Nhưng đến giờ tiên sinh vẫn chưa nói với cậu về chuyện này, chắc cũng không muốn cậu cùng đi.
Ánh mắt Lâm Du có chút buồn.
“Có rảnh.”
Hứa Thuần hào hứng nói: “Tuyệt vời, anh dâu đến quán bar xem buổi biểu diễn của em vào cuối tuần đi a.”
“Thật sao? Chúc mừng!” Lâm Du vui mừng.
Hứa Thuần hỏi: “Anh dâu, anh đang làm gì vậy? Anh ở một mình à? Anh trai em có ở nhà không?”
Lâm Du trả lời: “Anh ấy không có ở đây.”
“Vậy anh có muốn em qua đó với anh không? anh dâu có thích chơi game không?”
“Ừm, thích.”
Hứa Thuần tới mang theo một túi lớn rất nhiều đồ ăn vặt, cùng với máy chơi game và bộ điều khiển.
….
Phó Thời Văn trở về, anh nhìn thấy một đôi giày không phải của Lâm Du đặt ở trước cửa.
Anh nhướng mày, đẩy cửa ra.
Hứa Thuần và Lâm Du đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm gamepad, cười nói rất vui vẻ.
Phó Thời Văn hiếm khi thấy Lâm Du cười vui vẻ như vậy, anh khẽ cau mày nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu.
Khi cậu cười, đôi mắt đẹp sáng ngời, hàm răng đều tăm tắp, nét mặt thư thái, thoải mái, điều mà Phó thời Văn chưa từng thấy trước đây.
Khi thỏ con ở trước mặt anh, cậu luôn thận trọng.
Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Phó Thời Văn, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Phó tiên sinh, em đến nhà anh để chữa vết thương, có làm phiền anh không? Nếu không, tốt hơn là em nên quay về ...”
Phía sau Phó Thời Văn, An Trừng vẻ mặt áy náy mà nói nói.
Phó Thời Văn hoàn hồn, nhìn An Trừng cười: “Không có, vào đi.”
Lâm Du nghe thấy tiếng mở cửa, trong tiềm thức còn tưởng rằng là tiên sinh trở về, bỏ tay cầm xuống, quay đầu quay lại, nhất thời sửng sốt.
Đúng là tiên sinh đã về, nhưng không phải chỉ có tiên sinh ... còn có An Trừng...
“Anh dâu, nhanh lên, mau đánh nó đi!”
Hứa Thuần thấy nhân vật Lâm Du chơi không phản ứng, anh ngẩng đầu lên liền thấy Lâm Du đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó.
Hứa Thuần quay đầu đi theo tầm mắt của Lâm Du, khi thấy có người không mời mà tới, sắc mặt cậu dần trở nên lạnh lùng.
Lâm Du sửa sang lại biểu cảm của mình: “Tiên sinh đã về rồi sao?”
“Ừ.” Phó Thời Văn cởϊ áσ khoác: “An Trừng bị thương ở mắt cá chân. Nhà vẫn chưa sửa xong, nên em ấy sẽ tạm thời ở lại đây vài ngày.”
Nụ cười trên mặt Lâm Du có chút cứng ngắc, nhưng cậu vẫn cố tươi cười.
An Trừng lễ phép cười: “Lâm tiên sinh, thật xin lỗi đã làm phiền cậu.”
Lâm Du xua tay: “Không phiền, không phiền.”
Phó Thời văn cau mày liếc nhìn Hứa Thuần đang ngồi trên ghế sofa: “An Trừng, em bị thương ở chân, ngồi một lát đi. Lâm Du, em đi lấy cho An Trừng một ly nước.”
“Vâng tiên sinh.” Lâm Du đứng dậy.
Sắc mặc Hứa Thuần không được tốt: “Anh dâu, ngồi đi.”
Phó Thời Văn coi Lâm Du là gì, người hầu sao?
Lâm Du cười với Hứa Thuần, ôn nhu nói: “A Thuần, chờ một lát.”
Lâm Du đem nước ấm từ trong bếp đặt ở trên bàn.
“An tiên sinh, nước đủ ấm chứ?”
An Trừng cầm lấy nước, cười nhẹ: “Cám ơn.”
Hứa Thuần nhìn cảnh này, hừ lạnh một tiếng: “Hừ...”
Phó Thời Văn liếc nhìn “người thừa” trên sofa, hơi khó chịu: “Sao vẫn ở đây?”
Ngụ ý đuổi khách.
Hứa Thuần ném tay cầm lên ghế: “Anh, bên ngoài nhiều khách sạn như vậy, anh có cần đưa về nhà không?”
