Chương 6: Thức tỉnh 3

Lúc này trong không khí đầy ắp mùi thuốc súng, Trương Lan Quyên sắp bị chọc tức đến khóc, thật sự không hiểu nổi tại sao con trai cả lại lạnh nhạt với người thân của mình như thế?

Tiểu Tuyết đã chịu nhiều khổ cực như vậy, tại sao nó lại không chịu nhường con bé một chút?

Nếu đổi thành trước kia Tô Diên sẽ đi qua an ủi, nhưng bây giờ lập trường của cô khá xấu hổ, Triệu Tiểu Tuyết lại có địch ý với cô. Cô do dự một chốc rồi không nhúc nhích.

Con dâu cả nhà họ Tô chỉ ước gì chồng mình có thể làm lớn hơn một chút, nên thờ ơ lạnh nhạt ngồi ở đó, cũng không khuyên can gì.

Triệu Tiểu Tuyết càng thờ ơ, cô ta thích căn phòng kia, nhất định phải có được.

Cuối cùng trò khôi hài này kết thúc bằng việc Trương Lan Quyên một khóc hai nháo ba thắt cổ, khiến Tô Ái Dân không thể không thoái nhượng.

Một đêm này rất nhiều người mất ngủ.

Tô Diên mệt mỏi một ngày nên ngủ khá sớm, trong lúc ấy cô mơ một giấc mơ khá dài. Ở trong mơ, Triệu Tiểu Tuyết là nữ chính của một cuốn tiểu thuyết, tâm địa lương thiện, ai ai cũng thích. Mà cô chỉ là một nữ phụ ác độc, phá hoại đủ thứ, cuối cùng có kết cục thê thảm.

Trời còn chưa sáng Tô Diên đã tức nổ phổi mà thức dậy.

Cô cảm thấy tuy bản thân không được coi là người thiện lương bậc nhất gì nhưng cũng không đến mức đại gian đại ác, tác giả cuốn tiểu thuyết đó viết về cô một cách khó thể hiểu được, quả thực vô căn cứ!

May thay chỉ là mơ, không phải sự thật.

Lúc này ngoài phòng vang lên tiếng chuông báo thức.

Người nhà họ Tô lần lượt thức dậy, Trương Lan Quyên gõ vang cửa phòng Tô Diên, dịu dàng nói: “Diên Diên à, mẹ muốn đến công viên tập thể dục, Tiểu Tuyết dậy trễ, lát nữa con dẫn con bé đến nhà ăn ăn cơm được không?”

Bên trong ván cửa, Tô Diên sững sờ tại chỗ, chỉ vì tình cảnh này từng xuất hiện trong giấc mơ tối qua…

Nói cách khác, mọi chuyện xảy ra trong mơ đều sẽ phát sinh ở hiện thực?

Lúc này đây Tô Diên hoàn toàn ngơ người.

Đợi một lúc lâu không nghe được câu trả lời, Trương Lan Quyên lại gõ cửa lần nữa, cất cao giọng hỏi: “Con dậy chưa? Sao không nói lời nào hết vậy?”

“Hở, dạ, con biết rồi.”

Tô Diên lấy lại tinh thần trong nỗi khϊếp sợ, nhanh chóng sửa sang lại tâm trạng bước ra khỏi phòng, cô biết hôm nay Trương Lan Quyên ra ngoài tập thể dục sẽ bị trẹo chân, vì thế khuyên bà: “Mẹ, mẹ đừng ra ngoài thì hơn, chi bằng chúng ta cùng đến nhà ăn đi.”

Vì chuyện tối qua nên cảm xúc của Trương Lan Quyên không tốt, nghe cô nói vậy ánh mắt bà trở nên mịt mờ phức tạp: “Diên Diên à, con nói thật cho mẹ biết đi. Có phải con cũng chán ghét Tiểu Tuyết nên mới không muốn đưa con bé đến nhà ăn không vậy?”

“...”

“Đứa bé Tiểu Tuyết đó từ nhỏ đã sống ở nông thôn, chịu không ít khổ cực. Không như con, trời xui đất khiến được mẹ nuôi bên mình. Cuộc sống con trải qua còn ngọt ngào hơn cả mật, nên các con không thể suy bụng ta ra bụng người được, đối xử với con bé một chút không được sao?”

Trương Lan Quyên càng nói càng kích động, hốc mắt chảy dài nước mắt, sâu trong nội tâm là sự bất mãn với tất cả mọi người.

Tô Diên nhìn bà, cô nghẹn ngào, thấp giọng nói: “Mẹ, liệu mẹ có nghĩ rằng cha mẹ nuôi của Triệu Tiểu Tuyết không phải là cha mẹ ruột của con, cũng có nghĩa là năm đó không tồn tại khả năng ôm sai người không? Con đã đến bên cạnh mẹ như thế nào được chứ? Nhiều năm như vậy, có lẽ cha mẹ ruột của con cũng còn đang tìm kiếm con, dẫu con có ngâm mình trong vại mật thì bọn họ cũng không muốn mất đi con. Tất cả chuyện này đều do ai tạo thành? Con không phải người có lỗi, con cũng không chán ghét Triệu Tiểu Tuyết. Nếu mẹ sợ cô ta chịu ấm ức, con có thể dọn ra ngoài ở ngay.”