Chương 4

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy âm thanh cảnh báo của hệ thống.

Điều này chứng minh cho câu nói kia của hệ thống: “Nếu không hệ thống sẽ hủy đi ý thức đã thức tỉnh của ký chủ” không phải là lời nói suông. Nếu cô OOC trước mặt nam chủ, ý thức đã thức tỉnh của cô sẽ bị hệ thống đoạt đi trở về thành Kỷ Thời Vũ “Nhu nhược yếu đuối” như trước đây, lặp lại vận mệnh khốn khổ như kiếp trước.

Kỷ Thời Vũ đương nhiên là cự tuyệt.

Vì phòng ngừa ý thức đã thức tỉnh có nguy cơ bị phá hủy, cô nhất định phải lật ngược tình thế và duy trì thiết lập bạch nguyệt quang “Nhu nhược yếu đuối” trước mặt nam chủ.

Không phải là “Nhu nhược yếu đuối” thôi sao, cô cũng diễn được vậy.

Kỷ Thời Vũ cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung mà chạy về phía Bùi Thừa: “Bạn học Bùi, bọn họ khi dễ tớ, thật sự là hù chết tớ, huhu…huhu.”

Bùi Thừa không kịp phản ứng đã nghe Kỷ Thời Vũ khóc lóc kể lể: “........”

Bây giờ đã gần nửa đêm, Bùi Thành tại sao lại xuất hiện ở đây chứ.

Sự tình là như thế này, theo lời mời của đám anh em tham gia hội sở Happy, Bùi Thừa bắt xe đến hội quán, lộ tuyến vừa vặn đi ngang qua trường học.

Trùng hợp thế nào, khi dừng đèn đỏ ở ngã tư, khi quay đầu liền nhìn thấy năm nữ sinh chặn Kỷ Thời Vũ ở giao lộ hẻm nhỏ.

Trong đó có một nữ sinh thân cao 1m8, cô ta tát một cái có thể đập chết thân hình mảnh khảnh của Kỷ Thời Vũ.

Thật vất vả mới có một người ngồi cùng bàn vừa ý anh, anh làm sao có thể bỏ được.

Vì thế anh *thả bồ câu cho nhóm huynh đệ, kêu tài xế tấp vào lề đường.

Bây giờ là ban đêm, ngay cả khi đèn đường được lắp đặt cách nhau 30 mét, vẫn sẽ có điểm mù.

Mà Bùi Thừa trốn ở điểm mù này, âm thầm quan sát phản ứng của Kỷ Thời Vũ.

Vốn dĩ anh muốn xông lên làm anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng sau khi nghĩ lại, những cô gái này không làm gì Kỷ Thời Vũ, anh lao vào làm anh hùng cứu mỹ nhân ngay lúc này cũng không có tác dụng gì. Cho nên, Bùi Thừa kìm nén xúc động của mình, trốn sang một bên để quan sát.

Vừa vặn anh có thể nhìn xem người bạn cùng bạn vô hại sẽ phản ứng thế nào khi bị bắt nạt. Sau đó, anh nhìn thấy hình ảnh của bạn học nhỏ "vô hại với con người và động vật" đang treo đám người bắt nạt lên đánh bầm dập.

a Thành thật mà nói, chỉ dùng từ "Khϊếp sợ" không đủ để diễn tả tâm trạng của Bùi Thừa lúc này. Không biết tại sao, nhìn thấy Kỷ Thời Vũ như vậy kiêu ngạo, như vậy liều lĩnh, tràn đầy sức chiến đấu, Bùi Thừa cảm giác tam quan của bản thân đều hỏng mất.

Lại nói, anh mới quen bạn cùng bàn mới chỉ được nửa ngày?

Chỉ có thể coi là gặp mặt,hiểu biết nhau lại càng không, tại sao nhìn thấy cùng bàn đánh nhau, anh lại cảm thấy tan nát cõi lòng?

Bản thân anh cũng thấy khó hiểu.

Bùi Thừa bên này còn chưa kịp phản ứng từ trong đả kích một chọi năm của bạn cùng bàn "Vô hại với con người và động vật", Kỷ Thời Vũ chuyển sang vẻ mặt sợ hãi và đáng thương như thể cô thay đổi khuôn mặt trong một vở tuồng Tứ Xuyên.

“Ô ô ô, bọn họ khi dễ tớ.”