Phó Thời Văn hơi nheo mắt lại lộ ra một tia nguy hiểm: “Đây là nhà của anh, Hứa Thuần, em nên trở về đi.”
Hứa Thuần nhìn chằm chằm Phó Thời Văn, hai tay nắm chặt, đứng lên: “Anh dâu, đi với em, tới chỗ em ở, không cần ở đây hầu hạ hai người bọn họ.”
Lâm Du lắc đầu: “Không cần đâu, cám ơn.”
“Anh dâu, anh ...” Hứa Thuần như bị nghẹn một hơi thở, hận sắt không rèn thành thép.
Lâm Du biết Hứa Thuần là vì nghĩ cho cậu, nhưng cậu biết mình đang làm gì.
“A Thuần, anh sẽ chơi với em vào lần sau, được không?”
Phó Thời Văn nghe những lời này, trong đầu anh hiện lên hình ảnh Lâm Du và Hứa Thuần cùng nhau vui vẻ chơi game trên ghế sofa, lông mày anh nhướng lên ngay lập tức: “Em không được phép tìm nó.”
Lâm Du hơi sửng sốt.
An Trừng đang ngồi trên ghế uống nước, nghe thấy những lời này thì sững sờ một lúc, đưa mắt nhìn về phía Phó thời Văn, sau đó nhìn Lâm Du thật lâu, siết chặt cốc nước trong tay.
Hứa Thuần chế nhạo: “Được rồi, anh dâu, ngày mai gặp lại.”
Quần áo trong máy giặt được giặt xong, máy giặt phát ra tiếng bíp.
Lâm Du lấy quần áo ra, khéo léo phơi lên.
Phó Thời Văn theo sau, dựa vào ban công, châm một điếu thuốc.
Ngoài cửa sổ, màn đêm hữu tình, trăng treo trên cao, đã gần mười năm, trăng rất tròn.
Phó Thời Văn hít một hơi thuốc, nhìn Lâm Du nói: “An Trừng bị trẹo mắt cá chân, tôi để em ấy ở đây, em không phiền chứ?”
Sao có thể không bận tâm?
Lâm Du nặn ra một nụ cười: “Tiên sinh, đương nhiên em không phiền. An Trừng là bạn của tiên sinh cũng là ... bạn của em.”
Phó thời văn liếc nhìn nụ cười trên mặt Lâm Du, dường như không nhận ra sự kỳ lạ: “Em nghĩ như vậy thì tốt rồi. Tối nay em ấy sẽ nghỉ ở đây, em giúp em ấy dọn dẹp một căn phòng.”
“Được.” Lâm Du ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Thời Văn dặn dò: “Còn nữa A Du, mấy ngày nay chăm sóc em ấy nhiều hơn một chút, tay chân không tiện.”
“Ừm.”
Không cần biết Phó thời Văn yêu cầu gì, Lâm Du đều đồng ý.
Phó Thời Văn cảm thấy hơi nhàm chán, dập tắt điếu thuốc trong tay, mở cửa sổ để mùi thoát ra, gió lạnh thổi vào.
“Từ nhỏ An Trừng đã không thích mùi khói thuốc, khi còn nhỏ mũi lần ngửi thấy liền bịt mũi chạy đi.”
Lâm Du khẽ liếc nhìn Phó Thời Văn.
Phó thời Văn quay lại nói: “Mùi khói thuốc trên người tôi nồng nặc lắm sao?”
Lâm Du tiến lại gần ngửi, Phó thời văn trên người có mùi thơm nhẹ, rất dễ chịu, mùi khói thuốc lại không rõ ràng.
Lâm Du thành thật trả lời: “Không nồng.”
Phó Thời Văn ôm thỏ con vào lòng: “Tại sao em lại cảm thấy không vui?”
“Không có, tiên sinh.”
Phó thời Văn hài lòng nhìn đôi lông mày đang hạ xuống của Lâm Du: “Em ghen à?”
“Không.” Lâm Du cúi đầu.
Phó Thời Văn nghe vậy khóe miệng nhếch lên: “Em đừng ghen, buổi tối tôi sẽ đền bù cho em.”
Bàn tay anh chạm vào dưới lớp áo phông cotton của Lâm Du, đầu ngón tay mò mẫm làn da mịn màng và mỏng manh, Phó Thời Văn rất thích cái chạm vào đó, giống như một tấm lụa đặc biệt loại tốt nhất, cảm giác thật tuyệt.
