Chương 20

Hứa Nghiên Bách và Lâm Thanh Diệu vừa mới vào nhà, điện thoại của Hứa Nghiên Bách liền vang lên, là Tưởng Thiên Du gọi tới. Hứa Nghiên Bách do dự một hồi, sau đó nhận điện thoại.

“Tôi ở dưới lầu, tôi có chuyện muốn nói chuyện với cậu.”

Hứa Nghiên Bách đương nhiên biết rõ Tưởng Thiên Du là vì Lâm Thanh Diệu mà đến, anh nói: “Tôi biết rồi. ”

Cúp điện thoại Hứa Nghiên Bách nói với Lâm Thanh Diệu: “Em đi nghỉ ngơi trước đi. ”

“Sao vậy?”

“Anh đi ra ngoài xử lý chút chuyện.”

“Vâng…Tưởng Thiên Du sao? ”

“Ừm, rất nhanh sẽ trở về, em đi ngủ trước đi.”

Hứa Nghiên Bách đi ra từ cửa chính tiểu khu, Tưởng Thiên Du đang hai tay đút túi đứng dưới ánh đèn đường, lưng thẳng tắp. Rất nhiều người rất kỳ quái, anh ta và Tưởng Thiên Du làm sao có thể trở thành bạn bà, nhất là ở trường trung học, Tưởng Thiên Du là thiên chi kiêu tử, là học sinh hiếu học trong mắt bạn học và thầy cô, ưu tú lại cao không thể chạm tới, mà anh thì sao, không học không nghề, khiến giáo viên đau đầu, khiến bạn học sợ hãi, hoàn toàn chính là người của hai thế giới khác nhau.

Khi đó hai người ở cùng một lớp, Hứa Nghiên Bách không có ấn tượng quá lớn về Tưởng Thiên Du, chỉ cảm thấy người này khá đoan chính, cho đến sự kiện đánh hội đồng lần đó khiến anh và Tưởng Thiên Du tiếp xúc nhau.

Anh mang theo người khác đánh một trận, đối phương bị đánh rất thảm, sau đó bị trường đối phương biết, mang theo học sinh tới tính sổ, đối phương một mực chắc chắn là bọn họ động thủ trước, vừa lúc Tưởng Thiên Du đi ngang qua nhìn thấy, cậu ta là nhân chứng duy nhất, đối phương muốn cậu ta làm chứng, Hứa Nghiên Bách còn tưởng rằng học sinh tốt này sẽ bày kiểu mơ hồ để tự bảo vệ mình, song phương đều không đắc tội, dù sao đây mới là cách làm của người thông minh, không ngờ cậu ta lại trực tiếp chỉ ra là đối phương động thủ trước.

Đúng là đối phương động thủ trước không sai, nhưng Hứa Nghiễn Bách bên này cũng không khá hơn chỗ nào, đối diện khıêυ khí©h, cho tới bây giờ tính tình anh nếu không phục liền đánh. Tưởng Thiên Du làm chứng, bảo Hứa Nghiên Bách được miễn trừng phạt. Hứa Nghiên Bách đối với người này có chút thay đổi, đương nhiên khi đó quan hệ cũng không tính là bạn bè, là sau đó có một lần, Hứa Nghiên Bách trốn ở phía sau trường học, hút thuốc trong tòa nhà giảng dạy bỏ hoang, trùng hợp Tưởng Thiên Du vừa vặn từ bên kia đi ngang qua nhìn thấy.

Lúc ấy Hứa Nghiên Bách nhướn mày, vẻ mặt cười như không cười hỏi, “Hiếu học sinh, muốn báo cáo sao? ”

Tưởng Thiên Du lại đi về phía anh, vươn tay,”Cho tôi một cây. ”

Hứa Nghiên Bách rất bất ngờ, anh không nghĩ tới học sinh ngoan ngoãn đoan chính này lại muốn hút thuốc, anh lấy một điếu thuốc đưa cho cậu ta, Tưởng Thiên Du cúi đầu châm lửa, hút rất thành thạo.

