Chương 33: Phó Mặc Bạch 2

Mùa hè là mùa bận rộn của người nông dân, thôn Bạch Vân chủ yếu trồng ngô, cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em đều phải làm việc ngoài đồng để kiếm điểm công.

Dưới cái nắng như thiêu đốt, Tô Diên chịu trách nhiệm nhổ cỏ, công việc được coi là dễ dàng nhất trong công việc đồng áng.

Ngoài cô ra còn có một thanh niên trí thức tên là Thẩm Tình, đang ngồi xổm nhổ cỏ cách cô không xa.

So với những thanh niên trí thức lâu năm thuần thục, họ ngây thơ lại vụng về giống như những con chim sẻ mới học kiếm ăn.

Tô Diên lau mồ hôi trên trán, tiếp tục làm việc chăm chỉ. Lúc này Thẩm Tình mới lặng lẽ đi tới, thấp giọng hỏi: "Đồng chí Tô, cô có mệt không? Tôi phát hiện dù có cố gắng thế nào cũng không nhổ hết cỏ được, hai tay tôi đỏ bừng hết rồi."

Vừa nói cô ấy vừa giơ tay lên nhẹ nhàng thổi, lòng bàn tay gầy gò mềm mại đầy vết bẩn và đỏ bừng.

Tô Diên dừng động tác, quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt tròn trịa, đỏ như trái đào.

Nghĩ rằng mọi người đều mới đến đây, phải giúp đỡ lẫn nhau, cô lấy một chiếc khăn tay mới đưa cho đối phương rồi nói: "Lau tay đi, nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp".

Thẩm Tình vui vẻ nhận lấy, nhưng có chút ngượng ngùng, hứa rằng lát nữa sẽ trả lại một chiếc khăn tay mới.

"Không sao đâu, cái này cho cô đó, tôi vẫn còn."

Mắt thấy đã gần trưa, Tô Diên cũng chọn đại một chỗ ngồi xuống, hai người vừa uống nước vừa trò chuyện.

Thẩm Tình quê ở Cáp Nhĩ Tân, năm nay mười chín tuổi, cha mẹ đều là công nhân, vì đông anh chị em nên cô ấy đành phải xuống nông thôn.

Nếu có cơ hội, cô ấy vẫn muốn quay lại thành phố.

"Còn cô thì sao, sau này cô có ý định gì? Tôi nghe nói người yêu của cô là một quân nhân. Có đúng vậy không?"

"??" Tô Diên nghẹn họng, cô không ngờ tin tức này lại truyền nhanh như vậy, chỉ trong một ngày, chắc cả thôn đều biết cô có người yêu hết rồi.

"Ừ, là thật."

Nói dối nhiều quá sẽ không còn gánh nặng nữa, cô không hề do dự tí nào.

Thẩm Tình tin là thật: "Có người yêu thật tốt! Tôi cũng muốn tìm một người lính, không chỉ có thể bảo vệ gia đình và đất nước mà còn bảo vệ được tôi. Chi bằng… để người yêu của cô giới thiệu một người cho tôi được không? Dù ở tỉnh khác cũng không thành vấn đề."

"..."

Tô Diên khẽ chớp mắt, nhất thời không biết nên lấp liếʍ thế nào. Cô không có người yêu nào cả, mấy anh trai quân nhân cô biết trước đây đều đã mất liên lạc, cô thực sự không tìm được ứng cử viên thích hợp.

Chỉ có thể nói dối rằng mình đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh với người yêu, đợi sau này mối quan hệ dịu bớt thì sẽ giới thiệu.

Con gái ai cũng khao khát tình yêu, Thẩm Tình tò mò không biết người yêu của cô trông như thế nào. Họ yêu đương thế nào, lại vì điều gì mà tức giận cãi nhau?

Những câu hỏi dồn dập nối tiếp nhau khiến Tô Diên choáng ngợp. Cô đã độc thân từ trong bụng mẹ mười tám năm, làm sao biết được nhiều vấn đề như vậy?

Đang định chuyển chủ đề, bên tai cô truyền đến giọng nói của Khương Tùng: "Đồng chí Tô, mẹ tôi bảo cô về nhà ăn cơm, với dì cả của tôi cũng tới, đang chờ cô về đấy."

Nghe thấy tên Diệp Khiết, Tô Diên nhanh chóng thu dọn dụng cụ, sau đó tạm biệt Thẩm Tình rồi đi về phía nhà họ Khương.

Cảm giác mệt mỏi lúc này cũng bị cuốn đi, chặng đường dài bảy tám phút đột nhiên bị rút ngắn xuống còn năm phút.

Hôm nay Diệp Khiết sẽ đến thôn Bạch Vân là vì hôm qua trước khi Tô Ái Dân rời đi đã vô tình tiết lộ một tin tức, là về người cô Tô Diễm Ninh của cô.

Em rể của bà ấy cũng sống ở thành phố Thanh Sơn, có lẽ không cần chạy đến thành phố Cáp Nhĩ Tân, cô cũng có thể biết đến tình huống thực sự của bà ấy.