Bùi Thừa nhìn Kỷ Thời Vũ: Nếu tôi không tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ tin lời của cậu. Tuy nhiên, nội tâm anh dễ dàng chấp nhận vẻ ngoài đáng thương ở hiện tại của Kỷ Thời Vũ hơn.

“Vậy, bạn học Kỷ, cậu không bị dọa sợ chứ?” Bùi Thừa không biết tại sao mình lại hỏi những lời thái quá như vậy.

Kỷ Thời Vũ ngước mắt lên, đôi mắt hồ ly đầy nước mắt chớp chớp. Việc này, lời nói dối đã qua ải sao?

Cô lại cúi đầu xuống,cô khóc nức nở đến đáng thương hai lần, giọng như muỗi kêu: “May mà bạn học Bùi tới kịp.”

Bùi Thừa liếc nhìn năm người dưới ánh đèn đường, làm như không thấy bọn họ, sau đó quay đầu nhìn cô gái đang khẽ nức nở. “Nơi này rất tối, cậu hẳn là sợ hãi rồi.” Bùi Thừa quan tâm hỏi.

Kỷ Thời Vũ ủy khuất gật đầu, nói: “Là bọn họ mang tớ tới đây, làm mình sợ hãi muốn chết.”

Hoàng Mộng Tuyết chật vật nhìn Kỷ Thời Vũ với đôi mắt không thể tin được.

“Kỷ Thời Vũ, mày là cái đồ trà xanh kỹ nữ, rõ ràng là mày mang chúng tao tới đây.”

Kỷ Thời Vũ làm như không nghe thấy lời chất vấn của Hoàng Mộng Tuyết, kéo kéo góc áo Bùi Thừa, nhỏ giọng nói: “Bạn học Bùi, cậu nhanh dắt tớ rời đi đi, tớ sợ bóng tối.”

Bùi Thừa dường như cũng không nghe thấy Hoàng Mộng Tuyết nói, anh gật đầu, đau lòng trấn an cô gái: "Được, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài ngay lập tức."

Hai người nhanh chóng đi đến đại lộ gần trường học, Bùi Thừa nhìn nữ sinh còn chưa thoát ra khỏi sự kinh hách lúc nãy, đau lòng nói: "Muộn rồi có muốn tôi đưa cậu về nhà không?"

Kỷ Thời Vũ lắc đầu, âm thanh mềm nhẹ nói: “Không cần đâu bạn học Bùi, mẹ tớ không cho phép tớ yêu sớm, nếu thấy cậu đưa tớ về nhà, tớ liền bị bố mẹ tra hỏi a.”

“Hơn nữa nhà của tớ cách trường học rất gần.” Cô bổ sung nói thêm. Bùi Thừa gật đầu, tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không có ép buộc.

Kỷ Thời Vũ định rời đi, nghĩ ngợi một lúc rồi dừng lại, quay sang Bùi Thừa và nói: "Bạn học Bùi, cảm ơn cậu, nếu không có cậu xuất hiện kịp thời tớ không biết sẽ ra sao.”

Bùi Thừa nhớ tới cảnh thiếu nữ đem đầu một người bắt nạt ấn trên tường, buông lời tàn nhẫn. Anh gật đầu không nói gì.

Bùi Thừa ngồi trong xe, mãi đến khi bóng dáng mảnh khảnh của cô gái biến mất ở góc đường, mới để tài xế lái xe đi khỏi.

Kỷ Thời Vũ nghe tiếng xe chạy như bay mới thở ra một hơi. Vừa rồi mạo hiểm quá, suýt chút nữa đã lộ tẩy. Không được, ở lại bên người nam chủ mạo hiểm thật sự quá lớn, phải làm đơn chuyển lớp nhanh hơn mới được.

Chuyện OOC này mỗi ngày đều sẽ lặp lại cho mà xem, trái tim chịu không nổi a.

Để đảm bảo thật sự thoát khỏi nguy cơ “Thiết lập sắp sụp đổ”, Kỷ Thời Vũ đứng ở ven đường thấp giọng hỏi hệ thống: “Hệ thống, hệ thống, tôi đây được tính là nói dối qua ải rồi à?”

Kỷ Thời Vũ trầm mặc đợi vài giây, phát hiện trong đầu không xuất hiện tiếng máy móc lạnh lẽo như mong muốn.