Từ đó về sau hai người liền chậm rãi quen thuộc nhau, cũng là từ đó Hứa Nghiên Bách mới biết, học sinh ngoan ngoãn này thì ra cũng có một mặt phản nghịch điên cuồng, ở trước mặt anh một mặt kia của cậu ta mới có thể giải phóng ra, cùng anh hút thuốc, đánh nhau, đi tiệm net, bởi vì làm nhiều chuyện điên cuồng cùng nhau, hai người liền trở thành bạn tốt, mãi cho đến bây giờ.

Hứa Nghiên Bách rất rõ ràng, chỉ cần anh muốn kiếm Lâm Thanh Diệu, tình nghĩa giữa anh và Tưởng Thiên Du sẽ không còn tồn tại nữa.

Lúc này, hai người đứng dưới ánh đèn đường nhìn nhau, ánh mắt đều có chút phức tạp. Tưởng Thiên Du mở miệng trước, “Hứa Nghiên Bách, cậu giấu sâu thật. ”

Môi Hứa Nghiên Bách nhẹ nhàng nhếch lên, từ chóp mũi tràn ra một tiếng cười, không nói gì.

“Từ khi nào thì cậu có ý với cô ấy?”

“Vẫn luôn có.”

“Vẫn luôn có?” Tưởng Thiên Du cắn răng, “Cho nên, làm anh em tốt của tôi, cậu lại một mực mơ ước vợ tôi, là ý này sao? ”

“Không khác lắm.”

Có lẽ là vẻ mặt cười cười không sao cả của anh, có lẽ là nghĩ đến ý nghĩ dơ bẩn mà người này từng có đối với Lâm Thanh Diệu, Tưởng Thiên Du bị chọc giận triệt để, một tay anh ta xách cổ áo Hứa Nghiên Bách, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trách không được, năm đó Diệu Diệu gặp nạn cậu biểu hiện sốt ruột như vậy, tôi vốn nên sớm phát hiện, cậu giỏi thật đấy Hứa Nghiên Bách, mệt tôi coi cậu là anh em, cậu vẫn luôn nghĩ đến vợ tôi!”

Hứa Nghiên Bách cứ để anh ta kéo cổ áo như vậy, anh cười nói: “Tưởng Thiên Du, hẳn là cậu phải cảm tạ tôi còn coi cậu là anh em, bằng không cậu cảm thấy cậu còn có thể ở bên Lâm Thanh Diệu sao? Tính cách trước kia của tôi như thế nào cậu nên biết, phải không? Nếu tôi không coi cậu là anh em, tôi tự có cách đạt được cô ấy, hẳn là rất may mắn tôi chỉ dám có ý trong lòng, bằng không sao cậu có thể ngay cả tôi thích cô ấy cũng không biết? ”

Tưởng Thiên Du không nhịn được nữa, nện một quyền vào mặt anh, anh dùng đầu lưỡi liếʍ chỗ bị anh ta đập trúng, nhưng không có ý định đánh trả.

Một quyền này đập xuống, lửa giận của Tưởng Thiên Du cũng tiêu tan không ít, anh ta điều chỉnh hô hấp một chút nói với Hứa Nghiên Bách: “Hứa Nghiên Bách, chuyện trước kia tôi không muốn truy cứu nữa, cậu trả lại Lâm Thanh Diệu cho tôi, tôi coi như không biết gì, chúng ta cũng có thể tiếp tục làm bạn. ”

“Trả lại cho cậu?” Anh khinh thường cười một tiếng, “Cô ấy đã ‘chết’ trong tay cậu, sớm đã không còn là của cậu. ”

“Vậy là cậu không biết xấu hổ sao? Chiếm đoạt vợ của người khác, cậu có lương tâm không? Có chút xấu hổ không? ”

