Đầu tiên hai người họ nhìn nhau, sau đó Lý Triều Dương sờ mũi, ấp úng nói: “Anh Mặc Bạch không cho em nói với chị, chị đừng nên hỏi thì hơn.”
Tô Diên thoáng chốc hiểu ra: “Anh ấy bù vào bao nhiêu?”
Quạt đúng là hàng sang tay, giá một trăm ba mươi tệ, Lý Triều Dương vươn một bàn tay.
“Năm mươi tệ, không nhiều lắm.”
Giờ phút này tâm trạng Tô Diên cực kỳ phức tạp, cô móc từ trong túi ra năm tờ mười nhân dân tệ đưa sang.
“Phiền hai em trả cho anh ấy giúp chị, lại thay chị cảm ơn anh ấy.”
Lý Triều Dương không cầm tiền, ngược lại lùi về sau vài bước: “Chị vẫn nên tự nói với anh ấy đi ạ, bọn em nhát gan không dám xen vào chuyện này đâu.”
Tôn Tiểu Hổ cũng gật đầu phụ họa.
Rơi vào đường cùng, Tô Diên cho năm mươi tệ vào trong túi lần nữa.
Nhìn thấy hành động của cô, lúc này Lý Triều Dương mới dám đi lại gần.
“Chị, nói cho chị một tin tốt nè! Theo nguồn tin đáng tin cậy thì nhiệm vụ lần này của anh Mặc Bạch hoàn thành khá ổn, đã sắp được điều nhiệm qua quân khu Tây Nam rồi, có lẽ một năm sau là có thể về kinh.”
Tô Diên giật mình: “Bọn em liên lạc được với anh ấy?”
“Cũng không có, đây là tin tức nội bộ.”
Biết anh bình an vô sự, trái tim thấp thỏm của Tô Diên từ từ buông lỏng.
Nghĩ thầm: Trong tiểu thuyết không có cốt truyện nhắc đến anh, có lẽ vì anh đã cắm rễ luôn ở quân khu Tây Nam rồi.
Thật ra... vậy cũng khá tốt, cô cũng có thể yên tâm đến Đông Bắc.
Lý Triều Dương không biết suy nghĩ của cô, còn tự nối tơ hồng cho hai người: “Hay là chị gọi điện cho anh Mặc Bạch thử đi chị? Anh ấy chỉ có kiên nhẫn với mình chị thôi, em với Tiểu Hồ đều không được anh ấy yêu thích.”
Tô Diên thoáng chốc im lặng, nói được.
Trong phòng bảo vệ có điện thoại nội tuyến, cô dựa theo đầu số ngắn nội tuyến gọi qua, người nhận điện thoại vẫn là vị trước đó.
Hỏi xong mới biết Phó Mặc Bạch vẫn chưa trở về, đối phương càng thêm tò mò quan hệ giữa cô và Phó Mặc Bạch.
Tô Diên không giải thích nhiều, cúp điện thoại, sâu trong nội tâm thoáng qua vẻ phiền muộn.
Lần này cô đi, có lẽ cả đời này họ sẽ không gặp nhau nữa...
Vì thời tiết nóng bức Trương Lan Quyên không nằm trong phòng ngủ được, bà ta ngồi trong nhà hóng quạt máy. Thấy Tô Diên tay không trở về, nhướng mày hỏi: “Cái quạt điện của con đâu?”
Tô Diên nói dối quạt hư rồi, cần sửa chữa vài ngày mới lấy về được.
Người nhà họ Tô đều sợ nóng, gần như mỗi phòng gắn một cây quạt, chỉ có Triệu Tiểu Tuyết không có.
Trương Lan Quyên thương con gái ruột, kiến nghị với cô: “Trên người Tiểu Tuyết sinh rôm, đợi quạt được sửa xong con cho con bé mượn xài trước vài ngày được không? Gần đây tòa nhà bách hóa chưa có hàng, đợi có rồi mẹ sẽ mua cái mới cho con.”
Nghĩ rằng chẳng lâu nữa sẽ xuống nông thôn, Tô Diên thản nhiên gật đầu, chỉ cần lỗ tai thanh tịnh, cái gì cô cũng đồng ý.
Thấy cô không phản đối, Trương Lan Quyên hiếm có khi cười dịu dàng: “Hai con là chị em với nhau, con đường về sau còn dài. Bất kể thế nào tình thân vẫn là quan trọng nhất, đừng vì một người đàn ông mà làm mất hòa khí nhé.”
Lỗ tai không được thanh tịnh, Tô Diên càng nghe càng nhíu mày, lập tức ngắt lời: “Mẹ, quạt phải mất vài ngày nữa mới sửa xong, thân rôm của Tiểu Tuyết không thể đợi lâu được, hay mẹ đưa quạt của mình cho cô ấy mượn tạm đi.
“...”
Trương Lan Quyên định nói không được, chân bà bị thương không chịu nổi cái nóng, nhưng bà ngại nói thật, vì vậy sắc mặt trướng đến đỏ bừng.
Tô Diên cười như không cười nhìn bà, tựa như đang nói: Mẹ cũng chỉ như thế mà thôi.
Vô cùng chói mắt.
Trương Lan Quyên lần nữa tức đến nổ phổi.
Thời gian thoáng cái trôi qua, đảo mắt lại là một tuần mới.
Sáng hôm nay Tô Diên nhận được điện báo thành phố Thanh Sơn gửi đến, bên trên chỉ có năm chữ lại khiến cô mỉm cười, vô cùng kích động.
Gần nửa tháng nay cô đã gọi điện đến thành phố Thanh Sơn năm lần, hiện giờ cuối cùng cũng đến lúc kết thúc!