🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cao Thừa Dục ở trong bóng tối, không ai biết gã ở nơi nào, nhưng gã không cần tốn nhiều công sức là có thể điều tra rõ ràng đơn vị công tác của Lương Tĩnh.
Vì diệt trừ Lương Tĩnh, gã gửi ống đựng bút có giấu Lilith.
Lương Tĩnh không chút nghi ngờ đem ống đựng bút đặt trên bàn ở phòng thí nghiệm, Lilith thể ngủ đông bên trong ảnh hưởng đến cô, làm cô vốn luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ lại không khóa cửa phòng thí nghiệm.
Lilith thân là ngủ đông thể, không có sức lực trực tiếp gϊếŧ chết Lương Tĩnh, cũng không có sức lực trực tiếp bám vào người Lương Tĩnh, chỉ có thể chờ đợi cơ hội —— chờ có người xâm nhập, sau đó liền chế tạo xung đột.
Không đến mấy ngày, người xâm nhập liền tới —— Gia Tử Thần.
Lilith vui mừng quá đỗi, vội vàng dùng tinh thần ảnh hưởng, khiến cho Gia Tử Thần trở nên càng thêm táo bạo bạo lực.
Lại không ngờ chuyện tiếp theo lại vượt qua tầm khống chế của nó —— kế hoạch nguyên bản của Lilith thể ngủ đông là khiến cho Lương Tĩnh bị Gia Tử Thần đánh thương, thậm chí là đánh chết, nhân cơ hội bám vào người cô.
Không ngờ Gia Tử Thần lại bị rắn độc cắn thương, mất đi tri giác.
Lilith đương nhiên không muốn lãng phí cơ hội này, huống chi trong cơ thể Gia Tử Thần độc rắn, càng là đối tượng xà ma như nó thích bám vào nhất.
Bởi vậy, Lilith thay đổi kế hoạch, quyết định trực tiếp bám vào người Gia Tử Thần, sau đó động thủ gϊếŧ chết Lương Tĩnh.
Bám vào người rất thành công, nhưng hành động kế tiếp lại hoàn toàn thất bại.
Tính cách Gia Tử Thần thật sự là quá cuồng vọng quá ích kỷ quá xúc động, sau khi bị bám vào người, không ngờ hắn lại cự tuyệt khống chế của Lilith! Không thèm quan tâm đến xà ma Lilith mà chỉ dựa theo ý nghĩ của chính mình, bày ra cho Lương Tĩnh một ảo cảnh, một câu đố.
Lilith muốn gϊếŧ chết Lương Tĩnh, Gia Tử Thần hoàn toàn không có ý muốn gϊếŧ chết Lương Tĩnh, chỉ muốn trả thù cô, khiến cô hiểu nghệ thuật của mình, bắt cô phải xin lỗi!
Lý Việt Bạch không có thời gian phân tích gút mắt trong tình cảm của vợ chồng Lương Tĩnh, toàn bộ ý tưởng của hắn đều tập trung trên một vấn đề —— Cao Thừa Dục rốt cuộc ở nơi nào?
"Lúc chị nhận chuyển phát nhanh có để ý địa chỉ người gửi không?" Hắn hỏi Lương Tĩnh.
"Nhìn qua thì chỉ nhớ rõ là được gửi từ Lân thị, giấy bọc bên ngoài tôi cũng không giữ lại." Lương Tĩnh lắc đầu.
Kỳ thật cho dù có giữ lại đơn chuyển phát nhanh thì cũng không có khả năng nhìn ra cái gì, chuyển phát nhanh bây giờ rất tiện, địa chỉ số di động ở trên cũng có thể là giả, người gửi đồ có thể hoàn toàn không lộ mặt, cũng không có khả năng nhìn thấy cái gì bên trong, trực tiếp đem đồ muốn gửi cùng tiền đặt ở chỗ cố định, nhân viên chuyển phát ra đó là có thể lấy được, căn bản không tra ra được manh mối gì.
Dựa theo tính cách của Lương Tĩnh, nếu không đem chân tướng nói cho cô biết, chắc chắn cô sẽ tự mình điều tra, ngược lại càng gặp nhiều phiền toái, bởi vậy, sau khi suy xét kỹ càng, Lý Việt Bạch nói giản lược mà rõ ràng chuyện vampire cho cô nghe.
"Nói cách khác, tên hung thủ chết đi sống lại kia hiện tại vẫn còn sống?" Lương Tĩnh khó tin, hung hăng đập bàn, cắn chặt môi: "Tôi không cam lòng, nhất định gã phải chịu sự trừng phạt!"