Hứa Nghiên Bách sửa sang lại cà vạt bị anh ta kéo loạn một chút, liếʍ sạch sẽ máu tràn ra bên môi, bày bộ dạng không cho là đúng nói với anh ta: “Xấu hổ? Lương tâm? So với cô ấy, những thứ ấy là gì? Tưởng Thiên Du, cô ấy sẽ không đi với cậu, tôi cũng sẽ không đưa cô ấy cho cậu, bên cạnh cậu đã có người khác, cậu còn có tư cách gì để đưa cô ấy về? ”

Lời này không chút lưu tình đâm trúng điểm đau của Tưởng Thiên Du, trong nháy mắt khí thế của anh ta giảm đi một nửa. Hứa Nghiên Bách cũng không muốn nhiều lời với anh ta nữa, xoay người đi vào tiểu khu.

Đèn phòng khách còn sáng, Lâm Thanh Diệu ngồi trên sô pha, sắp ngủ thϊếp đi. Hứa Nghiên Bách nhẹ nhàng đi qua, cởϊ áσ khoác ra đang muốn đắp lại cho cô, Lâm Thanh Diệu nghe thấy âm thanh đột nhiên bừng tỉnh.

Động tác của Hứa Nghiất Bách xoay chuyển, tiện tay ném quần áo lên sô pha, anh hỏi: “Không phải đã nói em đi ngủ sao? ”

“Em không ngủ được.” Lâm Thanh Diệu chú ý khóe miệng Hứa Nghiên Bách sưng lên, cô hỏi: “Miệng anh xảy ra chuyện gì vậy? ”

“Không có gì.”

“Anh ta đánh anh?”

“Nên đánh.”

“Sao lại nên đánh?” Lâm Thanh Diệu có chút tức giận.

Bộ dáng này của cô chọc cho Hứa Nghiên Bách cười, sao nhìn có vẻ rất quan tâm đến anh? Giọng điệu của anh không thể không mềm mại xuống, nói: “Anh đã lừa dối em, không nên bị đánh sao? ”

“Anh lừa em muốn so đo cũng là em so đo, anh ta dựa vào cái gì mà đánh anh chứ?”

Nghe cô trút giận, rõ ràng là thiên vị anh, tâm tình Hứa Nghiên Bách rất sung sướиɠ, tâm tình không vui với Tưởng Thiên Du cũng giảm bớt một chút, anh nói: “Anh gạt cậu ta, làm bạn quả thật không làm tròn đạo nghĩa, cho nên cậu ta muốn đánh thì đánh. ”

Lâm Thanh Diệu trầm mặc một hồi nói: “Chỉ một lần này, sau này anh ta muốn đánh anh, anh không thể để cho anh ta đánh. ”

Hứa Nghiên Bách cười nói: “Được. ”

“Có muốn bôi chút thuốc không?”

“Không cần, ngày mai sẽ tiêu.”

“Thật sự không cần sao?”

“Không cần, đi ngủ đi.”

“Vậy được rồi, chúc ngủ ngon.”

Ý cười nhếch khóe miệng của Hứa Nghiên Bách vẫn chưa từng hạ xuống, anh đáp: “Chúc ngủ ngon. ”

Trong nhà của Tưởng Thiên Du, Vu Trinh đang đứng ngồi không yên, ngay cả lễ phục trên người cô ta vẫn còn chưa thay, Tưởng Thiên Du chưa trở về, cô biết anh đang đuổi theo Lâm Thanh Diệu.

Vu Trinh không ngờ Lâm Thanh Diệu vẫn chưa chết, thế bị Hứa Nghiên Bách giấu đi. Hứa Nghiên Bách sao lại quấy rầy cô ta, trong ấn tượng của cô ta, hai người ngoại trừ Tưởng Thiên Du là người quen biết ra thì không có bất kỳ điểm chung nào.

