Chương 17

Tết Thanh Minh được nghỉ trước một ngày, Bùi Thừa liền nhờ người tra địa chỉ quê quán của Kỷ Thời Vũ.

Ngày đầu tiên trong Kỳ nghỉ Tết Thanh Minh, anh ra giá cao thuê một chiếc xe đi đến Thanh Thành thành phố B.

Bùi Thừa đến muộn hơn so với Kỷ Thời Vũ, đang ngồi ở trong xe anh nhìn thấy Kỷ Thời Vũ đứng ở ven đường.

Cho nên anh vội vàng bảo tài xế dừng xe.

Thẳng đến khi Kỷ Thời Vũ quẹo vào đường nhỏ, anh mới bước xuống xe.

Sau đó mới có một màn Kỷ Thời Vũ thấy anh ném đá xuống sông.

Thấy biểu tình Kỷ Thời Vũ có chút ngốc, khóe miệng Bùi Thừa nhịn không được giơ lên: “Ôi dào, thật trùng hợp.”

Kỷ Thời Vũ vừa nghe âm thanh liền nhận ra đó là Bùi Thừa, nhưng lại cảm thấy có chút khó tin.

Cô đi tới phía trước với vẻ vẻ mặt ngốc bức, chờ cô nhìn cẩn thận thì đúng thật là Bùi Thừa.

“Cậu như thế nào mà tới đây?” Cô khó hiểu hỏi.

Bùi Thừa nhếch môi cười, nụ cười mang theo ấm áp nói: “Tới đây tìm cậu đó.”

“Bằng không cậu cho rằng lão tử tới nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?” Anh hỏi.

Kỷ Thời Vũ còn chưa kịp phản ứng “Bùi Thừa vì cái gì mà lại xuất hiện ở quê cô” nên không rảnh mà dỗi anh.

“Cậu tìm được nơi này bằng cách nào?” Cô lại hỏi anh.

Chẳng lẽ còn cài đặt định vị trong di động của cô?

Kiếp trước, tính chiếm hữu của Bùi Thừa rất mạnh, cũng từng đặt định vị trong di động của cô, để anh tùy thời biết được cô đang ở nơi nào.

“Mấy loại tin tức này nhờ người hỏi thăm một chút sẽ biết thôi.” Bùi Thừa trả lời với giọng điệu như không có gì.

Vẻ mặt Kỷ Thời Vũ lộ ra nét nghiêm túc.

Vì sao cô lại có cái cảm giác Bùi Thừa đối với cô rất cố chấp?

Cô không muốn phải dẫm vào vết xe đổ của đời trước, bước đầu tiên là phải thoát khỏi Bùi Thừa, nhưng Bùi Thừa luôn có một lý do nào đó để xuất hiện trước mặt cô.

Bùi Thừa cũng nhận thấy được biểu tình nghiêm túc của Kỷ Thời Vũ, ý cười trên mặt tức khắc thu lại, ngay cả thanh âm cũng lạnh đi vài phần: “Như thế nào, nhìn thấy tôi đến liền không vui như vậy?”

Kỷ Thời Vũ rất muốn nói với anh: “Cách tôi xa ra một chút.”

Nhưng vẫn không có nói ra khỏi miệng.

“Cậu tới đây bằng cách nào?” Kỷ Thời Vũ nói tránh đi.

“Đi xe tới.” Anh trả lời, trong thanh âm lộ ra vài phần khó chịu, đại khái là khó chịu vẻ mặt vừa rồi của Kỷ Thời Vũ.

“Vậy lát nữa cậu lại đi xe trở về sao?” Cô hỏi, “Nơi này là nông thôn, đi xe nhiều cũng không được.”

“Thanh Minh được nghỉ tới 3 ngày, tớ cũng không vội trở về.” Anh đáp.

Anh nói xong, như là ý thức được cái gì, ngữ khí không vui nói: “Cậu đây là muốn đuổi tôi đi sao?”

Lần này Kỷ Thời Vũ rốt cục không nhịn được nói: “Cậu biết vậy thì tốt.”

Những lời này cơ hồ là buột miệng thốt ra, chờ khi cô phản ứng lại đã không còn kịp.

Cô trộm liếc nhìn biểu tình của Bùi Thừa một cái, anh hình như cũng không có tức giận.

