- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hệ Thống
- Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác
- Chương 10
Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác
Chương 10
Đối diện trường cấp ba Hưng Hoa có rất nhiều đồ ăn, sau khi ra khỏi cổng trường thì đi thẳng, trên con phố có đủ loại nhà hàng quán ăn nhỏ, tiệm đồ uống, có thể gọi là phố ẩm thực trường cấp ba Hưng Hoa.
Kỷ Thời Vũ và Trần Nhược Yên đi bộ đến ngã tư phố ẩm thực.
Đây là lần đầu tiên cô ăn ở phố ẩm thực, trước đây cô chỉ ăn tạm trong căn tin.
Nhìn màu sắc rực rỡ của lẩu cay, lẩu xào cay, gà hầm nấm, lẩu nhỏ khiến Kỷ Thời Vũ chọn đến hoa mắt.
“Nhược Yên, quán nào ngon?” Cô hỏi.
Trần Nhược Yên đã ở Hưng Hoa được ba năm, có thể nói cô ấy đã ăn tất cả các quán nhỏ trên phố ẩm thực, vì vậy cô ấy đương nhiên biết rõ quán nào ngon.
Cô ấy chỉ vào một cửa hàng bên trong, nói: “Cứ ăn lẩu xào cay ở đó đi, cay hay không cay đều ngon.”
“Thời Vũ, cậu có ăn cay không?” cô ấy hỏi.
Kỷ Thời Vũ lắc đầu: “Không ăn được.”
“Không sao, đợi một lát nói với bà chủ cậu không ăn cay.” Trần Nhược Yên nói.
Kỷ Thời Vũ gật đầu.
Hai người đi đến quán lẩu cay.
Công việc kinh doanh của quán lẩu cay không tệ, cả hai vội vã đến chỉ còn một cái bàn trống.
Trần Nhược Yên trông thấy liền nhanh chóng chạy đến ngồi xuống.
“Thời Vũ, tôi giữ chỗ rồi, cậu gọi món trước đi, gọi món xong thì tới ngồi.” Trần Nhược Yên chỉ về phía quầy thanh toán nói.
Kỷ Thời Vũ gật đầu, hỏi: “Cậu có muốn tôi giúp cậu gọi món không.”
Trần Nhược Yên xua tay: “Không cần, tôi sẽ tự gọi món sau.”
Kỷ Thời Vũ mất vài phút để gọi món và dặn bà chủ không làm cay, không hành lá, không rau mùi.
Sau khi gọi món xong, cô thay Trần Nhược Yên ngồi giữ chỗ.
Mọi người lần lượt ra vào trong cửa tiệm nhỏ, Kỷ Thời Vũ mở điện thoại và cúi đầu học thuộc từ.
Lúc này, có người đi tới bên cạnh, lớn tiếng hỏi: “Bạn học, chỗ này có người rồi sao?”
Giọng nói nghe quen quen, nhưng nhất thời cô không nhớ ra là ai, liền rời mắt khỏi dòng chữ trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn người đến.
Vừa ngước mắt lên, Kỷ Thời Vũ đã nhận ra người trước mặt.
Là cô gái cao 1m8, lần trước dẫn đầu bị đánh.
Kỷ Thời Vũ vô cảm nói: “Có người.”
Rõ ràng cô gái đó cũng nhận ra cô, cô ta sửng sốt trong giây lát.
Nhìn vào khuôn mặt của Kỷ Thời Vũ, Ngô Oánh nở nụ cười, sau đó nhìn lại hai đồng bọn phía sau cô ta.
Đằng sau cô ta là hai badboy thấp hơn cô ta một chút, hai badboy một tóc vàng một tóc xanh nhìn có chút sát khí.
Ngô Oánh quay đầu lại thì thầm vào tai hai badboy: “Cô gái này có chút xích mích với tôi.”
Chàng trai tóc vàng lộ ra vài phần tò mò, nói: “Cô gái này trông yếu đuối nhu nhược, sao có thể có xích mích với chị Oánh?”
“Chẳng lẽ, cô ta cướp người đàn ông của chị Oánh?” Chàng trai tóc vàng mạnh dạn đoán.
