng điều chỉnh máy quay, cố gắng không để Lâm Du lọt vào khung hình nhiều nhất có thể.
Bởi vì đang là mùa hè, nước nóng trong cốc nhìn giống như nước ấm, nhưng rất nóng, Lâm Du đặt nước xuống, cẩn thận nhắc nhở: “Có chút nóng.”
“Cảm ơn A Du.”
An Trừng mỉm cười và nói thêm vài câu với người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp, rồi cầm cốc nước lên.
Cậu ta nhấp một ngụm, lập tức cau mày: “Chà, nóng quá!”
Cốc nước từ trong tay cậu ta rơi xuống, nước nóng tràn ra trên người An Trừng.
Cảnh tượng này khiến các fan trong phòng phát sóng trực tiếp sợ hãi, thậm chí có cả Tiểu Hắc bên cạnh cũng sợ hãi.
“Anh Minh, anh không sao chứ?”
“Nóng ...” An Thừa sắc mặt tái nhợt, đau lòng nói.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Lâm Du có chút sững sờ, nhưng cậu phản ứng khá nhanh: “Giúp cậu ấy kéo quần áo lên, nếu không sẽ lại bị bỏng.”
Tiểu Hắc tắt phòng trực tiếp.
Sau khi Lâm Du kéo quần áo của An Trừng lên, cậu ta hít một hơi.
Da của An Trừng trở nên đỏ và bỏng rát.
“Trách tôi vụng về. Uống nước thôi mà cũng tự làm mình bỏng, khiến mọi người gặp rắc rối.”
An Trừng tự trách mình.
“Đừng nói như vậy.” Lâm Du cũng có chút áy náy, cậu không nên cho An Trừng nước nóng.
Tiểu Hắc đã gọi cấp cứu.
Lâm Du tự hỏi liệu cậu ta có muốn nói chuyện này với Phó thời Văn không.
An Trừng ngăn lại: “A Du, chuyện này đừng nói với Thời văn, tôi sợ anh ấy lo lắng.”
Lâm Du nhìn sắc mặt tái nhợt của An Trừng, đặt điện thoại xuống: “Được.”
…
Sau khi Phó thời Văn họp xong, thấy vài cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.
Đúng lúc này, Bạch Việt gọi đến.
“Anh Phó, anh đang ở đâu?” Giọng nói lo lắng của Bạch Việt vang lên ở đầu dây bên kia.
Phó thời văn xoa lông mày, cuộc họp kéo dài 3 tiếng đồng hồ khiến anh hơi mệt mỏi.
“Chuyện gì vậy?”
“An Trừng bị thương, không biết sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Phó thời văn cau mày.
“Lâm Du mang nước sôi cho An Trừng dùng. Bây giờ An Trừng đang ở bệnh viện, việc này đã lên hot search!”
“Anh Phó, không phải tôi nói An Trừng đã trở lại, sao anh còn giữ thế thân kia ở lại?”
Phó Thời Văn cau mày, tắt máy, bảo ông Ngô lái xe đến bệnh viện.
Ngồi trong xe, Phó Thời Văn mở máy, lướt tin tức.
Đoạn video trực tiếp cảnh An Trừng bị bỏng nước sôi đã được đăng tải trên mạng.
Các bình luận trong tìm kiếm trở thành hot sreach!
“Khó có thể không nghi ngờ người này không cố ý. Ai đời có thể lấy nước nóng như vậy cho người khác uống?”
“Ừ, thật quá đáng. Cho Thư Minh nước nóng như vậy, phải biết rằng chân Thư Minh bị thương.”
“Tôi có mặt ở hiện trường trong buổi phát sóng trực tiếp. Thư Minh nhờ trợ lý Tiểu Hắc rót nước. Anh chàng cố tình chạy tới giúp Thư Minh lấy nước, nhưng anh ta lại mang theo một cốc nước nóng như vậy. Tôi nghĩ là đã tính trước !”
….
Phó Thời Văn tắt điện thoại, gương mặt tối sầm.
Ông Ngô liếc nhìn trong gương chiếu hậu, chuyện gì đã xảy ra vậy? Vẻ mặt ông chủ trông có vẻ không được tốt?
Phó Thời Văn và Bạch Việt đến bệnh viện gần như cùng lúc.
Bạch Việt lo lắng chạy tới bắt lấy Tiểu Hắc, hỏi: “Chuyện của An Trừng là như thế nào?”
Tiểu Hắc co rúm rụt vai nói: “An Trừng ngủ rồi, bị bỏng diện rộng. Bác sĩ nói, có thể có sẹo.”
Phó Thời Văn cau mày.