Bùi Thừa nhận thấy được Kỷ Thời Vũ trộm ngắm nhìn mình, sự không vui vừa mới dâng lên tức khắc liền đánh tan đi phân nửa.

“Làm sao? Dám nói những lời đó còn sợ tớ tức giận à?” Vẻ mặt Bùi Thừa hòa hoãn hơn nhiều, nói.

Kỷ Thời Vũ trợn trắng mắt,

Trong lòng cô đang mắng Bùi Thừa, vừa mắng được một nửa, đương sự đã mở miệng: “Chừng nào cậu trở về thì khi ấy tớ về.”

Kỷ Thời Vũ: “????”

“Buổi chiều ngày mai tớ trở về.” Kỷ Thời Vũ nói, ngữ khí còn mang theo ít sốt ruột.

Đừng nha, cậu đợi ở đây đợi tôi làm gì.

“Ông đây cũng là chiều ngày mai mới trở về.” Bùi đại thiếu mặt dày mày dạn nói.

“Vậy cậu định sẽ ở đâu?” Cô hỏi.

Cái thôn nhỏ này của bọn họ không có khách sạn, cái loại nhà nghỉ đơn sơ nhất cũng phải ở trên trấn mới có, trấn trên cách đây tới mười mấy km.

“Tớ không có chỗ ở.” Bùi Thừa trần thuật sự thật nói.

“Nhà cậu liệu có còn phòng trống không?” Anh lại hỏi.

Nghe vậy Kỷ Thời Vũ lắc đầu như trống bỏi: “Không được, nghĩ cũng không cần nghĩ.”

“Tớ đây phải làm sao? Không lẽ cậu muốn tớ ngủ ở ngoài đường?” Bùi Thừa bỏ tay vào túi, cúi đầu nhìn cô hỏi.

Kỷ Thời Vũ biểu hiện vẻ mặt tuyệt tình: “Đó là vấn đề của cậu, là tự cậu muốn tới chứ không phải tớ muốn cậu ngủ ngoài đường cái.”

“Lại nói nhà cậu có tiền như vậy, khẳng định là có tài xế riêng, cậu gọi điện thoại cho tài xế nhà cậu tới đây đón cậu đi.” Kỷ Thời Vũ nói rất có trật tự.

Bùi Thừa lắc đầu: “Tớ chính là không muốn để người trong nhà biết, nên mới thuê xe riêng tới đây.”

“Kiến nghị này của cậu không thể được.”

Kỷ Thời Vũ cau mày nhìn anh: “Tớ mặc kệ cậu đấy.”

Sau đó thở phì phì hướng về phía nhà cô mà bước đi.

Bùi Thừa đi theo sát phía sau cô, trên mặt còn treo ý cười nhợt nhạt.

“Cậu yên tâm đi, tớ tự có biện pháp giải quyết sẽ không ngủ ở ngoài đường đâu.” Bùi Thừa cười cười giải thích.

Kỷ Thời Vũ dừng bước quay lại nhìn anh, đôi mắt hồ ly xinh đẹp mang theo vài phần chờ mong nhìn về phía anh.

Bùi Thừa cũng rũ mắt nhìn cô, trong mắt lộ ra vài tia giảo hoạt: “Tớ vừa nhìn xem cậu bước ra từ căn nhà nào.”

Chỉ là nghe câu nói như thế, Kỷ Thời Vũ liền có một loại dự cảm không lành kéo đến.

Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Bùi Thừa khiến cô cả kinh trợn tròn mắt.

“Tớ đợi lát nữa đi tìm bố mẹ cậu, nói với họ rằng tớ là bạn trai của cậu, tớ là bạn trai cậu, bố mẹ cậu chắc chắn sẽ cho tớ ở tạm nhà cậu.” Bùi Thừa vô sĩ cười, nói.

“Cậu dám!” Kỷ Thời Vũ bị lời nói của anh chọc cho tức giận nhất thời không nó nên lời, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói ra 2 chữ này.

Thấy Kỷ Thời Vũ phản ứng như vậy, ý cười trên mặt Bùi Thừa càng sâu: “Cậu cảm thấy trên đời này, có chuyện gì mà tớ không dám làm.”

“..........”

Kỷ Thời Vũ không còn gì để nói, nhìn anh.

Đây là lời nói hàm hồ gì a.

Bùi Thừa trước mặt này cùng anh khi đã đi làm sao lại khác xa như thế này.