Nghe những lời này, Ngô Oánh giơ tay túm đầu tóc vàng, “Hôm nay tôi sẽ điểm cho cô ta một chút màu sắc, hai người đợi xem tôi hành động.”
“Này”, chàng trai tóc vàng tỏ ra bối rối, “Đánh phụ nữ là không tốt đâu.”
Huống chi, một cô gái xinh đẹp mỏng manh như vậy, cậu ta đau lòng còn không kịp, sao có thể nỡ đánh cô.
“Đúng vậy, xem ra, cô ta vẫn còn là học sinh của Hưng Hoa.” Chàng trai tóc xanh hùa theo.
Ngô Oánh nhìn hai người bọn họ, cười nhạt nói: “Yên tâm đi, hai người các ngươi đợi một lúc đừng để cho cô ta chạy trốn, tôi đánh cô ta một trận.”
Đêm hôm đó, cô ta không hề đề phòng bị cô gái này đá, hơn nữa bởi vì góc khuất tầm nhìn kém, lại đánh giá quá cao thực lực của cô gái này, cho nên sau khi bị đá, cô ta giả bộ chết trên mặt đất không dám ngồi dậy.
Bây giờ nhìn lại giữa ban ngày, cô gái này chỉ là một cô gái nhỏ ốm yếu, thân thể này có thể lợi hại đến mức nào?
Thật khó để cô ta tưởng tượng rằng một cơ thể mỏng manh như vậy có thể hạ gục cô ta.
Đêm đó, có lẽ cô ta vấp phải một hòn đá.
Trong khi ba người họ cúi đầu thì thầm, Trần Nhược yên cũng gọi món xong và quay trở lại.
Ba người đứng bên cạnh thoạt nhìn đều không phải học sinh của trường bọn họ, Trần Nhược Yên không khỏi tò mò liếc nhìn.
Ngô Oánh cũng chú ý đến Trần Nhược Ngôn, sau đó kéo một chiếc ghế từ trong góc và nói: “Bạn học, không ngại ngồi chung một bàn chứ.”
Trần Nhược Yên cúi đầu, không dám nhìn bọn họ.
Nguyên tắc hành động của Kỷ Thời Vũ rất đơn giản, nếu người khác không đυ.ng chạm cô, cô sẽ không đắc tội với họ.
Thấy Ngô Oánh và những người khác chỉ ngồi chung bàn, không có bất kỳ hành động quá đáng nào khác, cô cũng không nói gì.
Chẳng mấy chốc, ông chủ đã mang lẩu xào cay của Kỷ Thời Vũ đến.
Kỷ Thời Vũ cầm đũa lên, chuẩn bị ăn, nhưng bị Ngô Oánh ngăn lại, “Này, bạn học, tại sao cậu ăn lẩu xào cay mà không có ớt?”
“Liên quan…”
Câu “Liên quan gì đến cậu” Kỷ Thời Vũ còn chưa nói xong.
Ngô Oánh cầm cả chai tương ớt trên bàn, vặn nắp rồi đổ cả chai tương ớt vào nồi lẩu xào cay trước mặt Kỷ Thời Vũ.
Kỷ Thời Vũ ngước nhìn cô ta, mỉm cười thay vì tức giận.
Lại muốn tìm đến cái chết phải không?
Chưa hết, Ngô Oánh còn dùng đũa giúp cô trộn đều tương ớt.
-
Bùi Thừa và Chu Dụ đi đến cổng trường thì nhìn thấy Lâm Hạo cũng ra ngoài ăn.
“Hạo tử.” Bùi Thừa ngăn cậu ta lại.
Lâm Hạo nghe thấy ai đó gọi cậu ta từ phía sau, quay lại nhìn, thế mà lại là Bùi Thừa, dọa cậu ta bị sốc.
Phải biết rằng cậu Bùi chưa bao giờ gọi cậu ta một cách thân mật như vậy.
Lâm Hạo mỉm cười hỏi: “Anh Thừa, anh có gì dặn dò.”
Bùi Thừa nhìn cậu ta, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Anh suy nghĩ một chút, quyết định khéo léo hỏi: “Chuyện đó ở tiết thể dục lần trước, cậu có biết gì thêm không?”
