Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bùi Thừa ngơ ngác không biết Kỷ Thời Vũ suy nghĩ linh tinh.

Về phía anh, anh nói câu “Không có đâu”, Kỷ Thời Vũ vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào.

Bùi Thừa cho rằng cô không cao hứng, liền chủ động mở miệng: “Kỳ thi thử cậu thi không tệ chứ, trên bảng xếp hạng thành tích lại cao lên vài bậc.”

Nghe được Bùi Thừa khen cô thành tích tiến bộ, Kỷ Thời Vũ mang suy nghĩ rút về, cũng tự hào gật đầu: “Xếp thứ ba toàn khối. Đều là thành quả của tháng này chăm chỉ xoát đề, thầy Tôn nói cứ giữ vững thành tích này, ổn định tiến vào đại học A.”

Thời điểm Kỷ Thời Vũ nói về thành tích và đại học A, cặp mắt hồ ly xinh đẹp kia sáng lên.

Bùi Thừa nhớ tới mình, nhất thời tự biết xấu hổ.

“Chúc mừng.” Anh trầm mặc hồi lâu, phun ra được mấy chữ này.

Kỷ Thời Vũ giương mắt nhìn anh nói: “Hiện tại chúc mừng có hơi sớm, chờ tớ thi đậu đại học A lại chúc mừng tớ.”

Bùi Thừa nhìn cô, khóe môi gợi lên: “Được, chờ cậu thi đậu đại học A lại chúc mừng cậu.”

[Đến lúc đó đưa cậu một phần quà tốt nghiệp.]

Nửa câu nói này anh chưa nói ra khỏi miệng.

Hai người tùy tiện hàn huyên vài câu, Kỷ Thời Vũ nghe được Trần Nhược Yên đứng cách đó không xa gọi cô, cô cùng Bùi Thừa nói lời tạm biệt, liền rời đi.

Trong tiết học thể dục không biết vì sao lại đi tìm Bùi Thừa, làm Kỷ Thời Vũ càng thêm kiên định thay đổi kết cục lúc đầu, rời xa Bùi Thừa.

Vì thế một tháng sau, cho dù là cô từ trong đám người xa xa thấy Bùi Thừa, cũng cho là không nhìn thấy.

Có đổi khi Bùi Thừa ở trong đám đông thấy cô, muốn cùng cô chào hỏi, cô sẽ sớm tránh đi, vội kéo Trần Nhược Yên đi về hướng khác.

Bùi Thừa thấy phản ứng của Kỷ Thời Vũ, biểu tình cứng đờ.

Anh rõ ràng có thể cảm giác được Kỷ Thời Vũ đang trốn tránh anh, tựa như lúc trước anh cố tình tránh đi cô.

Tuy rằng không biết vì sao Kỷ Thời Vũ đột nhiên nhiên trốn tránh anh, nhưng anh không tiến lên hỏi nguyên nhân.

Còn có hai mươi mấy ngày nữa là thi đại học, anh còn phải chờ thêm.

Đảo mắt đã đến tháng 6, kỳ thi đại học kéo đến.

Ngày mai chính là ngày thi đại học, tâm tình Kỷ Thời Vũ khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Cô sẽ nhớ đến lực ảnh hưởng của nguyên tác đối với cô, cô ở kiếp trước, bởi vì rất nhiều nhân tố mà thi đại học thất bại.

Thành tích của cô vốn rất tốt, nhưng điểm thi đại học của cô khó khăn lắm mới qua điểm chuẩn vài điểm.

Chuyển trường đến Hưng Hoa, thành tích của cô truy rằng không vào được đại học A, lại không ngừng thi vào một trường bình thường có điểm đầu vào bằng điểm chuẩn.

Lúc này đây cô rất sợ, cô chịu ảnh hưởng của nguyên tác, tái xuất hiện tình huống đặc thù nào đó, lại một lần nữa thi đại học thất bại.

Vào thời điểm cô đang lo lắng bất an sửa đề thi, di động vang lên.

Là Kỷ Vân Thần gọi video tới cho cô, Kỷ Thời Vũ cầm lấy di động nhấn nút nghe máy.

Đầu bên kia Kỷ Vân Thần vừa ăn cơm trưa xong với bạn cùng phòng, Kỷ Vân Thần một tay ôm sách vở, một tay cầm điện thoại di động vui vẻ chào hỏi với cô.

“Ngày mai là thi đại học, tới, học trưởng trước tiên giới thiệu cho em hoàn cảnh trường học của chúng ta.” Nói xong Kỷ Vân Thần bắt đầu giới thiệu.