Hệ thống mặc kệ câu hỏi của cô?

Cô có chút khó hiểu, hệ thống này không phải là trí tuệ nhân tạo cao cấp sao? Vì cái gì không nói chuyện với cô?

Kỷ Thời Vũ nói chuyện với không khí như kẻ ngốc, kết quả là hệ thống vẫn không đáp lời.

Cuối cùng cô lựa chọn từ bỏ.

——------

Bùi đại thiếu không có thói quen đến lớp tự học buổi sớm mai, bình thường đều đợi buổi tự học buổi sáng kết thúc, sau đó mới ung dung mà tới muộn ngay tiết học đầu tiên.

Trường này do nhà anh thành lập nên giáo viên không dám có ý kiến đối với anh.

Từ buổi tự học sớm đến tiết học đầu tiên, giữa tiết có 25 phút nghỉ ngơi, rất nhiều học sinh sẽ tranh thủ thời gian này đi căn tin ăn điểm tâm.

Tự học buổi sáng vừa kết thúc, Kỷ Thời Vũ vội vàng đi theo chủ nhiệm lớp ra khỏi phòng học, cô ở phía sau dọc đường đi theo, trước khi Tống Lam vào văn phòng cô đã lên tiếng gọi cô ấy lại.

Tống Lam quay đầu lại, nhận ra Kỷ Thời Vũ.

Kỷ Thời Vũ có ngoại hình nổi bật, kiểu vẻ đẹp lạnh lùng nhìn thoáng qua là có thể nhớ đến. Trước khi chuyển đến lớp 1, cô ấy đã đọc học bạ trước đây của cô, điểm số rất tốt nên nếu cố gắng hơn nữa, có lẽ cô có thể vào được trường đại học A tốt nhất cả nước.

Ngoại hình đẹp và học lực tốt, chỉ cần hai điểm này, bất cứ ai cũng sẽ ấn tượng với cô.

“Bạn học Kỷ, có chuyện gì sao?” Tống Lam mỉm cười hỏi.

“Chủ nhiệm, em có chuyện muốn nói với cô.” Giọng cô gái nhỏ có chút rụt rè.

Chỉ cần nghe giọng điệu, Tống Lam liền biết đây là một học sinh ngoan, nhân cách rất tốt.

Khi làm giáo viên, điều họ thích nhất không gì khác chính là những học sinh vừa học giỏi lại ngoan hiền như thế này.

Tống Lam thanh âm trở nên nhu hòa rất nhiều, nói: “Vào đây rồi nói.”

Kỷ Thời Vũ ngoan ngoãn đi theo Tống Lam vào văn phòng giáo viên.

Tống Lam lấy ghế cho Kỷ Thời Vũ ngồi, sau đó ôn nhu hỏi: “Em tìm cô có việc gì sao?”

Kỷ Thời Vũ cúi đầu, xoắn hai tay lại với nhau, sau đó dùng móng tay nhéo mạnh vào lòng bàn tay trái.

Đau quá!

Tuyến lệ xuất hiện do phản ứng sinh lý bởi vì đau, hốc mắt nổi lên thật nhiều nước mắt.

Cô ngẩng đầu lên và nhìn Tống Lam với đôi mắt ngấn lệ. Tống Lam thần sắc vô cùng kinh ngạc, vội vàng đau lòng hỏi: "Bạn học Kỷ, làm sao vậy?"

“Chủ nhiệm” Kỷ Thời Vũ khóc nức nở nói: “Cô có thể giúp em đổi lớp không?”

Giọng nói của cô gái rụt rè, trong đó có chút ủy khuất, khiến lòng người mềm nhũn.

Tống Lam đau lòng nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Cô có thể hỏi em nguyên nhân vì sao không?”

Kỷ Thời Vũ xoắn hai tay vào nhau, lộ ra vẻ mặt khó xử ấp úng nói: “Bởi vì Bùi Thừa.”

“Cậu ta bắt nạt em?” Tống Lam thăm dò hỏi. Bất quá không cần Kỷ Thời Vũ trả lời, Tống Lam cũng có thể đoán ra được đại khái bởi đã có nhiều trường hợp như vậy. Điều cô ấy không ngờ tới là Bùi Thừa lại đối xử với một cô gái như vậy.