Tình huống cơ thể cô không tốt lắm, đường huyết hạ thấp, sắc mặt trắng bệch, nói chuyện dễ kích động, thân thể lảo đảo gần như muốn ngất.
"Đó là nhiệm vụ của chúng tôi, trước hết chị cần nghỉ ngơi thật tốt, lúc cần thiết trợ giúp chúng tôi là được rồi." Lý Việt Bạch thở dài, ký tên lên khẩu cung, lấy dấu vân tay Lương Tĩnh, sau khi làm xong tất cả mọi thủ tục, cùng Diệp Thanh rời khỏi đi phòng lấy khẩu cung.
Hiện tại Gia Tử Thần đã bị đưa vào phòng bệnh cách ly trong bệnh viện tổng quân khu, bên cạnh Lương Tĩnh cũng được phái chuyên viên bảo hộ, có thể tạm thời ngừng lo lắng về vấn đề an toàn.
Cấp trên cũng đã bắt đầu coi trọng chuyện đề phòng vampire, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị thành lập tổ chuyên môn.
Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh về tới phòng trọ, nghỉ ngơi một lát liền nói chuyện với hệ thống.
"Hiện tại Cao Thừa Dục ở nơi nào?" Lý Việt Bạch trầm giọng hỏi hệ thống.
"Không biết." Hệ thống cợt nhả, trả lời cực kỳ dứt khoát lưu loát.
Vốn dĩ không trông cậy nó có thể cung cấp trợ giúp, trả lời như vậy cũng không ngoài dự kiến.
"Ít ra cũng phải nói cho tao biết Cao Thừa Dục thuộc loại vampire nào chứ?" Ngữ khí Lý Việt Bạch càng thêm hung tợn, rất có khí thế đánh chết hệ thống.
"A! Cái này tôi biết!" Nhắc đến đề tài này, trong nháy mắt hệ thống kích động đến nỗi âm thanh cao lên mấy bậc: "Gã không thuộc về bất cứ chủng tộc nào, gã là độc nhất vô nhị!"
"Độc nhất vô nhị?" Lý Việt Bạch nhíu mày.
Theo hiểu biết trước mắt của hắn, vô luận là bá tước phu nhân Kahn Stan hay hầu gái Empusa, đều có đám cùng chủng tộc như thế, không có ai dám nói mình là độc nhất vô nhị.
"Gã là Vladislav III Basarab!" Hệ thống thần thần bí bí đè thấp âm thanh.
"Vladislav III Basarab?" Lý Việt Bạch cảm thấy cái tên này cực kỳ quen tai.
"Vampire trong vampire, quốc vương trong quốc vương." Hệ thống nói: "Tôi cảm thấy các ngài nên GG sớm thì hơn."
GG, gọi tắt của GOODGAME, nghĩa của nó là rời khỏi trò chơi trong game.
Cho dù không có
vẫn có rất nhiều tư liệu nói về Vladislav III Basarab, gã sống vào khoảng thế kỷ 15, là thuỷ tổ của vampire, là hoàng thân xứ Wallachia, gã mạnh vô cùng, không ai có thể thắng nổi; trời sinh tàn nhẫn, không chỉ thường xuyên tàn sát tù binh địch quốc quy mô lớn, mà còn thích dùng thủ đoạn tàn nhẫn để xử lý dân chúng cùng quý tộc dưới tay gã... Thời đại của gã ở khoảng cuối thời kỳ Trung cổ, khiến thời Trung cổ đầy rẫy bóng tối có một cái kết đầy máu.
Ánh mắt Lý Việt Bạch đảo qua một hàng lại một hàng chữ giới thiệu về Vladislav III Basarab, có một từ xuất hiện với tần suất cao khiến hắn vô cùng đau đớn —— xiên.
Tất cả tư liệu đều nói rằng phương thức gϊếŧ chóc yêu thích của Vladislav III Basarab là .
Gã dùng cọc gỗ nhọn đầu hoặc trường mâu* sắc bén đâm thủng người chịu hình đang sống sờ sờ, sau đó thưởng thức cảnh người chịu hình giãy giụa.
Trong một cuộc chiến tranh nọ, để làm cho địch quốc kinh sợ, gã hạ lệnh lấy bình nguyên Wallachia làm pháp trường, lấy cọc gỗ đâm sống 2 vạn tù binh, khắp quốc gia một mảnh tĩnh mịch, khắp nơi đều là máu tươi cùng mùi hư thối, quạ đen cười khanh khách tới mổ thi thể. Quốc vương địch quốc tận mắt chứng kiến cảnh này, sợ tới mức mất hồn mất vía, nói: Ta không sợ bất kỳ kẻ địch nào, ngoại trừ ác ma.
