Chương 9

Vừa nãy... không phải là cô đã cúp điện thoại của Lục Hàn Chi đấy chứ?

Im lặng trong vài giây, Khương Nguyệt đột nhiên ôm đầu hét lớn: "Cái quái gì vậy"

"Tại sao lại thế này?!"

Cơn buồn ngủ của Khương Nguyệt hoàn toàn biến mất, đầu ong ong như chuông báo động, điên cuồng hét lên: “Chỗ cũ rốt cuộc là ở nơi nào vậy?!” Cô vội vàng bò dậy khiến đầu gối va phải mép giường.

"A!" Khương Nguyệt hít sâu một hơi, ngồi trở lại giường, ngón tay cái ấn vào chỗ bị đυ.ng phải, dùng sức xoa xoa, nhằm giảm bớt cơn đau nhói.

Bị khoảnh khắc đau đớn này trì hoãn, tâm trí Khương Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại...

Hiện tại dường như không có cách nào để quay lại quá khứ, cô phải làm sao mới có thể biết chuyện gì đang xảy ra đây?

Cô ngồi ở mép giường chậm rãi xoa xoa đầu gối một lúc, rồi vô thức ngẩng đầu lên nhìn quanh phòng, ánh mắt từ tủ quần áo đến ngăn kéo bàn trang điểm, rồi chuyển qua tủ đầu giường trước mặt.

Khi đầu gối đã bớt đau, Khương Nguyệt lập tức mở ngăn kéo chiếc tủ đầu giường ra kiểm tra, thấy bên trong nhét bốn năm túi hồ sơ căng phồng, cô lấy ra từng cái một, ước lượng một chút rồi đặt lại chỗ cũ.

Ngăn kéo bàn trang điểm cũng vậy, cũng không có thứ mà cô đang cần tìm.

Khương Nguyệt khom lưng đẩy chiếc ghế gỗ đặc nặng nề trước bàn trang điểm đến tủ quần áo, tủ quần áo treo tường màu trắng này được chia làm làm hai tầng, hòa hợp với lối trang trí đơn giản, nhẹ nhàng của toàn bộ ngôi nhà, trong tủ là một dãy áo sơ mi, áo vest, thậm chí có bốn năm bộ lễ phục với các chất liệu khác nhau.

Các phong cách đều mạnh mẽ và bá đạo.

Cô cảm thấy hình như tám năm sau mình rất mạnh mẽ.

Khương Nguyệt duỗi ngón trỏ tay phải lướt qua hàng áo sơ mi kia, chợt nhớ ra mục đích của mình, kịp thời định thần lại để đi tìm thứ mình muốn.

Vài phút sau, cô lục lọi mở ra được chiếc két sắt trong tủ và tìm thấy năm, sáu cuốn nhật ký được quấn chặt bằng băng dính dày.

May mắn là, cô vẫn giữ được thói quen viết nhật ký từ khi còn học tiểu học.

Nhưng...

Nụ cười trên môi Khương Nguyệt lập tức cứng lại.

Với nhiều nhật ký như vậy, phải mất bao lâu cô mới tìm ra “chỗ cũ” mà Lục Hàn Chi nhắc tới đây.

Khương Nguyệt đứng trước tủ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành phải lấy điện thoại ra để gọi lại, cô hồi hộp đến nỗi nghe được cả nhịp tim đập thình thịch của mình.

Sau hai tiếng bíp, cuộc gọi đã được kết nối và người ở đầu dây bên kia cũng không vội vã nói gì.

Khương Nguyệt giả vờ bình tĩnh, chủ động mở miệng: “Vừa rồi tôi còn chưa tỉnh ngủ, xin lỗi, cô có thể tới đón tôi được không?”

Vừa nói, cô vừa ấn mạnh vào ngực trái của mình, như thể làm thế có thể đẩy lùi con nai nhỏ đang cố gắng đập đầu vào tường để trốn thoát vậy.

Ở đầu dây bên kia Lục Hàn Chi im lặng một lúc lâu, lâu đến mức khiến Khương Nguyệt đứng ngồi không yên, đang do dự không biết có nên nói tiếp hay không, thì cuối cùng cũng nghe thấy tiếng trả lời: “Trong vòng nửa tiếng nữa, xe sẽ đến đón, lát tôi sẽ gửi biển số xe cho cô."

Khương Nguyệt vừa nghe thấy liền xúc đông, ôi, giọng nói ngọt ngào này, giọng nói mê hoặc lòng người này, ngay cả chim sơn ca trong truyện cổ tích cũng không thể so sánh được...

"Điện thoạt phát ra tiếng: Tút, tút..."

Khương Nguyệt: "..."

Cô sờ mũi tiếc nuối, nhìn điện thoại đã cúp máy, nghĩ thầm, chỉ có tài xế thôi sao?

Khương Nguyệt miễn cưỡng chọn được một bộ trang phục không quá hào nhoáng trong tủ quần áo của mình, bên trên là chiếc áo sơ mi lụa có viền lượn sóng sáng màu, dải ruy băng lụa quấn quanh cổ tạo thành một chiếc nơ xinh xắn, còn nửa dưới là chiếc quần ống rộng đơn sắc, giúp tôn lên vòng eo thon gọn và làm nổi bật đôi chân thon của cô.

Cô thậm chí còn không đeo bất kỳ phụ kiện nào, chỉ vội vàng chọn một chiếc đồng hồ bầu trời đầy sao của Van Cleef & Arpels rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng ngủ, đột nhiên có tiếng nhạc thiếu nhi từ phòng khách truyền đến: "Mèo con kêu meo meo~ cún con kêu gâu gâu~"

Hứa Khải vừa mới thức dậy, chưa thay đồ ngủ đang ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy cô ăn mặc như thế này, không khỏi nhướng mày hỏi: “Trí nhớ của cậu ổn định rồi hả?”

Kỳ Kỳ còn chưa thay đồng phục đi học, cô bé đang ôm chiếc bát tròn bảy sắc cầu vồng ngồi trên ghế sofa xem video dạy tiếng Anh, nghe thấy tiếng động, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ vui mừng: "Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi! Canh sườn heo anh trai nấu ngon lắm đấy, mẹ mau đến đây ăn thử đi!"

Vừa lúc Khương Phỉ Nhiên đang cởi tạp dề, cậu bé liếc mắt nhìn Khương Nguyệt, rồi lấy thêm một cái bát từ trong bếp ra, vẻ mặt tự nhiên đi đến ngồi xuống ghế sofa.

Khương Nguyệt nhìn cô con gái đang mỉm cười, rồi nhìn đứa con trai từ nhỏ đã biết nấu ăn của mình, cứng ngắc ngồi xuống bên cạnh Hứa Khải, dưới ánh mắt nghi ngờ của cô ấy, cô cúi người nhẹ giọng nói: "Bây giờ tớ nghèo tới nỗi, không có đủ tiền để thuê bảo mẫu luôn sao?"