Anh chỉ vào kiến trúc ba tầng ở sau lưng nói: “Đây là nhà ăn trong trường học tương lai của em.”

Nghe thế Kỷ Thời Vũ không nhịn được bật cười, mây đen trên mặt tức bay mất.

Kỷ Thời Vũ có bao nhiêu mong muốn thi vào đại học A, Kỷ Vân Thần đương nhiên biết đến.

Kỷ Vân Thần Thần năm đó không thi đại học, mà là được cử thẳng đi học ở đại học A.

Năm đó anh không có lo âu trước kỳ thi, nhưng em gái anh ấy thì khác.

Cho nên anh gọi video riêng cho Kỷ Thời Vũ làm giảm bớt khẩn trương của cô.

Kỷ Vân Thần chưa kịp giới thiệu khu dạy học bên kia, màn hình di động đột nhiên có một người chen vào, kinh ngạc cảm thán nói: “Kỷ Vân Thần, em gái cậu đẹp thật.”

Da thịt nam sinh màu lúa mạch khỏe mạnh, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, không giống Bùi Thừa, màu da của anh trắng bệch.

???

Vì cái gì cô sẽ so sánh nam sinh này với Bùi Thừa?

Kỷ Thời Vũ còn không kịp suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của nam sinh khi nãy.

“Kỷ Vân Thần, đàn em tương lai có bạn trai chưa?”

Nam sinh vừa dứt lời, hình ảnh trên di động bắt đầu kịch liệt đung đưa lên xuống.

Theo sau là Kỷ Vân Thần chửi ầm lên: “Con bò kia cậu cút đi cho tớ, em gái tớ là người mà cậu có thể nhớ thương sao?”

Hình ảnh đong đưa, Kỷ Thời Vũ thấy Kỷ Vân Thần nhấc chân hung hăng đạp nam sinh kia một cước, bất quá thân thể nam sinh linh hoạt né tránh.

Kỷ Thời Vũ giơ tay ngắt video trên điện thoại, khóe môi treo lên ý cười nhợt nhạt.

Lúc này, giao diện trò chuyện phát tới hai tin nhắn.

Cô click mở ra thì thấy Bùi Thừa phát tin tới.

—-- Ngày mai thi đại học rồi, thi tốt nha!

—-- Tớ còn chờ chúc mừng cậu đấy.

Kỷ Thời Vũ nhìn tin nhắn, khóe miệng gợi lên, sau đó mở giao diện trò chuyện trả lời tin nhắn.

—-- Ừm, tớ biết rồi.

—-- Cảm ơn.

Kỷ Thời Vũ nhìn chằm chằm vào giao diện trên di động trong chốc lát, Bùi Thừa cũng không tiếp tục gửi tin nhắn cho cô.

Cô không để ý, khóa màn hình di động rồi đặt sang một bên.

Cô chuẩn bị thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem lại bài.

Mẹ Kỷ cẩn thận gõ của phòng, trên tay còn bưng đĩa dưa hấu cô thích.

Mẹ Kỷ thực tri kỷ mà cắt nhỏ miếng dưa hấu, trên dưa hấu cắm nĩa ăn trái cây.

Cô buông đề thi trong tay xuống, cầm lấy nĩa ăn trái cây gắm một miếng dưa hấu đưa vào trong miệng, dưa hấu ngon ngọt mọng nước.

Nước dưa hấu ngọt thanh theo yết hầu chảy xuống, đem tâm tình lo âu của cô trôi đi không ít.

Trong lúc Kỷ Thời Vũ ăn dưa hấu, mẹ Kỷ đi tới cặp sách của cô kiểm tra giấy tờ tùy thân, dụng cụ thi.

Bà một bên kiểm tra một bên nhắc nhở cô, mấy thứ này không được làm rơi hoặc bỏ quên.

Mẹ Kỷ kiểm tra xong, xác định không có sai sót gì mới yên tâm rời đi.

Mẹ Kỷ rời đi không bao lâu, di động Kỷ Thời Vũ lại phát ra một tin nhắn.

Là Đái Tĩnh phát tới: [Thời Vũ, ngày mai thi đại học cố lên nha!]

Kỷ Thời Vũ thấy mọi người chúc cô thi tốt, lo âu đè ở trong lòng hoàn toàn tiêu tán.

Sáng sớm hôm sau, bố mẹ Kỷ lái xe đưa cô tới trường thi.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Thời Vũ: Rõ ràng là tôi muốn tránh cậu ta, tại sao tôi còn chủ động đi tìm cậu ta, nhất định là bị nguyên tác! Ảnh! Hưởng!

Nguyên tác os: Không có, không phải tôi -_-
« Chương TrướcChương Tiếp »