Lâm Hạo bị câu hỏi này làm cho bối rối, cậu ta hỏi ngược lại: “Chuyện đó ở tiết thể dục? Anh Thừa, tiết thể dục có chuyện gì sao?”
Chu Dụ đứng ở một bên cũng không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Chuyện đó là Hoàng Mộng Tuyết đẩy ngã Kỷ Thời Vũ, anh Thừa hỏi cậu sau đó có biết thêm gì không?”
Nghe vậy, Bùi Thừa nhìn Chu Dụ một cái, ánh mắt giống như muốn nói: Không hổ là anh em của tôi, hiểu tôi.
“Ồ”, Lâm Hạo tỏ vẻ chợt nhận ra, “Giáo viên chủ nhiệm lớp bảy đã gọi phụ huynh của Hoàng Mộng Tuyết đến, theo các bạn học của cậu ta kể lại, khi Hoàng Mộng Tuyết trở lại lớp học biểu cảm rất khó coi, cậu ta chắc chắn đã bị giáo viên và phụ huynh phê bình.”
Bùi Thừa có vẻ không hài lòng với kết quả này: “Chỉ có vậy?”
Lâm Hạo nhún vai, “ Giữa các bạn học đánh nhau như vậy, giáo viên Hưng Hoa thường chỉ xử lý theo cách này thôi, yêu cầu phụ huynh xin lỗi hay gì đó, giáo viên không thể đánh những học sinh đánh bạn.”
“Lần phạm sai lầm này chi phí quá thấp, vậy có thể tùy tiện bắt nạt bạn học, chẳng qua chỉ là mời phụ huynh tới bồi thường xin lỗi?” Ánh mắt Bùi Thừa có chút không vui.
Nghe những lời này, Chu Dụ nhìn anh với vẻ không thể tin được.
Thầm nghĩ, cậu Bùi, lúc trước anh không phải là người hay đánh người sao? Hơn nữa còn chưa bị mời phụ huynh.
Vì muốn sống sót, Chu Dụ không nói ra những lời trong lòng.
Lâm Hạo và Chu Dụ trao đổi ánh mắt với nhau, rõ ràng là hai người có cùng suy nghĩ.
Lâm Hạo không dám trêu chọc cậu Bùi một tay che trời, chỉ có thể hùa theo vài tiếng: “Đúng, đúng vậy.”
Bùi Thừa phớt lờ cậu ta, đi ra ngoài trường học.
Bọn họ đến muộn, tới ngã tư đường, các tiệm ăn nhỏ đối diện trường học cơ bản đã chật ních người.
Cao quý như cậu Bùi, làm sao có thể bằng lòng ngồi chung bàn với người khác, ba người chỉ có thể đi ra ngoài, thuận tiện hỏi cậu Bùi ăn cái gì.
“Quán lẩu kia không tệ, anh Thừa, có muốn thử chỗ đó không?” Lâm Hạo chỉ vào bên trong tiệm lẩu đề nghị.
Lâm Hạo đợi vài giây, phát hiện anh Thừa không để ý đến mình, liền quay lại nhìn.
Cuối cùng phát hiện cậu Bùi dừng lại trước cửa tiệm lẩu xào cay, nhìn chằm chằm vào bên trong tiệm.
Lâm Hạo cho rằng đại thiếu gia muốn ăn lẩu xào cay, “Lẩu này cũng ngon, vào đây đi”, cậu liếc vào bên trong tiệm, “Khách đông lắm.”
Tiệm lẩu xào cay đã không còn chỗ trống, cậu Bùi sẽ vui vẻ chờ đợi chứ?
Chu Dụ chú ý đến ánh mắt của Bùi Thừa, cũng nhìn vào tiệm lẩu xào cay, vừa nhìn thoáng qua, cậu ấy đã thấy Kỷ Thời Vũ đang ngồi trong tiệm.
Hóa ra Bùi Thừa đang nhìn cô.
Chu Dụ liếc nhìn Lâm Hạo vẫn chưa hiểu tình hình, dùng khuỷu tay đυ.ng vào, sau đó nháy mắt với cậu ta.
Ngay sau đó, Lâm Hạo cũng nhìn thấy Kỷ Thời Vũ đang ngồi trong tiệm.
