Chương 13

“Em nhớ anh nhiều lắm.” Người phụ nữ nhẹ nhàng ôm lấy eo người đàn ông từ phía sau, bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng không thể che được hết thân hình gợi cảm, nhưng khuôn mặt lại hết sức ngây thơ ngược lại với dáng người, nên khi người đàn ông quay đầu lại có thể thấy rõ khuôn mặt ngượng ngùng của cô ta.

Nếu có người khác trong căn phòng này, nhất định sẽ nhận ra đây chính là Chu Nhược Quân, nhất tỷ của Century Entertainment, năm nay bởi vì cô cùng một số nữ diễn viên trẻ khác đã xuất hiện trong số báo đầu tiên khai xuân của tạp chí Line, nên giới truyền thông đã phong cô là "Năm tiểu hoa đán" thế hệ mới.

Ý cười trong mắt Cảnh Dật Trạch hiện lên, anh ta nâng cánh tay lên để lộ chiếc Rolex bằng thép không gỉ trên cổ tay mình, xoa má dỗ dành cô ta theo cách quen thuộc:

"Anh phải đi nói chuyện làm ăn mà, nên không còn cách nào... Anh có mua quà cho em đấy, em có muốn đoán xem đó là gì không?"

Chu Nhược Quân mím môi, nhẹ nhàng kéo chiếc cà vạt màu xanh da trời được thắt chỉnh tề trên cổ anh ta xuống, cố ý cáu kỉnh: "Không đoán!"

Cảnh Dật Trạch bật cười: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ai đã làm cho em không vui?"

Đáy mắt Chu Nhược Quân lóe lên một tia hắc ám, nhưng cô ta kịp thời kìm nén lại, lông mi run run lên, trong mắt hiện lên một tia ủy khuất nhỏ, cũng không vội vàng trả lời, mà lại hỏi: “Anh thấy kỹ năng diễn xuất của em gần đây có tiến bộ hơn không?

Cảnh Dật Trạch làm gì có thời gian xem phim cô ta diễn, nên chỉ dỗ dành qua loa: "Tất nhiên là có rồi, em trước giờ vẫn luôn cố gắng nỗ lực như vậy cơ mà."

Đúng như dự đoán, Chu Nhược Quân lập tức buồn bã nói thêm: "Nhưng rating không cao, độ nổi tiếng thậm chí không thể so sánh với phim truyền hình trực tuyến, gần đây, người đại diện của em cũng gặp khó khăn trong việc lấy tài nguyên."

Những lời này chắc chắn là cường điệu, nhưng Cảnh Dật Trạch lại rất thích, anh ta cau mày hỏi: "Là ai diễn? Có nguồn gốc gì sao?"

Chu Nhược Quân chớp đôi mắt to ngây thơ, như là không rõ nguyên do mà trả lời: “Là một ngôi sao mới tên là Lục Hàn Chi, em không biết người hậu thuẫn cô ta là ai... và hình như cô ta người đồng tính... "

Trong mắt Cảnh Dật Trạch rõ ràng hiện lên vẻ chán ghét, anh ta vuốt ve má Chu Nhược Quân, nhưng nụ cười trên môi vẫn kiên trì: "Anh biết rồi, em yên tâm đi, lưu lượng năm nào mà chả có nhưng có thể lưu lại được mấy người đâu.”

Anh ta đè lại động tác cởi cà vạt của Chu Nhược Quân, sau đó nâng đồng hồ, nhìn thời gian rồi nói: “Anh vừa xuống máy bay nên hơi mệt, bốn mươi phút nữa còn có cuộc họp, nên em đừng cởi đồ anh ra."

Những lời này nghĩa là, Chu Nhược Quân không những phải chủ động, mà còn phải cẩn thận, dè dặt phục vụ anh ta.

Cảm xúc trong mắt Chu Nhược Quân bỗng thay đổi, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông kia, cô ta vẫn cười thoải mái và ngoan ngoãn gật đầu.

Đêm đó.

Trên một số diễn đàn Tieba nổi tiếng trong nước, một bài đăng đã được lan truyền một cách lặng lẽ với tiêu đề là "người tôi yêu, bây giờ cô ấy đã trở thành một ngôi sao nổi tiếng" và người đăng nó đã ghi rõ giới tính của mình là nữ trong phần mô tả nội dung.

Chưa đầy nửa giờ ...

Lịch trình của "người nổi tiếng" trong bài đăng bị lộ, vô tình trùng với nhiều thông báo trước đó của Lục Hàn Chi!

"Đinh đông!" Khương Nguyệt đang cố gắng nắm bắt kiến thức của công ty, thì nghe thấy âm thanh thông báo có bài đăng mới trên tài khoản Weibo mà mình đã bấm theo dõi, cô theo bản năng liếc nhìn màn hình.

Đó là một tài khoản công khai trong làng giải trí mà cô theo dõi vì buồn chán trong hai ngày qua. Tiêu đề hôm nay là - "Lục Hàn Chi bị nghi là người đồng tính! Lịch trình của cô ấy đã bị lộ!"

Khương Nguyệt: "..."

Khương Nguyệt: "?!"

Khi Khương Nguyệt nhìn thấy tựa đề được đẩy, trái tim cô không khỏi nhảy dựng lên...

Phản ứng đầu tiên của cô là khả năng của cánh săn ảnh quả thực quá mạnh mẽ, cô mới gặp Lục Hàn Chi ngày hôm qua mà hôm nay mối quan hệ của bọn họ đã bị vạch trần?

Ôi trời ơi, cô thấy xấu hổ quá đi mất!

Khương Nguyệt vô thức nhìn về phía cửa sổ trong phòng, như thể có một thấu kính phản chiếu ẩn sau tấm kính nào đó ở tầng đối diện, cô thậm chí còn có tật giật mình mà đứng dậy bước tới đóng rèm lại, rồi mới quay lại chiếc bàn chứa đầy tài liệu ngồi xuống, nhưng tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh được.

Không biết nghĩ đến cái gì, nhiệt độ trên má Khương Nguyệt dần dần tăng cao, khiến cô không khỏi xoa mặt, thậm chí khoé môi còn vô thức cong cong lên.

“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa phòng làm việc.

Khương Nguyệt thoát khỏi ảo tưởng, thấy Khương Phỉ Nhiên đang đứng ở cửa, liền hỏi: "Sao vậy con?"

Vừa nói cô vừa liếc nhìn đồng hồ theo thói quen rồi nhảy khỏi ghế!