Còn có bộ dáng Tưởng Thiên Du khi đối mặt với Lâm Thanh Diệu, điều này khiến Vu Trinh rất khủng hoảng.

Chợt nghe được tiếng đẩy cửa, Vu Trinh đột nhiên hoàn hồn nhìn về phía cửa, là Tưởng Thiên Du đẩy cửa tiến vào, cô ta nhìn thoáng qua phía sau anh, cũng không có người khác đi theo, Vu Trinh theo bản năng thở phào một hơi, hỏi: “Diệu Diệu đâu? Anh không đưa cô ấy về sao? ”

Sắc mặt Tưởng Thiên Du phức tạp nhìn cô ta một cái, anh không nói gì, đi tới phòng ăn, nơi đó có một tủ rượu, anh mở một chai rượu vang đỏ rót đầy một ly, uống từng ngụm từng ngụm.

Vu Trinh có thể rõ ràng nhận ra trạng thái của Tưởng Thiên Du không tốt lắm, cả người lộ ra một cỗ sát ý, phảng phất như bốn phía đều có lưỡi dao chìa ra, hơi tới gần một chút sẽ bị thương.

Tưởng Thiên Du chống hai tay lên bàn, cúi đầu, hít thở nặng nề, Vu Trinh cẩn thận đi qua, khuyên nhủ: “Đừng uống nhiều rượu như vậy. ”

“Em đi đi.”

Trong giọng nói của anh cũng nhiễm mũi nhọn trên người anh, cắt vô cùng đau đớn.

“Đi? Loại đi nào? ”

Tưởng Thiên Du nghiêng đầu nhìn lại, chỗ trắng trong mắt anh đỏ ửng, sắc mặt căng như dây cung, ánh mắt sắc bén này khiến lòng người sinh ra sợ hãi, Vu Trinh bị chấn động hít một ngụm khí lạnh.

Nhưng cuối cùng anh cũng không nói những lời quá nặng nề, chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi quay đầu lại, anh lại rót một ly rượu xuống, nói: “Tôi muốn yên tĩnh một mình. ”

Vu Trinh hít sâu một hơi bình tĩnh lại tâm tình, đáp: “Được, ngày mai em lại đến thăm anh. ”

“Không cần nữa.” Giọng điệu của anh sạch sẽ lưu loát, “Tôi sẽ để người chuyển đồ đạc của em về. ”

Lời này khiến Vu Trinh hoàn toàn suy sụp, cô ta tức giận, hai tay đều phát run, “Tưởng Thiên Du, nếu như em nhớ không lầm, bây giờ em là bạn gái anh. ”

“Cô ấy đã trở lại.”

Giọng điệu không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, lạnh như băng.

Vu Trinh sao có thể nghe không ra ý tứ của anh, Lâm Thanh Diệu trở về, tất cả những gì có giữa anh và cô ta đều không tính nữa.

“Ý anh là sao? Anh coi em là gì? Gọi là tới, vung tay là đi sao? ”

“Đi ra ngoài.”

Anh hiển nhiên không muốn giải thích nhiều với cô ta nữa. Vu Trinh sắp tức điên rồi, cô ta thật sự không nghĩ tới Tưởng Thiên Du lại lạnh bạc đáng hận như vậy, cũng đúng, năm đó anh yêu Lâm Thanh Diệu như vậy, còn không phải nói không tìm kiếm liền không tìm kiếm, nói tuyên bố tử vong liền tuyên bố tử vong.

Trước đó, Vu Trinh cho rằng mình được Tưởng Thiên Du thiên vị, cô ta muốn cái gì anh liền cho cô ta cái đó, anh thậm chí có thể trở mặt với Triệu Tú Tú vì cô ta, anh còn dẫn cô ta đi dự lễ kỷ niệm của Minh Ưng, nói cho tất cả mọi người biết, cô ta là bạn gái của anh. Anh đã cho cô ta vinh quang và chiều chuộng, đáp ứng tất cả sự phù phiếm mà cô ta cần..