Tuy rằng khi đó tính chiếm hữu của anh có chút mạnh, nhưng ít ra anh thành thục ổn trọng, nơi nào sẽ nói ra mấy lời như thiếu niên mắc bệnh trung nhị* chứ.

Tạm thời chỉ có thể nhịn, chịu đựng qua mấy tháng nữa sẽ học xong cao tam là được. Theo quỹ đạo kiếp trước, Bùi Thừa tốt nghiệp cao trung gia đinh sắp xếp cho anh ra nước ngoài du học, bốn năm sau mới trở về.

“Được rồi, được rồi, tớ cho phép cậu trụ lại nhà tớ.”

Vì tránh phiền toái không cần thiết, Kỷ Thời Vũ chỉ đành thỏa hiệp.

Nếu Bùi Thừa thật sự chạy tới trước mặt bố mẹ cô nói linh tinh anh là bạn trai cô, khi giải thích mới thật sự phiền toái.

Bùi Thừa không phải cây đèn cạn dầu, đến lúc đó anh lại càn quấy, cô giải thích thật sự không rõ.

Kỷ Thời Vũ tiếp tục đi dọc theo bờ sông, bắt đầu tự hỏi nên bịa đặt lý do thế nào cho thích hợp.

Bùi Thừa nghe được lời nói vừa lòng, hai bàn tay đan vào nhau để sau đầu với tư thái cực kì thả lỏng.

Kỷ Thời Vũ suy nghĩ hơn mười phút cũng không nghĩ ra được lý do nào hợp lý.

“Mang cậu về nhà tớ, giải thích như thế nào với bố mẹ tớ đây?” Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể tìm Bùi Thừa xin ý kiến.

“Nói tớ là bạn học của cậu.” Anh không sao cả đáp.

“Bạn học? Sau đó thì sao?” Cô hỏi.

“Sau đó? Sau đó nói tớ đến nơi này chơi, không có chỗ ở.” Khi Bùi Thừa nói ra lời này căn bản không dùng đến đầu óc.

Kỷ Thời Vũ ghét bỏ mà nhìn anh, nghĩ thầm Bùi Thừa sau này khi đã đi làm nhìn rất tinh anh nhân sĩ, như thế nào thời kỳ cao trung cùng cái bao cỏ giống nhau?

Lý do này không thể cân nhắc.

Nếu kế hoạch thật sự tới nơi này chơi, tại sao không an bài trước chỗ nghỉ chân.

“Thôi, không thể trông cậy vào cậu.” Kỷ Thời Vũ nhỏ giọng nói thầm một câu.

Bên hồ gió lớn, Kỷ Thời Vũ nói thầm nên âm thanh rất nhỏ, gió thổi qua liền không nghe rõ ràng.

Bùi Thừa nghe cô nhỏ giọng nói câu gì đó, nhưng nghe không rõ.

“Cậu nói cái gì?” Anh hỏi.

Kỷ Thời Vũ lắc đầu nói: “Không có gì.”

Sau đó cô thực tự nhiên mà đổi đề tài: “Tớ vừa nãy nhìn thấy cậu ném đá trên sông, cậu như thế nào lại chơi cái này?”

Trong ấn tượng của cô, cái loại trò chơi ném đá trên sông này chỉ có người từ nhỏ ở nông thôn mới chơi.

Bùi Thừa lại chơi cái này cừ như vậy, thật ngoài dự kiến của cô.

“Khi còn nhỏ thường xuyên chơi.” Bùi Thừa không nặng không nhẹ chỉ nói ra một câu như thế.

Khi anh nói chuyện, tầm mắt nhìn về phía mặt hồ, cảm xúc đột nhiên hạ xuống, như là câu hỏi này của Kỷ Thời Vũ là gợi lên kí ức hồi nhỏ không vui của anh.

Kỷ Thời Vũ nhạy bén nhận ra điểm bất thường này, lại lần nữa đổi đề tài.

“Cậu biết chèo thuyền không?” Cô cười hỏi anh.

Bùi Thừa thấy gương mặt tươi cười của cô, khói mù trong lòng vừa rồi tan đi trong nháy mắt.

“Biết một chút, thời điểm sơ trung cùng bằng hữu thi đấu chèo thuyền rồng.” Anh đáp.

