Edit: Weirdo
Ngay khi Cẩm Y Vệ sắp đi tới trước mặt người mặc áo choàng ôm Hứa Lục Uyển, trong mấy người dị vực kia có một lão già râu tóc bạc trắng, lão đột nhiên lấy ra một cây sáo.
Lão ta đặt sáo ngang bên môi, vù vù thổi lên.
Tiếng sáo của lão rất chậm, cũng thực ưu nhã, nhu hòa.
Chỉ là thanh âm vốn nên rất dễ nghe, lại không hiểu sao làm cho người ta hãi hùng khϊếp vía, cảm giác rất chói tai, thậm chí có chút buồn nôn.
Mà theo tiếng sáo vang lên, bốn phía lại xuất hiện rất nhiều rắn.
Chúng nó không biết từ đâu bò ra, đang từ bốn phương tám hướng nhấp nhô như thủy triều hướng Cẩm Y Vệ bò tới.
Tình cảnh này khiến người da đầu tê dại, dạ dày co rút, gần như muốn nôn ra.
Tất cả mọi người đều cả kinh.
Mà người thổi sáo kia, khóe môi có một tia tươi cười đắc ý, phảng phất đã nhìn thấy đám Cẩm Y Vệ này ở trong bầy rắn kêu thảm thiết ngã xuống.
Nhưng Lục Minh Thâm lại không hoảng không loạn, thậm chí thoạt nhìn còn có chút tươi cười, lười biếng ngồi trên ngựa, lại không hiểu sao lại khiến trong lòng người ta dần dần dâng lên cảm giác bất an.
Lão già tóc bạc thổi sáo ánh mắt chớp động, dường như cũng đã có chút nghi ngờ.
Quả nhiên, sau một khắc lão ta liền nhìn thấy đám người Cẩm Y Vệ kia giống như bị lây nhiễm cũng đã khôi phục trấn định.
Bọn họ thế nhưng động tác vững vàng đốt lửa lên cây đuốc, còn rải bột hùng hoàng* về phía bầy rắn.
*Bột hùng hoàng: Loại bột màu vàng cam hoặc lẫn lộn giữa bột màu vàng và màu đỏ. Loại hóa chất này được cho là thuốc kị (đuổi) rắn rất công hiệu.Rắn sợ lửa, càng sợ bột hùng hoàng như sương mù tản ra, chúng dần dần lùi bước, giống như có nhân tính đang sợ hãi co rúm lại.
Ánh mắt lão già ngưng tụ, tiếng sáo của lão ta dần dần dồn dập hơn, giống như mũi đao bức bách rắn thiêu thân lao về phía trước.
Lục Minh Thâm thản nhiên nhìn, duỗi tay tiếp nhận cung tên Dương Phong đưa tới.
Hắn giương cung, cài tên, chỉ bắn ra một mũi tên.
Mũi tên thế như chẻ tre hướng về phía lão già bay tới.
Cứ như vậy cây sáo của lão già bị bắn bay, một mũi tên kia hạ xuống đâm vào vai một người phía sau lão, người nọ ôm bả vai kêu lên, ánh mắt phẫn hận trừng mắt nhìn Lục Minh Thâm.
Sắc mặt lão già tóc bạc cũng đại biến, ánh mắt kinh nghi bất định mà nhìn thiếu niên đối diện, khàn giọng nói: "Ngươi...... sao các ngươi có thể chuẩn sẵn bị hùng hoàng?"
Lục Minh Thâm cười nói: "Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng."
Lão già bạch y không lên tiếng, chợt cảm thấy kinh hãi trước thiếu niên thoạt nhìn không đáng sợ này, khi bọn họ không hề phát hiện, hắn lại đối với bọn họ rõ như lòng bàn tay, chẳng lẽ hắn đã gài bẫy?
Sắc mặt lão ta xám xịt, chỉ sợ hôm nay phải bỏ mạng tại đây.
Những người khác cũng thay đổi sắc mặt, chỉ là ánh mắt càng kiên định, tựa hồ dù chết cũng phải chiến đấu đến cùng.
Người mặt lạnh đứng đầu Cẩm Y Vệ, Liễu Trường Phong lạnh lùng cười, nói: "Còn không mau bắt đám phản tặc này lại!"
Mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, mọi người chợt nghe thấy trên nóc nhà có một thanh âm xa xôi lại lạnh lẽo vang lên: "Dừng tay!"