Lâm Du nghĩ đến An Trừng đang ngồi ở phòng khách: “Tiên sinh, An Trừng đang ở trong phòng...”
Phó Thời Văn hôn lên trán Lâm Du: “Cậu ấy không thấy đâu, hôm qua tôi không ở nhà, nhớ tôi không?”
Lâm Dư mặt nóng bừng bừng, hừ một tiếng nói: “Nhớ.”
Phó thời Văn ôm eo Lâm Du, một niềm khao khát-hy vọng mãnh liệt dâng lên trong đáy mắt anh.
“Nơi nào nhớ? Ở đây sao?”
Phó Thời Văn đặt tay vào quần jean của Lâm Du, dễ dàng mở cúc, bóp mạnh.
Lâm Du cắn môi, nhỏ giọng: “Dạ.”
Phó thời Văn nhìn thỏ con đỏ mặt, hôn lên chóp tai thỏ con: “Em rất thành thật, buổi tối tôi sẽ thưởng cho em một củ cà rốt lớn.”
Tai của Lâm Du đỏ bừng vì xấu hổ khi lần đầu tiên nghe thấy những lời như thế này của Phó thời văn: “Tiên sinh…”
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Lâm Du, Phó Thời Văn trong lòng thầm nghĩ, vài cái mẹo học được trên mạng thật có ích.
Trong phòng bỗng có tiếng lách cách, như thể có thứ gì đó bị vỡ.
“A—.” Cùng lúc đó, giọng nói của An Trừng từ trong phòng vang lên.
Phó Thời Văn nghe thấy tay lập tức buông Lâm Du ra: “Tôi ra ngoài xem một chút.”
Lâm Du nhìn bóng lưng lo lắng của Phó Thời Văn khi anh rời đi, đờ đẫn một lúc.
Cậu chậm rãi cúi đầu sắp xếp quần áo, thổi một làn gió mát vào, đợi đến khi hơi nóng trên mặt giảm bớt rồi mới bước vào.
Vừa vào, Lâm Du tình cờ nhìn thấy Phó Thời Văn đang đỡ An Trừng.
An Trừng hai mắt đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Lâm Du: “Xin lỗi, A Du, tôi làm vỡ cốc của cậu.”
Lâm Du nhìn chằm chằm chiếc cốc vỡ trên mặt đất trong hai giây, đó là cốc đôi của cậu và tiên sinh.
Trên cốc của tiên sinh là một con sói hoạt hình, của cậu là một con thỏ nhỏ.
“A Du, xin lỗi, trách tôi vụng về, cái cốc này hẳn là cậu rất thích, tất cả đều là lỗi của tôi.” An Trừng tự trách móc nói.
“Cậu không cần phải tự trách mình.” Phó thời văn nói: “Chỉ là một cái cốc thôi. Tay có bị đau không? Để tôi xem.”
Nhìn thấy ánh mắt cùng sự quan tâm của Phó thời Văn, trái tim của Lâm Du như bị chặn lại một lúc, không thể biết cảm giác đó là gì.
Nó giống như bị hàng vạn cây kim đâm vào, nhưng cậu không cảm thấy đau.
“A Du, cậu không sao chứ?” Được Phó Thời Văn ân cần chăm sóc, An Trừng ngẩng đầu lên, hỏi Lâm Du.
Lâm Du cười lắc đầu,: “Tôi không sao, tay cậu bị thương. Tôi đi lấy đồ giúp cậu băng bó.”
Phó thời Văn nói: “Tôi sẽ lấy, em dọn dẹp những mảnh cốc vỡ đi.”
“Ừm.” Lâm Du gật đầu.
Lâm Du cầm chổi quét những mảnh vỡ của chiếc cốc, bỏ vào túi rác.
Cậu liếc nhìn lại chiếc ghế sofa.
Trên sofa, Phó Thời Văn đang cẩn thận giúp An Trừng băng vết thương, sự dịu dàng trong mắt anh gần như có thể nhấn chìm người khác, nhưng sự dịu dàng đó không thuộc về cậu.
….
Biệt thự có rất nhiều phòng trống, Lâm Du thu dọn một phòng trống cho An Trừng ở.
Lâm Dư thu dọn phòng đi ra, nhìn thấy tiên sinh đang cùng An Trừng nói chuyện gì, hai người đều nở nụ cười trên mặt, bầu không khí rất thoải mái, dễ chịu.
Lâm Du rũ mắt xuống, đi vào bếp cắt một đĩa hoa quả.
Cậu đi ra với đĩa trái cây.