Ồ~
Cậu ta chợt nhận ra, hóa ra cậu Bùi đang nhìn những cô gái xinh đẹp.
Ba người họ nhanh chóng chú ý đến cô gái cao 1m8 bên cạnh Kỷ Thời Vũ, cô gái ăn mặc trung tính và cao lớn.
Cho đến khi cô gái mở miệng khıêυ khí©h: “Này, bạn học, sao cậu ăn lẩu xào cay mà không bỏ ớt vào vậy.”
Sau khi cô gái cao lớn kia nói xong, cô ta cầm chai tương ớt trên bàn vặn nắp chai và đổ cả chai tương ớt vào nồi lẩu xào cay trước mặt Kỷ Thời Vũ.
Chu Dụ từ ngoài cửa nhìn vào, nhíu mày, nhưng cậu ấy cũng không xông vào làm ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, hiển nhiên, chuyện này nên để cậu Bùi bên cạnh làm.
Vì vậy, cậu ấy quay sang nhìn Bùi Thừa.
Nhưng Bùi Thừa lại nằm ngoài dự đoán của cậu ấy, vẫn không hề lay chuyển.
Chu Dụ có chút khó hiểu nhìn anh, thầm nghĩ, không lẽ, dựa vào tính cách của Bùi Thừa khi nhìn người đẹp bị ức hϊếp, sao có thể thờ ơ.
Chu Dụ thấy khó hiểu, lại quay đầu nhìn tình hình trong tiệm.
Sau khi cô gái cao lớn kia đổ hết tương ớt, cô ta thậm chí còn cầm đũa giúp Kỷ Thời Vũ trộn đều.
Thấy vậy, nắm đấm của Chu Dụ cứng lại.
Quá lắm rồi.
Chu Dụ vốn cho rằng một tiểu mỹ nhân yếu đuối như Kỷ Thời Vũ nhất định sẽ khóc lóc thảm thiết nếu bị bắt nạt.
Tuy nhiên, Kỷ Thời Vũ thế mà lại nhìn cô gái cao lớn kia mỉm cười.
Chính là nụ cười này, nhẹ nhàng mà kỳ dị.
Bùi Thừa khoanh tay, vẫn thờ ơ nhìn.
Không, thực ra chỉ cần Chu Dụ cẩn thận hơn một chút, cậu ấy sẽ phát hiện, ánh mắt Bùi Thừa giờ phút này và vừa rồi không giống nhau.
Lúc đầu, Bùi Thừa tò mò quan sát phản ứng của Kỷ Thời Vũ.
Bây giờ, rõ ràng trong mắt anh mang theo một chút mong đợi.
Quả nhiên, giây tiếp theo Kỷ Thời Vũ mỉm cười giữ cổ tay cao gái cao lớn kia, nhìn ngón tay của Kỷ Thời Vũ siết chặt, cô gái cao lớn kia lại cau mày đau đớn.
Ngoài đau đớn, Ngô Oánh còn nhìn Kỷ Thời Vũ với vẻ khó tin.
Làm sao có thể, rõ ràng bàn tay gầy yếu như vậy, sao có thể có sức mạnh như thế.
Những ngón tay trắng nõn nhỏ bé của Kỷ Thời Vũ, thoạt nhìn giống như bàn tay của thiên kim tiểu thư hiếm khi làm việc nhà.
Làm sao tay cô có thể giữ chặt, khiến cô ta không cử động được.
Ngô Oánh vẫn còn kinh ngạc, mà Kỷ Thời Vũ ở bên kia đã phản ứng nhanh, trực tiếp đem nồi lẩu mà Ngô Oánh vừa mới trộn đổ lên đầu cô ta để chào hỏi.
Lẩu xào cay không nóng, hơn nữa chỗ nồi chỉ có một lát, đầu của Ngô Oánh sẽ không đến mức bị bỏng.
Chỉ là có quá nhiều dầu, thật kinh tởm.
“A!!!”
Giây tiếp theo, tiếng hét của Ngô Oánh vang lên trong tiệm lẩu xào cay nhỏ hẹp.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hệ Thống
- Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác
- Chương 10