Lý Việt Bạch một trận khó chịu, không khỏi nhớ tới cảnh tượng khi phát hiện thi thể Lương Thiên, đúng là Lương Thiên bị vô số thanh sắt đâm vào người cho tới chết, mấy thanh sắt đó được lấy trên giường của phòng khám thi, không biết bị ngoại lực gì mà tuốt thành một đầu nhọn... Quả thật rất phù hợp với phong cách của Vladislav III Basarab.
Hơn nữa trước khi chết Lương Thiên có nói qua trong điện thoại, vết thương trên gáy thi thể Cao Thừa Dục thu nhỏ lại, hiển nhiên là đang hồi phục.
Rốt cuộc là thể ngủ đông của Vladislav III Basarab bám vào thi thể Cao Thừa Dục khi nào?
Phòng khám thi là cái mới được xây dựng, kết cấu bê tông, từ trong ra ngoài đều sạch sẽ, không nghe nói bên trong có văn vật gì, nếu thực sự có đồ cổ từ 500 năm trở lên thì đã sớm nộp cho quốc gia.
Trong cục cẩn thận kiểm tra đồ trên người của Lương Thiên, chỉ có máy tính chìa khóa mấy thứ đồ linh tinh, tất cả đều là đồ hiện đại, càng không có văn vật.
Xe chở tử thi đương nhiên cũng không thành vấn đề, hoàn toàn mới.
Có lẽ vampire thể ngủ đông này từ nơi khác bay tới.
Xe chở tử thi đem thi thể chuyển đến nơi này, dọc theo đường phải đi qua vô số địa phương, có lẽ lúc đi qua cửa hàng đồ cổ, vampire thể ngủ đông ngửi được mùi thi thể... Liền theo xe chở tử thi mà đến.
Cho tới bây giờ, tìm xem vampire thể ngủ đông rốt cuộc tới như thế nào kỳ thật không quá quan trọng, nhưng Lý Việt Bạch vẫn tìm lịch sử xe chở tử thi tới, cùng xem với Diệp Thanh.
Quãng đường xe đi rất bình thường, đi trên đường lớn, trải qua các phố buôn bán, cầu vượt, đèn đỏ đường giao lộ... Tới 23 giờ 45 phút, màn ảnh không giống như bình thường lóe một chút, tầm nhìn trong góc xuất hiện một cái bóng nhỏ mơ hồ, nhưng chỉ xuất hiện trong một cái chớp mắt, căn bản không thấy rõ.
Đem bóng đen phóng đại, tăng độ rõ ràng, vẫn chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái.
Dựa vào trực giác, Lý Việt Bạch cho rằng đây có 70% khả năng là thể ngủ đông của Vladislav III Basarab.
"Từ quỹ đạo của bóng đen, có khả năng nó bay ra từ chiếc xe đối diện." Diệp Thanh chỉ chỉ màn hình.
Xe đối diện là một chiếc Lincoln màu đen, trên xe còn dán hình đặc thù, hình dán kia nhìn rất quen mắt —— là hình dán của viện bảo tàng!
Lý Việt Bạch lập tức gọi điện thoại đến viện bảo tàng.
Hóa ra, vào buổi sáng Lương Thiên xảy ra chuyện, viện bảo tàng đã dùng xe Lincoln màu đen kia vận chuyển một đống văn vật quan trọng, trong đó bao gồm đá quý xứ Wallachia thế kỷ 15, kim quan, chủy thủ cùng trân quý vật phẩm, bởi vì thể tích nhỏ nên đều bỏ chung vào rương mật mã, Quán Trường cùng vài vị chuyên gia còn tự mình vận chuyển, cục văn vật thành phố còn tự phái người đi, còn có cảnh sát hộ tống, ngoài ra còn có bảo tiêu, có thể nói độ an toàn bảo hộ được làm rát tốt.
Đầu dây điện thoại bên kia, hình như là Quán Trường tới, ông vừa nghe nói là cục cảnh sát gọi điện tới lập tức tự mình nghe.
"A, xin chào đồng chí cảnh sát." Thanh âm Quán Trường nghe cực kỳ hiền lành nho nhã: "Vừa vặn, tôi còn đang nghĩ xem có nên báo án không, nếu ngài gọi điện thoại tới, tôi thuận tiện đem tình huống nói qua đi, nếu ngài yêu cầu cần ghi chép lại, tôi có thể đi cảnh cục một chuyến."