Lời nói của hắn ta ngắn gọn hữu lực, toát ra một cổ hàn khí.
Mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một hắc y nhân đứng ở trên nóc nhà, mà tay phải hắn ta cầm một thanh kiếm lạnh lẽo, kiếm mỏng manh đang đặt ngang trên cổ yếu ớt của một thiếu nữ tuyệt mỹ.
Mà hiển nhiên, mặt thiếu nữ tất cả mọi người đều chưa từng thấy qua.
Chỉ có Lục Minh Thâm cùng tùy tùng bên cạnh hắn sắc mặt thay đổi.
Chỉ là Lục Minh Thâm tâm tư thâm trầm, sắc mặt tuy rằng có chút thay đổi, nhưng mọi người cũng không nhìn ra.
Bởi vì hắn luôn luôn không cho người khác nhìn thấy cảm xúc thực sự của mình.
Trên chiến trường chính là muốn địch nhân không nhìn ra, nhìn không thấu ngươi mới là bí quyết chiến thắng, một khi hoảng hốt, rối loạn, như vậy khả năng thất bại cũng cao.
Về phần Cố Ninh đã sớm đoán được hắc y nhân bắt cóc nàng là vì cứu nữ chủ, bởi vậy trong lòng một chút cũng không sợ hãi.
Bởi vì nàng biết hắc y nhân tuyệt đối sẽ không đả thương nàng, bởi vì hiển nhiên hắn ta cực kỳ để ý Hứa Lục Uyển.
Về phần nữ chủ bị hắn cứu đi, đối với nàng mà nói, cũng không phải chuyện xấu.
Dù sao nàng cũng không xác định, nếu như nữ chủ hôm nay chết ở nơi này, vậy thế giới này có phải sẽ lập tức sụp đổ hay không?
Liễu Trường Phong lại lạnh lùng cười, kéo căng dây cung trong tay.
Hắn sẽ không chịu bị người khác uy hϊếp, cũng hận nhất bị người khác uy hϊếp.
Huống hồ, hắn cũng tin tưởng mũi tên của hắn so với kiếm của đối phương nhanh hơn.
Hắn bắn ra một mũi tên cũng đích xác rất nhanh, nhưng muốn chạm tới ngực hắc y nhân trên nóc nhà lại còn cách một đoạn, khoảng cách thời gian này đã đủ để hắc y nhân gϊếŧ chết nàng vài lần.
Cố Ninh mặc dù biết hắc y nhân sẽ không dễ dàng động thủ, tim đập vẫn phảng phất tạm dừng một chút.
Bất quá, nàng rất nhanh liền phát hiện, ngay tại thời điểm Cẩm Y Vệ kia bắn ra, lại bỗng nhiên có một mũi tên nhanh hơn mũi tên của hắn ta bắn ra.
Hai mũi tên gặp nhau trên không trung, như sao băng va chạm, đột nhiên phát ra một chút ánh sáng lạnh.
Mũi tên của Liễu Trường Phong bị bẻ thành hai đoạn, rơi xuống đất.
Mà mũi tên thình lình này chính là Thế tử điện hạ bên cạnh hắn ta bắn ra.
Liễu Trường Phong đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén như đao, hỏi: "Điện hạ đây là ý gì?"
Lục Minh Thâm lại không trả lời, phảng phất đã không nghe thấy hắn ta nói, đôi mắt đào hoa ngày thường có chút tản mạn lại yên lặng nhìn trên cao, ánh mắt ngưng tụ nhìn thiếu nữ trên nóc nhà.
Bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được hắn có bao nhiêu để ý nàng.
Loại để ý này khi có người bị bắt cóc vốn không nên biểu lộ, hắn hẳn là làm bộ vân đạm phong khinh mới đúng, miễn cho đối phương cảm thấy mình có nhược điểm càng thêm khí thế kiêu ngạo.
Nhưng hắn lúc này lại không thèm giả bộ không để ý, trong mắt tựa hồ còn đè nén tức giận.
Một mũi tên kia của Liễu Trường Phong nếu thật là bắn ra ngoài, vậy nàng sẽ thật sự mất mạng.
Sắc mặt Liễu Trường Phong lại trầm xuống.