Lâm Du nhớ tới lời nói của bác sĩ: “Tiên sinh, bác sĩ đã nói, nếu điều trị tốt thì sẽ không để lại sẹo.”
Cậu nhớ rằng bác sĩ nói rằng khả năng để lại sẹo là rất nhỏ.
Lâm Du nói lời này, chỉ là muốn bọn họ đừng quá lo lắng.
Sau khi nghe những lời này, Bạch Việt buông Tiểu Hắc ra sắc mặt khó coi.
Anh ta lạnh lùng nhìn Lâm Du, sau đó giơ tay nhắm ngay mặt Lâm Du, tát. ( đjt mẹ thằng lol, em xin phép để từ bình luận ở đây. )
Tiếng tát vang lên trong hành lang bệnh viện vắng tanh.
Lâm Du hơi sững sờ trước cái tát đột ngột này, khuôn mặt nóng bừng và đau đớn, giây tiếp theo, Lâm Du bị Bạch Việt thô lỗ túm lấy cổ áo, ấn vào tường.
Bạch Việt trừng mắt nhìn Lâm Du, hung tợn nói: “Không có sẹo? Tôi nghĩ cậu là đang thầm ước An Trừng có sẹo!”
Lâm du khó thở: “Tôi… tôi không có…”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu cố ý hại An Trừng!”
Lâm Du biết rằng Bạch Việt luôn có thành kiến
với cậu.
Tuy nhiên, đây rõ ràng là một vụ tai nạn, tại sao Bạch Việt lại cho rằng cậu cố tình làm tổn thương An Trừng?
“Không phải tôi, đây chỉ là tai nạn...”
Bạch Việt cười lạnh một tiếng: “Tai nạn? Lâm Du, cậu không dám thừa nhận, không dám thừa nhận trước mặt Anh Phó?”
Lâm Du nhìn Phó Thời văn, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh.
Phó Thời Văn lạnh lùng đứng sang một bên, nhìn cậu thờ ơ tột độ, như thể anh đang nhìn một người xa lạ. (thằng lol đcm, em xin phép ạ, ai không thích có thể bỏ qua dòng này)
Trái tim Lâm Du đột nhiên chùng xuống, như chìm vào địa ngục băng giá.
Tiên sinh cũng nghĩ như vậy sao?
Nhưng đó không phải là lỗi của cậu.
Lâm Du khó khăn giải thích: “Tiên sinh ... em không có ý đó ... đó chỉ là một tai nạn ...”
“Câm miệng!”
Bạch Việt ánh mắt dữ tợn, nắm lấy Lâm Du nện vào tường: “Phó Thời Văn, anh có nghe cậu ta nói không? Cậu ta là không muốn thừa nhận lỗi của mình. An Trừng hiện tại đang ở trong phòng bệnh, còn cậu ta “vẫn đang ngụy biện!””
Lâm Du cảm thấy như tất cả xương của cậu đã bị đập thành từng mảnh.
Toàn bộ cơ thể đau đớn.
Lúc này, y tá mở cửa đi ra: “Mọi người im lặng đi, đây là ở bệnh viện, bệnh nhân tỉnh rồi.”
Phó Thời Văn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Du, xoay người đi vào phòng bệnh, không nói lời nào.
Lâm Du ngây người, nước mắt dần dần làm mờ đi tầm mắt, tại sao tiên sinh lại không chịu tin cậu?
“Chậc chậc chậc, khóc đi, đúng là si tình.” Bạch Việt chế nhạo.
“Cậu còn không nhìn ra sao? Cậu có xứng với anh Phó hay không? Anh Phó đã thích An Trừng hơn mười năm rồi. Còn cậu là gì, chỉ là kẻ đứng đường, biết không?”
Đúng vậy, tiên sinh đã thích An Trừng hơn mười năm.
Cậu chỉ là thế thân của An Trừng.
Rõ ràng là cậu đã biết điều này trong bữa tiệc sinh nhật của bà nội.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng bệch của Lâm Du, trên mi còn có giọt nước, tuy biết tiên sinh thích An Trừng nhưng sao lòng cậu vẫn đau đến vậy.
Bạch Việt nhìn Lâm Du bằng ánh mắt đáng thương, cổ họng thắt lại: “Chết tiệt, cậu đúng là đồ cặn bã, mùi hôi trên người cũng hết sạch rồi. Thảo nào Phó Thời Văn không chán cậu, một ngày nào đó Phó thời văn chán cậu rồi, hãy tìm đến tôi, tôi đảm bảo cũng có thể khiến cậu vui.” ( lol cave à??)
“Cậu tự mình lo liệu đi.” Bạch Việt vỗ vỗ mặt Lâm Du, rồi đi vào phòng bệnh.
Lâm Du từ từ ngồi xuống dựa vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt trũng sâu.