Cô ta canh cánh trong lòng vì anh coi cô ta như thế thân của Lâm Thanh Diệu, anh liền nói cho cô ta biết, cô ta là cô ta, Lâm Thanh Diệu là Lâm Thanh Diệu. Nhưng bây giờ Lâm Thanh Diệu vừa xuất hiện, cả người anh liền rối loạn, hoàn toàn mất chừng mực, không có lý trí, sao còn có nửa điểm bộ dáng tao nhã lại thong dong như khi trước.

Vu Trinh muốn cãi nhau với anh, cô ta muốn chất vấn anh, cô ta muốn giống như một người phụ nữ đanh đá hỏi anh vì sao lại đối xử với cô ta như vậy, nhưng cô ta nhớ lại mẹ, mẹ cô ta cũng từng buồn bã đi khẩn cầu một người chồng uống rượu bạo hành lại nɠɵạı ŧìиɧ nhìn cô nhiều hơn một chút, cô từng thề, sẽ không đáng thương như mẹ cô.

Có thể tưởng tượng cô ta cố gắng bao nhiêu mới nuốt xuống được, cuối cùng không nói gì, xoay người rời đi.

Trong phòng rất nhanh an tĩnh lại, Tưởng Thiên Du chống lên mép bàn, nhắm mắt bình phục tâm tình. Trong đầu lại không khống chế được nhảy ra một ít hình ảnh, đó là từng chút một lúc ở chung với cô.

Ngày hôm đó, trong giấc ngủ trưa, là một buổi chiều đầy nắng, cô nuôi một con vẹt, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kêu của con vẹt. Anh cảm thấy trên mặt ngứa ngáy, hơi mở mắt ra liền thấy cô nằm sấp trên người mình, đang cầm một cây bút vẽ trên mặt anh, anh cũng không chọc thủng cô, làm bộ đang ngủ, chờ cô vẽ xong.

Cô càng vẽ càng vui không chịu nổi, tiếng cười càng lúc càng lớn, muốn giả bộ ngủ cũng không giả vờ được nữa, anh mở mắt ra, ra vẻ không biết hỏi cô, “Cười cái gì. ”

Cô cười đến ôm bụng lăn lộn trên sô pha: “Không có gì. ”

Anh khẽ hừ một tiếng, đứng dậy đi trước gương nhìn thoáng qua, cô vẽ cho anh một khuôn mặt của chú hề, trên mặt còn dùng son môi bôi hai vòng đỏ ửng.

Cũng chỉ có cô mới có lá gan dám vẽ vào gương mặt này của anh.

Anh quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, cô lại một chút giác ngộ làm sai cũng không có, cười không kiêng nể gì. Anh bước nhanh qua, đè cô lên sô pha, bắt ngược tay cô, cọ tất cả màu đỏ trên mặt cô, cô vừa cười vừa trốn, vừa mắng anh.

“Tưởng Thiên Du anh đáng ghét.”

- Rốt cuộc là ai đáng ghét?

Anh cọ xong mới buông cô ra, cô nhìn mặt anh lại phì cười một tiếng, mặt cô kỳ thật cũng không khá hơn bao nhiêu, bị anh cọ cho loạn thất bát tao, Tưởng Thiên Du nhìn cũng nhịn không được cười, anh ta còn nhớ rõ ánh mặt trời ngày đó, từ ngoài cửa sổ chiếu vào bao phủ trên người hai người, đó là một buổi chiều ngọt ngào, mặc kệ nhớ bao lâu rồi vẫn có thể cảm nhận được niềm vui lúc đó.

Còn có lúc trước anh vừa tiếp nhận Minh Ưng, không có kinh nghiệm gì, bị một số cổ đông trong công ty áp chế, anh lo lắng đến cả đêm không ngủ được, từ đó về sau cô thường xuyên tham dự cùng anh rất nhiều tình huống chính thức, đứng ở trên bàn đàm phán bên cạnh anh tranh đấu cùng những lão ngoan cố kia.