“A Du, sao cậu biết tôi thích ăn xoài và dưa hấu!” An Trừng ngạc nhiên hỏi.
Lâm Du cười trừ đáp: “Tiên sinh nói với tôi là cậu thích.”
“Thật sao?” An Trừng cảm động nhìn Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn mỉm cười không phủ nhận, cầm một miếng xoài bằng nĩa nhỏ đưa cho An Trừng.
“Ăn đi.”
An Trừng cầm lấy: “Cảm ơn.”
“Chà, ngọt quá.” Cậu ta cắn một miếng: “Thật ngon.”
Một nụ cười hạnh phúc hiện trên khuôn mặt An Trừng.
“A Du, cậu cũng ăn đi, ngọt lắm.” An Trừng nói.
Lâm Du cười vẫy vẫy tay: “Tôi không đói, hai người nói chuyện đi, em đi ngủ trước đi, hôm nay em có chút buồn ngủ.”
Phó Thời Văn khẽ nhìn Lâm Du một cái: “Ừm. Ngủ đi.”
…
Lâm Dư quay về phòng, nằm ở trên giường, yên lặng nhìn trần nhà.
Ánh trăng ngoài cửa sổ tràn vào như vụn bạc, gió thổi lá cây đung đưa, bóng cây tạt vào nhà cũng đung đưa.
Lâu lâu trong phòng khách lại vang lên tiếng cười nói của hai người.
Lâm Du cảm thấy trong đầu trống rỗng, trong lòng trống rỗng, không biết nên nghĩ cái gì hay là nghĩ cái gì.
Có lẽ cậu nên rời đi sớm thôi.
Không biết đã suy nghĩ mất bao lâu, Phó Thời văn mở cửa bước vào.
Anh bật đèn, nhỏ giọng hỏi: “Ngủ chưa?”
Lâm Du nhắm mắt không trả lời.
Phó thời Văn nằm lên giường, chống cằm, nhìn về phía Lâm Du.
“Em chưa ngủ?”
Lâm Du mở mắt ra: “Làm sao tiên sinh biết em không có ngủ...”
Phó thời văn cúi người và hôn lên trán Lâm Du.
“Lông mi của em. Sao vậy, không thoải mái sao?”
Lâm Du lắc đầu.
Phó Thời Văn sờ sờ mặt Lâm Du: “Cốc vỡ rồi, mua bộ khác đi. An Trừng không cố ý, đừng giữ trong lòng.”
“Dạ.” Lâm Du gật đầu.
Buổi sáng, Phó Thời văn trước khi ra ngoài đã dặn Lâm Du phải chăm sóc cho An Trừng thật tốt, mắt cá chân của An Trừng bị sưng tấy, không thể cử động được.
“Tiên sinh đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.” Lâm Du nói.
Hứa Thuần hôm nay có việc phải làm, buổi sáng đã gửi tin nhắn cho Lâm Du nói hôm nay không đến được.
“Anh dâu, cuối tuần em đến đón.”
“ừm.”
Sáng nay chỉ có Lâm Du và An Trừng ở nhà.
Hòa thuận.
An Trừng muốn uống nước, Lâm Du giúp cậu lấy nước, An Trừng muốn ăn đồ ăn vặt, Lâm Du giúp cậu lấy đồ ăn nhẹ, An Trừng lặng lẽ ngồi trên sofa xem điện thoại.
Buổi trưa, Lâm Du làm cơm, An Trừng vừa ăn vừa khen tài nấu nướng của cậu.
Sau bữa ăn, An Trừng bẽn lẽn nói: “A Du, đồ cậu nấu ăn thật ngon. Khi nào chân tôi khỏi, cậu có thể dạy tôi nấu ăn được không?”
“Được.” Lâm Du dọn đĩa.
An Trừng nhìn vòng eo mảnh khảnh của Lâm Du ghen tị: “A Du, sao cậu ăn ít vậy? Thảo nào cậu không béo.”
Lâm Du cười nhạt nói: “Mấy ngày nay tôi có cảm giác ăn không ngon miệng.”
An Thành liếc nhìn Lâm Dư nghĩ ngợi.
Lâm Du thu dọn đồ đạc, vào bếp rửa bát.
Sau khi ở cùng nhau cả buổi sáng, Lâm Du thấy An Trừng là một người không khiến người khác khó chịu, cậu ta giống như một thiếu gia hư hỏng, nhưng không kiêu ngạo, lại rất dễ gần, Lâm Du cứ việc hâm mộ cùng ghen ghét An Trừng, nhưng có điều không chán ghét cậu ta.