Hắc y nhân lại nở nụ cười, hắn ta hiển nhiên không phải là người thích cười, lúc này cười là bởi vì tin tưởng người trong lòng hắn ta đã được cứu.
Cố Ninh đương nhiên cũng biết vì sao hắn ta lại cười, nàng cúi đầu nhìn Lục Minh Thâm trên ngựa, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Nếu muốn cứu nàng, vậy để chúng ta rời đi." Hắn dừng lại một chút, lạnh lùng nói, "Nếu không, nàng phải cùng ta chết!"
Hắn ta uy hϊếp một cách thẳng thắn, bất luận kẻ nào cũng hiểu được ý tứ hắn ta.
Nhưng đám người này là Hoàng Thượng muốn, ai cũng không dám cãi lời hoàng mệnh, cho dù thiếu nữ này chết, bọn họ cũng phải tuân theo hoàng mệnh.
Liễu Trường Phong nắm chặt Tú Xuân đao bên hông, phảng phất thời khắc nào cũng chuẩn bị rút đao.
Chỉ là hiển nhiên Thế tử điện hạ bên cạnh cùng ý nghĩ của hắn ta bất đồng.
Cẩm Y Vệ dưới tay Liễu Trường Phong tự nhiên cũng nhìn ra được Thế tử muốn cứu thiếu nữ kia, thần sắc mọi người có chút khó xử, bọn họ cũng không dám động thủ với Thế tử.
Cảnh tượng nhất thời có chút đình trệ.
Một lúc lâu sau, mọi người lại nghe thấy Thế tử chậm rãi nói từng chữ: "Thả bọn họ đi."
Hắn nói tuy rất bình thản, nhưng mỗi một chữ đều rất có lực, làm cho người ta cảm giác như hắn còn là Đại tướng quân hiệu lệnh ngàn quân kia, làm cho người ta theo bản năng cũng không dám cãi lời.
"Thế tử!" Liễu Trường Phong nhíu mày.
Nhưng Tú Xuân đao của hắn ta còn chưa rút ra, đã thấy kiếm quang sáng như tuyết hiện lên trước mắt, thiếu niên tuấn mỹ đối diện đã đem trường kiếm trong tay nhắm ngay yết hầu hắn ta, bỗng nhiên cười, nụ cười kia rất thong dong lại kiên định.
Hắn nhàn nhạt nói: "Liễu đại nhân, muốn ta lặp lại một lần nữa sao?"
Sắc mặt Liễu Trường Phong khó coi, một lúc lâu sau mới giơ tay lên làm một cái thủ thế.
Cẩm Y Vệ thấy rõ, tự nhiên chậm rãi lui ra, nhường ra một con đường.
Mà đám thủ vệ canh gác cửa thành tự nhiên cũng chậm rãi mở cửa ra.
Người mặc áo choàng ôm nữ chủ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu cùng hắc y nhân trên nóc nhà liếc nhau một cái, tựa hồ cảm kích gật gật đầu.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn đánh ngựa mà đi, rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người.
Mà hắc y nhân trên nóc nhà thấy bọn họ an toàn thoát thân, cũng thừa dịp mọi người không chú ý, bỗng nhiên đưa tay đem thiếu nữ trước mắt nhẹ nhàng đẩy xuống nóc nhà.
Nóc nhà này không tính là đặc biệt cao, nhưng nếu ngã xuống cũng rất có thể sẽ thành tàn phế.
Lục Minh Thâm vẫn luôn nhìn nóc nhà, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn đám người dị vực rời đi, đương nhiên cũng chú ý tới động tác của hắc y nhân.
Hắn từ trên ngựa mũi chân nhẹ điểm, phi thân bay lên, xẹt qua mái hiên, nhanh như chim yến bay.
Lúc Cố Ninh rơi vào lòng Lục Minh Thâm, nhìn thấy vạt áo của hắn bay nhẹ nhàng, gió đêm thổi qua mặt hắn, sợi tóc hơi loạn, vẻ mặt hắn quan tâm khẩn trương, dưới ánh trăng xem ra lại có một loại tuấn mỹ cực kỳ mê hoặc người khác.
Nàng còn ngửi được hơi thở rất quen thuộc trên người hắn, mộc diệp tươi mát, có chút mùi thảo dược nhàn nhạt.
Lại làm người rất an tâm, cũng cảm giác thực ấm áp đáng tin cậy.
_______
2022/3/23.