Chương 26: Xuống nông thôn 2

Sáng sớm hôm sau.

Tô Diên thắt hai bím tóc, áo sơ mi tay ngắn phối hợp với quần quân đội màu xanh lục, xách hai túi hành lý to xuống lầu.

Tất cả người nhà họ Tô đều chờ ở nhà chính, chuẩn bị tiễn cô đi.

Tô Kiến Quốc gọi con trai cả đến để anh ấy xách hành lý giúp cô. Sau đó quay đầu nói với Tô Diên: “Đường xá xa xôi, con tuổi tác chưa qua nổi cái tôi khiến cha không yên tâm được. Cha đã để Ái Dân đưa con đến thành phố Thanh Sơn, thuận tiện đưa Diệp Khiết đến bệnh viện khám luôn.”

Tính tình ông ta đa nghi, không biết được sự thật sẽ không yên tâm. Tô Diên làm bộ rất vui vẻ, thật ra lo lắng đến nơi rồi, mẹ nuôi không biết Tô Ái Dân cũng đi theo, dưới tình huống không chuẩn bị trước mà lòi đuôi.

Kế sách lúc này chỉ có nhờ vả Văn Yến. Vì thế cô lặng lẽ ám chỉ, sự ăn ý nhiều năm khiến Văn Yến lập tức hiểu được ý cô.

Thấy Tô Diên sắp đi, sắc mặt Trương Lan Quyên phức tạp, đủ loại cảm xúc trộn lẫn với nhau, vô cùng mâu thuẫn.

Triệu Tiểu Tuyết đứng bên cạnh bà ta, thấy vậy ôm lấy cánh tay bà ta, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ không đi tiễn chị con sao ạ? Lần này chị ấy đi có lẽ không thể về sớm được. Dì Diệp đúng là có phúc, có được một cô con gái nuôi hiếu thảo như chị của con.”

Trương Lan Quyên nghe vậy, trái tim vừa buông lỏng lại trở nên cứng rắn, bĩu môi, chẳng hề để ý nói: “Nó bản lĩnh cao lắm mà, đâu cần mẹ đưa.”

Nói xong xoay người lên lầu, chẳng nói được câu tình cảm nào, Triệu Tiểu Tuyết cười khẩy đi theo sau bà ta.

Trong thoáng chốc bầu không khí cực xấu hổ.

Tô Kiến Quốc nhíu mày, vô cùng bất mãn đứa con gái ruột này.

Để vớt vát hình tượng của vợ, ông ta hắng giọng một cái, khuyên giải: “Diên Diên, thật ra mẹ con không nỡ xa con nên mới làm thế. Đợi đến bên kia rồi con phải chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu để bà ấy biết con sống không tốt, chắc chắn sẽ khóc cho xem.”

“Dạ, mọi người ở lại cũng chú ý sức khỏe.”

Trước khi đi, Tô Diên vẫn luôn giữ nụ cười, cử chỉ thỏa đáng, nói lời tạm biệt cuối cùng với gia đình này.

Bởi vì cô biết, hôm nay ra khỏi cửa nhà họ Tô, về sau nơi đây sẽ không còn là nhà cô nữa.

Bên ngoài cửa sân có một chiếc xe jeep đang đậu, Tô Ái Dân đặt hành lý lên ghế phụ, sau khi dặn dò người vợ mang thai một lúc lâu mới lên xe.

Tô Diên chào tạm biệt từng người một rồi cũng lên xe theo.

Vành mắt Văn Yến đỏ hoe, chạy tới, khi ô tô từ từ lăn bánh lén đưa cho cô một phong thư đã dán lại.

Cô ấy giọng dặn dò: “Lúc gặp nạn nhất định phải gửi điện báo về cho mình, nếu ai dám bắt nạt cậu, dầu là ở chân trời thì mình cũng sẽ đuổi theo báo thù cho cậu!”

Lòng Tô Diên nóng lên, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu “Bảo trọng”.

Mà phong thư trong tay, không cần đoán cũng biết chắc chắn bên trong là tiền.

Có được một người bạn tốt tri kỷ như thế, cuộc đời này cũng thấy đủ rồi.

*

Hơn một tiếng sau.

Ô tô tới ga tàu hỏa, Tô Ái Dân xách hành lý đưa Tô Diên đi kiểm vé.

Chốn ga tàu người đến người đi, không đếm xuể có bao nhiêu cuộc chia ly đoàn tụ.

Tàu hỏa đi đến tỉnh Long Giang đã đậu sẵn ở đó, bọn họ mua vé ngồi, phải trải qua ba mươi tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Chỗ họ ngồi có một chỗ dựa sát cửa sổ, Tô Ái Dân nhường nó cho Tô Diên, bản thân ngồi chính giữa.

Ngồi đối diện với họ là hai nam một nữ, nhìn cách ăn mặc là thanh niên trí thức xuống nông thôn.

Một cô gái trong đó mỉm cười với Tô Diên, chủ động chào hỏi: “Bạn cũng là thanh niên trí thức hở?”

“Ừm, đúng vậy.”

Tô Diên mỉm cười đáp lại: “Mọi người tham gia đội sản xuất ở đâu đấy?”

Lần này đoàn tàu một đường về hướng bắc, cô gái trả lời: “Chúng tôi đều đến tỉnh Long Giang.”