Kỷ Thời Vũ có chút kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt: “Cậu còn chèo thuyền rồng sao, chơi tốt không?”

Khóe môi Bùi Thừa câu lên: “Này có là gì, nếu cậu muốn chơi, Đoan Ngọ năm nay mang cậu đi mở mang tầm mắt.”

Tuy rằng đối với thuyền rồng cô khá tò mò, nhưng nghĩ ngợi một hồi cô vẫn uyển chuyển cự tuyệt: “Hay là thôi đi, tớ chỉ thích ở trên bờ xem người khác chèo.”

………

Hai người lang thang không có mục tiêu mà đi quanh hồ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Có lẽ cô tốt xấu gì cũng sống cùng Bùi Thừa một gian trong kiếp trước, có một chút hiểu biết đối với sở thích cùng tập tính của anh.

Cùng anh nói chuyện phiếm cũng không vô vị như trong tưởng tượng.

Rất nhanh đến thời gian cơm trưa, Kỷ Thời Vũ nhận được tin nhắn trên Wechat mẹ Kỷ nhắn tới, bảo cô về nhà ăn cơm.

Kỷ Thời Vũ trả lời “Vâng”, sau đó lại dặn mẹ Kỷ chuẩn bị thêm một cái bát cùng đôi đũa, nói trên đường gặp bạn học, muốn mang về nhà ăn cơm.

Mẹ Kỷ cho rằng Kỷ Thời Vũ gặp bạn học nữ, không nói gì chỉ nhắn lại “Được.”

Trên đường về nhà, cô chờ lát nữa giải thích với bố mẹ lý do thích hợp.

“Đợi lát nữa tớ nói với bố mẹ tớ như vầy, nói cậu là bạn họ học của tớ, Tết Thanh Minh lái xe máy đi du lịch tự túc, thời điểm đi ngang qua đây săm lốp bị nổ, vừa hay bị tớ thấy nên mời cậu về nhà tớ tá túc.”

Dứt lời, Kỷ Thời Vũ trưng cầu ý kiến Bùi Thừa: “Cậu xem xem có được không?”

“Xe máy đâu?” Bùi Thừa thuận miệng hỏi cô.

“Xe máy nổ lớp nên đã liên hệ với nhân viên sửa chữa kéo đến kéo xe về tiệm sửa, nhưng bởi vì loại xe máy này sớm đã ngừng sản xuất, lại là số lượng có hạn nhân nên viên sửa chữa nói lúc sửa tương đối phức tạp, yêu cầu đợi 2 3 ngày thời gian sửa chữa.” Kỷ Thời Vũ trả lời.

Bùi Thừa lại lắc đầu: “Lời nói dối này của cậu quá phức tạp, chi tiết quá nhiều, người khác vừa hỏi liền dễ dàng nhìn ra sơ hở rất nhanh sẽ lộ tẩy.”

Kỷ Thời Vũ lại ghét bỏ nhìn anh một cái.

Anh nói lời này, phải khen ngược anh là tay nói dối già đời.

Vậy cậu nghĩ ra một lý do thật tốt đi.

Lúc này Bùi Thừa mở miệng: “Không bằng nói là tớ lúc trước cùng cậu hẹn đến Tết Thanh Minh tới nhà cậu chơi.”

Nghe thấy cái lý do này, Kỷ Thời Vũ không chút nghĩ ngợi trực tiếp đánh gãy: “Cái này khẳng định không được, nếu cậu là bạn học nữ thì còn được, nhưng cậu là bạn học nam a, bạn học nữ hẹn bạn học nam Tết Thanh Minh đến nhà cô gái chơi rất kỳ quái đó.”

Cô nghĩ nghĩ lại lắc đầu: “Đến lúc đó bố mẹ tớ hoài nghi tớ có khuynh hướng yêu sớm nữa, không được, không được.”

“Thật là phiền phức.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt Bùi Thừa không có vẻ nào là cảm thấy phiền.

“Chẳng lẽ không có một lý do chính đáng nào cho bạn học nữ cùng bạn học nam qua nhà nhau chơi, người ngoài nói xem có bình thường không?”

Kỷ Thời Vũ vừa định trả lời “Vốn dĩ không có”, đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe, làm cô nghĩ đến một lý do không tồi.

Khóe miệng cô hơi nâng lên, chính là phải để Bùi đại thiếu chịu ủy khuất rồi.