“Anh Du, anh không sao chứ?” Tiểu Hắc trầm giọng hỏi, vừa rồi Bạch Nguyệt thật đáng sợ.
Tiểu Hắc nhìn thấy gò má phải trắng nõn của Lâm Du sưng lên, năm ngón tay hiện lên: “Anh Du, mặt của anh bị sưng, anh có muốn xem không? Vừa hay đang ở bệnh viện.”
Lâm Du im lặng.
Tiểu Hắc nhận thấy Lâm Du có gì đó không ổn: “Anh Du, dưới đất lạnh lắm, để tôi đỡ anh dậy.”
Một lúc sau, Tiểu Hắc nhìn đồng hồ: “Anh Du, muộn rồi, tôi đưa anh về.”
Lâm Du cuối cùng cũng có phản ứng.
Về nhà…
Trở về nhà của cậu và Phó thời văn…
Buổi tối, Lâm Du ngồi thu mình trên ghế sofa cả đêm, nhưng Phó Thời Văn không có về nhà.
Ngày hôm sau, Phó Thời văn cũng không về nhà.
…
Ba ngày sau, An Trừng có thể xuất viện.
Phó Thời Văn đến đón An Trừng.
An Trừng co rụt lại trên giường: “Bên ngoài bệnh viện hẳn là có rất nhiều người hâm mộ và paparazzi. Em muốn đợi lát nữa xuất viện.”
Phó Thời văn ngồi xuống và nói: “Được rồi.”
An Trừng cười: “Anh Phó, hôm nay anh có bận không? Anh cùng em xem phim một lát được không?”
“Đạo diễn này là đạo diễn bộ phim tiếp theo của em. Em muốn biết về tác phẩm của anh ấy trước.”
Phó Thời Văn liếc nhìn vị đạo diễn kia.
Đó là bộ phim mà ông Trương đã nhắc tới lần trước, xem ra An Trừng đã có được vai diễn của bộ phim này rồi.
An Trừng thở dài: “Bộ phim này đầu tư rất lớn, mấy trăm triệu. Em nghĩ kỹ năng diễn xuất của mình cũng không đủ tốt. Không hiểu sao lại được xếp vào hàng nam diễn viên chính.”
Phó Thời Văn trong lòng thầm biết lí do, anh ấy cười và nói: “Bởi vì trông em rất đẹp.”
An Trừng ngạc nhiên nhìn Phó Thời Văn: “Anh cho rằng em trông đẹp sao?”
“Ừ.” Phó thời văn nhìn vẻ mặt An Trừng có hơi sững sờ, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
….
Buổi chiều, Tiểu Hắc đang thu dọn đồ đạc của An Trừng, đột nhiên điện thoại di động để bàn vang lên.
“Anh Phó, điện thoại của anh đổ chuông.” Tiểu Hắc đưa điện thoại.
Phó thời văn trả lời điện thoại, đó là một số lạ.
“Alo?”
“Xin chào, đây có phải là Phó tiên sinh không?”
“Tôi là đồng nghiệp của Lâm Du, họ Chu.”
Nghe thấy tên của Lâm Du, Phó thời văn vô thức nhíu mày, giọng điệu có chút nhạt đi: “Làm sao vậy?”
“Phó tiên sinh, chuyện là như thế này. Thầy Tiểu Lâm đã ba ngày không đến lớp, điện thoại không liên lạc được. Có chuyện gì sao?”
Phó Thời Văn im lặng trong chốc lát.
“Không biết.”
Anh tắt máy.
Cô giáo Tiểu Chu nghe âm điện thoại, liếc nhìn màn hình điện thoại, liền bị cúp máy.
Học sinh Vương Hâm Hâm: “Cô tiểu Chu, thầy Tiểu Lâm bị bệnh sao?”
Cô Tiểu Chu lắc đầu: “Cô không rõ.”
Vừa rồi không phải là bạn trai của thầy Tiểu Lâm đó sao? Tại sao cô không biết?
Bạn học Vương Hâm Hâm xoa xoa mặt: “Em rất nhớ thầy Tiểu Lâm, khi nào thì thầy Tiểu Lâm mới tới.”
…
An Trừng cảm thấy Phó Thời văn hơi mất tập trung sau khi trả lời điện thoại.
Cậu ta ngập ngừng hỏi: “Có phải là A Du không?”
“Không.” Phó Thời Văn cau mày.
An Trừng hiểu rõ: “Phó tiên sinh, thật ra anh đừng trách A Du về sự việc này. Cậu ấy đã nhắc em đó là nước nóng, nhưng em không ngờ rằng nước lại nóng như vậy. Cậu ấy là không cố ý.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi
- Chương 14