Ngày hôm sau, Tô Diên đi tìm Tôn Tiểu Hổ mượn xe đạp.
Vừa vặn ở trên đường gặp được Tiêu Kỳ, chỉ thấy anh ta nhanh chân bước đến, lạnh giọng chất vấn: “Tại sao em lại đùa anh? Đời này em chỉ có thể gả cho anh, sau này em bớt mơ giấc mộng hồng nương* đi!”
Tô Diên khẽ chớp mắt không hiểu gì: “Tôi đùa anh cái gì? Còn nữa... gì mà mộng hồng nương?”
*Giấc mơ của người mai mối, ý chỉ Tô Diên bớt se duyên cho người khác.
Nhớ tới chuyện hôm qua, Tiêu Kỳ tức giận khó nhịn xuống, lại ấm ức không thôi, “Em biết anh mua vé xem phim của Triệu Tiểu Tuyết nên đưa vé của mình cho cô ta, còn muốn tác hợp anh với cô ta. Diên Diên, em không thích anh đến vậy sao?”
Người đàn ông trước mắt trông vô cùng si tình, Tô Diên lại thờ ơ.
“Tiêu Kỳ, anh sẽ theo đuổi tôi là bởi vì Phó Mặc Bạch, đúng không?”
Người đàn ông ngẩn ra, vội vã giải thích: “Có lẽ ban đầu là vậy, nhưng hiện giờ anh thật sự thích em.”
Tô Diên nhìn vào đôi mắt thâm tình của anh ta, chậm rãi nói: “Từ nhỏ anh và Phó Mặc Bạch đã đối nghịch nhau, phàm là bạn của anh ấy thì đều là kẻ thù của anh. Lúc nhỏ không ít lần tôi bị anh bắt nạt, mỗi lần Phó Mặc Bạch đều sẽ đánh trả thay tôi. Giờ mọi người đều trưởng thành, anh đây là đổi một kịch bản khác bắt nạt tôi tiếp đúng không?”
Tiêu Kỳ: “??”
Lòng anh ta bỗng dưng sinh ra một sự bất lực, không khỏi hối hận tại sao năm đó mình lại bắt nạt cô?
Đều do thằng nhóc cứ ra vẻ đạo mạo Phó Mặc Bạch kia!
“Diên Diên, em tin anh đi, anh không lừa em!”
Tô Diên đạp chân lên bàn đạp, lười tiếp chuyện với anh ta nữa, trước khi đi không quên phủi sạch: “Vé xem phim kia là Văn Yến tặng cho Triệu Tiểu Tuyết, không liên quan đến tôi. Dù tân nương hay hồng nương gì đó, tôi đều không làm.”
“…”
Nhìn bóng dáng dần đi xa của cô, Tiêu Kỳ cắn chặt khớp hàm, chỉ cảm thấy chua xót vô cùng.
*
Mấy ngày sau, chuyện Tô Diên nhờ Văn Yến cuối cùng cũng có kết quả.
Cô đi đến cổng trường, Văn Yến kéo cô đến một nơi hẻo lánh, đưa một lá thư cho cô.
“Ở đây có ba địa chỉ, một cái trong đấy chắc chắn là phòng khám năm đó. Nếu điều tra tiếp mình sợ bị cha chồng phát hiện, sau khi cậu qua đó cậu định làm gì?”
Tô Diên thật cẩn thận cất lá thư đi, cười trả lời: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng.”
Văn Yến suy ngẫm, cảm thấy cũng phải.
Tỉnh Long Giang cách đây ngàn dặm trông ra thế nào còn chưa biết, có mạng để sống là thứ quan trọng trước tiên.
“Mình có ba trăm tệ tiết kiệm, cậu cầm trước mà dùng, sau khi ra ngoài sống không dễ dàng, tuyệt đối đừng bạc đãi bản thân.”
Ở thời đại này ba trăm tệ là một khoản tiền lớn. Sự rộng rãi của cô ấy khiến Tô Diên hoảng sợ, vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần, mình có tiền. Chưa kể sau này mình vừa có tiền nhuận bút vừa kiếm được điểm công, tiền đủ xài là được.”
“Cậu thực sự có tiền?”
“Ừm, thực sự có tiền, không tin về nhà mình cho cậu xem.”
Nghe cô nói vậy, cuối cùng Văn Yến cũng tin.
Sau khi chào tạm biệt, Tô Diên về nhà một chuyến rồi lại đến chợ đồ cũ.
Một năm trước, cô dùng số tiền nhuận bút mình tích góp được mua một chiếc quạt điện sang tay, sản xuất trong nước, ước chừng còn mới chín phần, thứ đồ lớn như thế không tiện đưa xuống nông thôn.
Cô định bán đi đổi lấy tiền.
Giữa ngày hè, gần đây lại vô cùng oi bức, quạt là một món hàng bán chạy.
Cô vừa đặt quạt xuống đã có người hỏi thăm.
“Đồng chí, cô bán nó bao nhiêu tiền?”
Hồi đó cô mua tốn tám mươi tệ, Tô Diên báo giá một trăm ba mươi, đang định cò kè mặc cả với người ta.
Nào ngờ đối phương cảm thấy giá cả hợp lý, bỏ tiền mua nó luôn.
Cầm tiền rời khỏi chợ đồ cũ, cô càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, do dự một lát, quyết định đi tìm Lý Triều Dương hỏi cho rõ ràng.
Trở lại đại viện quân khu vừa vặn là giờ cơm chiều, Tô Diên lập tức đến nhà ăn tìm người.
Xa xa nhìn thấy Lý Triều Dương và Tôn Tiểu Hổ đang múc cơm, cô vẫy tay với họ gọi hai người đến trước mặt mình.
“Nói thật cho chị, rốt cuộc cái quạt năm ngoái mua vào tốn bao nhiêu tiền?”