"Ngài nói đi." Lý Việt Bạch khách sáo cười cười, mong đối phương nhanh chóng vào chuyện.
"Chính là cái ngày tôi tự mình vận chuyển mấy cái văn vật xứ Wallachia, xảy ra một việc lạ, nhưng lại không tổn thất bất cứ thứ gì, tôi không muốn làm phiền đồng chí cảnh sát nên mới không nói ra." Trong thanh âm Quán Trường tất cả đều là nghi hoặc: "Mới ngồi trên xe không lâu, tôi nhìn đồng hồ, là 9 giờ đúng, một giây cũng không sai biệt, tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu xem lại đồng hồ, thế nhưng đã là 9 giờ 10 phút!"
Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh trêu ghẹo của bí thư: "Quán Trường, ngài đang chuyện bé xé ra to đi, loại chuyện này sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền đồng chí cảnh sát chứ?"
"Mọi chuyện chưa ngừng ở đây, tôi thấy rương mật mã trong tay tôi mở ra!"
"Văn vật bên trong không bị mất?" Lý Việt Bạch hỏi.
Đương nhiên không cần hỏi cũng biết không mất, nếu không đã sớm báo án.
"Không có, lạ là ở chỗ này, văn vật quan trọng bên trong lại không thiếu một thứ gì!" Quán Trường nói: "Lúc ấy tôi vội đến độ thở ngắn than dài, đồng chí bên cục văn vật cũng kiểm tra giúp tôi rồi, kết luận cuối cùng là cái gì cũng không bị thiếu, cũng không bị treo đầu dê bán thịt chó (ý nói giá trị và vật không khớp với nhau)."
"Những ai biết mật mã?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Tôi biết ba số đầu tiên, ba số ở sau ba vị chuyên gia kia mỗi người giữ một số." Quán Trường trả lời.
"Chỉ có ngài thấy thời gian thiếu hụt?" Diệp Thanh xen mồm.
"Những người khác cũng thấy từ 9 giờ sang 9 giờ 10 phút trong nháy mắt sao?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Tôi có hỏi qua những đồng chí khác, họ nói thời gian trôi nhanh là chuyện bình thường, tài xế cũng bảo không có gì bất thường xảy ra." Quán Trường thở dài: "Một đồng chí cảnh vệ khá tích cực liền hỏi tài xế, trong khoảng 9 giờ đến 9 giờ 10 phút có đi qua kiến trúc nào quan trọng không, tài xế bảo có, 9 giờ 5 phút có đi qua một cái nhà hát lớn, bên đó đang khai trương, có một cái sân khấu, tiếng hát hò nhảy múa điếc hết cả tai, lúc đó mọi người hẳn phải nghe được mới đúng, khi đó tài xế liếc mắt nhìn đồng hồ theo bản năng, lúc đó là 9 giờ 5 phút."
"Vâng."
"Tôi đã cố nhớ lại nhưng không thấy có ấn tượng gì với cái nhà hát đó, hỏi những người khác, mọi người đều trả lời y chang." Ngữ khí của Quán Trường tràn ngập nghi hoặc: "Ai, hiện tại văn vật cũng đã triển lãm xong rồi, cũng về đến Hợp Phố rồi, tôi cũng không mắc phải sai lầm gì mà phải chịu trách nhiệm. Dù sao cũng sắp về hưu rồi, cần gì phải che che giấu giấu, tôi mang chuyện này ra báo cáo cho an tâm chút."
"Đúng, ngài nói đúng, cảm ơn ngài đã thẳng thắn nói cho chúng tôi biết." Lời này của Lý Việt Bạch trăm phần trăm là thật lòng.
Người ở vị trí này thường cẩn thận với mọi chuyện, có thể không nói liền không nói, có thể che đậy liền che đậy, sợ bị hỏi là lộ ra sai lầm, vị Quán Trường sở dĩ dám đem mọi chuyện toàn nói ra, một là bởi vì sắp phải về hưu, hai bởi văn vật không thiếu thứ gì, ba là bởi người trong xe đều thấy rương mật mã được mở ra một cách thần kỳ, ông cũng không có khả năng giấu cả dời, chắc chắn có ngày sẽ nói ra, vậy thì trước tiên nói chuyện này cho cảnh cục, như vậy càng thanh thanh bạch bạch, quang minh lỗi lạc.
----
Vladislav III Basarab: Dracula. Có thể tìm thêm thông tin trên gg.
(*) Trường mâu