Cứ như vậy, làm bạn với anh từ một kẻ vừa tiếp nhận chậm rãi trưởng thành thành lãnh đạo có thể một mình đảm đương một mặt. Một đường trưởng thành kia cũng là do cô một đường đi cùng, sự cay đắng của anh, niềm vui của anh, thành công của anh, khắp nơi đều có bóng dáng của cô.

Cho nên, có thể tưởng tượng lúc trước mất đi cô anh thống khổ thế nào, tất cả mọi người đều nói anh lạnh bạc, vô tình, nhưng không có người nào có thể cảm nhận được loại cảm giác đau đớn mà anh chịu đựng, cả ngày cả đêm không ngủ được, cần dựa vào số thuốc men để khống chế cảm xúc của mình. Anh đã dùng một cách để lừa dối mình để che giấu nỗi buồn của mình, những người khác chỉ nói rằng anh lạnh bạc, nhưng không biết những đau đớn anh phải gánh lấy.

Anh chưa bao giờ quên cô, anh tự lừa mình dối người thế nào nhưng cũng chưa bao giờ quên, cô vẫn luôn chôn ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh, bất luận kẻ nào cũng không có cách nào chạm tới.

Anh thật sự không nghĩ tới cô còn có thể trở về, trong những năm tháng dài đằng đẵng, anh cũng chậm rãi chấp nhận cô rời đi, cho nên rất nhiều chuyện đã phát triển chệch khỏi quỹ đạo. Trong đầu lần lượt hiện lên hình ảnh ở bên cô, đột nhiên, một hình ảnh mà anh từng xem nhẹ chợt nhảy vào trong đầu.

Đột nhiên mở mắt ra, đột nhiên nghĩ lại, ngày đó anh đi đầu tư Lợi Hưng, sau khi lên xe nghe được một âm thanh quen thuộc gọi Hứa Nghiên Bách.

Là giọng nói của một cô gái, giọng nói kia khiến anh cảm thấy rất quen thuộc, lúc ấy trong lòng anh nghĩ chuyện khác liền xem nhẹ, hiện giờ nghĩ lại, lúc trước cô gái kia hẳn là cô.

Nghĩ đến đây, anh chợt cảm giác trong l*иg ngực ngưng kết thành một cỗ tức giận, va chạm lung tung, làm cho ngực đau đớn rầu rĩ.

Lúc ấy sao anh lại không nghĩ đến, rõ ràng cảm thấy giọng nói kia rất quen thuộc, sao lại chưa bao giờ suy nghĩ một chút về cô.

Bởi vì anh đã nhận định cô sẽ không trở về, bởi vì khi đó trong đầu anh đều là chuyện Vu Trinh kéo đen anh. Nếu như nói, lúc ấy anh nhìn nhiều một chút, nếu như khi đó phát hiện cô, như vậy anh sẽ không chân chính ở bên Vu Trinh, sẽ không đâm thủng tầng màng kia, anh vẫn như cũ vì cô bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng, có lẽ tất cả còn có khả năng vãn hồi.

Chỉ là một chút nữa, kém một chút thôi mà…

Giả thiết như vậy tra tấn anh đến mức muốn phát điên, nếu như anh ở lại thêm một chút, nếu như anh đuổi theo xem, nếu như anh suy nghĩ nhiều hơn vì sao giọng nói kia lại quen thuộc như vậy.

Nếu… Nếu…

“A——”

Anh không còn cách nào khống chế hét lên, hai tay không khống chế được đột nhiên hất bàn đi, chiếc bàn nặng nề bị anh hất ngã trên mặt đất.

Một tiếng động ầm ầm, kèm theo đó là hai tiếng gầm giận dữ của anh ta.