Kỷ Thời Vũ giống như một con mèo con sợ hãi, cô lắc đầu ngoày nguậy, nước mắt gần như tràn ra khóe mắt.

"Cô đừng hỏi nữa."

Nhìn bộ dạng của Kỷ Thời Vũ, Tống Lam bất lực thở dài. Nếu là trước đây, cô ấy nhất định sẽ kêu Bùi Thừa từ phòng học tới đây giáo huấn một trận.

Nhưng mà với hiện tại……..

Theo tình hình của trường cao trung Hưng Hoa, không ai dám làm gì người thừa kế duy nhất của gia đình họ Bùi, trừ khi giáo viên không muốn làm ở đây nữa.

Nếu đã không làm gì được Bùi Thừa, cũng không nên để cô gái nhỏ ủy khuất.

Tống Lam nghiêm túc gật đầu, nói: "Cô sẽ tận lực giúp em đổi lớp nhưng cũng không đảm bảo nhất định có thể đổi được, nếu không cô đổi chỗ ngồi cho em.”

Kỷ Thời Vũ mím môi, đáng thương gật đầu nói một tiếng "Cảm ơn cô".

Theo ý tứ của chủ nhiệm lớp, cho dù không thể đổi lớp, nhưng nhất định có thể đổi chỗ ngồi. Bằng cách này, cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Bùi Thừa cũng có thể giảm xuống.

Mọi việc đang tiến triển khá thuận lợi, tâm trạng Kỷ Thời Vũ vui vẻ hơn rất nhiều, nở một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng.

—-------

Hôm nay Bùi đại thiếu phá lệ không đi học trễ, tiết tự học buổi sáng kết thúc không bao lâu đã thấy người đến cửa lớp.

Bùi Thừa đi vào lớp học, mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh trống không.

Anh ngồi vào chỗ của mình, dùng chân đá vào chân ghế Chu Dụ đang ngồi trước mặt, hỏi: “Bạn cùng bàn của tôi đâu?”

Chu Dụ ngơ ngác lắc đầu trả lời: “Vừa tan tiết đã vội vã chạy đi đâu rồi.”

Nghe vậy Bùi Thừa “ n” một tiếng. Chu Dụ thấy anh không còn chuyện gì nữa liền quay lên tiếp tục xoát đề.

“Này Chu Dụ, hỏi cậu chuyện này.” Bùi Thừa đá ghế Chu Dụ nói.

Chu Dụ đặt bút xuống, mở miệng trêu ghẹo: “Làm sao vậy Bùi đại thiếu gia, nhìn cậu bộ dáng tâm sự nặng nề, có chuyện gì nan giải à?”

Bùi Thừa lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, sau đó thu hồi cảm xúc, một tay chống đầu, có chút khó hiểu nói: "Chu Dụ, cậu nói cho tôi biết, một người nhất thời có vẻ nhu nhược nhu nhược, lại kiêu ngạo thiện chiến trong nhất thời, là như thế nào?"

?????

Chu Dụ nghe vậy ngẩn người: "A? Cái gì với cái gì?"

Bùi Thừa xua tay, không kiên nhẫn nói: "Quên đi, quên đi."

Kỷ Thời Vũ quay trở lại chỗ ngồi của mình ngay khi chuông vào lớp vang lên.

Bùi Thừa vừa xoay đầu lại liền thấy khóe miệng bạn cùng bàn nở nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười lúc này hoàn toàn khác với nụ cười nhu thuận lúc trước, như thể nụ cười lúc này là cảm xúc thật nhất của thiếu nữ vậy.

Ngón tay thon dài của Bùi Thừa gõ lên mặt bàn, giọng nói vừa thấp vừa khàn: “Bạn học nhỏ, có chuyện gì mà vui như thế?”

Kỷ Thời Vũ ngẩng đầu, mắt hồ ly xinh đẹp cong lên, trông ngoan ngoãn không chịu được: “Không có cái gì nga.”

Nhìn người bạn cùng bàn ngoan ngoãn trước mặt, Bùi Thừa không khỏi nghĩ đến cảnh tối hôm qua cô lấy một địch năm. Nói thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh thật sự không liên tưởng được hai người này với nhau.

Nghĩ vậy, trong đầu Bùi Thừa lóe lên một ý niệm.

Nếu sự thật là như vậy, có thể lý giải được thiếu nữ có hai tính cách hoàn toàn bất đồng nhau.