Chương 14: Chuẩn bị xuống nông thôn 2

Đầu tiên Tô Diên cẩn thận quan sát bốn phía, thấy không ai chú ý bọn họ, lúc này mới hạ giọng nói hết kế hoạch của bản thân ra.

Đầu tiên cô phải có được địa chỉ của hai nơi đó, không cần quá cụ thể, chỉ cần biết rằng ở thôn trấn nào là được, sau đó báo danh xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, danh chính ngôn thuận đến Đông Bắc.

Nghe xong kế hoạch, Văn Yến có chút lo lắng: “Một cô gái chưa cưới chồng như cậu chạy đến nơi xa như thế có ổn không đấy? Hay chúng ta bàn bạc kỹ hơn đi, thật sự không được nữa, mình sẽ nhờ ba mình điều tra giúp cậu.”

Cha Văn là một người tính cách chính trực. Nhưng Tô Diên không muốn làm phiền đối phương, càng không muốn đánh rắn động cỏ khiến Tô Kiến Quốc hoài nghi.

“Yến Tử, cảm ơn cậu, cậu tin mình đi, mình làm được.”

Nửa tiếng sau, hai người tạm biệt nhau ở dưới bóng cây.

Tô Diên về đến nhà, Trương Lan Quyên ngồi ở nhà chính xụ mặt hỏi: “Mới sáng sớm con đã chạy đi đâu? Cha con tìm con một buổi trời cũng không thấy người!”

Nghe thấy cha Tô tìm mình, trái tim Tô Diên giật thót, cô cố bình tĩnh nói: “Cha tìm con làm gì vậy mẹ?”

Trương Lan Quyên móc từ trong túi ra năm mươi đồng tiền, “bộp” một tiếng vỗ xuống bàn, nói: “Chủ nhật gia đình phải mời khách, cha con bảo mua cho con với Tiểu Tuyết một bộ đồ mới. Chân cẳng mẹ không tiện, số tiền này con cầm đi, dẫn Tiểu Tuyết đi dạo ở tòa nhà bách hóa.”

“Dạ vâng.”

Tô Diên nhận lấy tiền, không nói thêm gì nữa.

*

Tòa nhà bách hóa ở Bắc Kinh nằm tại trung tâm thành phố, ngồi xe buýt phải mất rất lâu mới đến được.

Triệu Tiểu Tuyết vịn thành xe, sắp bị ép thành cái bánh, vẻ mặt không kiên nhẫn. Khó khăn lắm mới xuống xe được, cô ta bắt đầu cằn nhằn: “Sao chúng ta lại không phát triển xe jeep an toàn trong viện vậy? Cứ chen chúc ở trong xe buýt chi cho khổ thân.”

Ở bên ngoài, cô ta khôi phục bản tính, không giả vờ dịu ngoan đáng yêu nữa.

Sắc mặt Tô Diên lạnh nhạt, sớm đã thấy nhiều không trách: “Xe jeep đều của nhà nước, cô muốn mượn thì đi mượn, không ai ngăn cản cô đâu.”

Triệu Tiểu Tuyết tức giận đến nghẹn họng, lẩm bẩm nói: “Tôi chẳng quen biết ai, có thể mượn ai được? Nếu không phải tại cô, số của tôi cũng đâu đến nỗi khổ như vậy.”

Từ kiếp trước cô ta đã nghĩ thế, mãi cho đến bây giờ.

“Số cô khổ thì liên quan gì đến tôi?”

Tô Diên tức cười: “Năm đó cô bị lạc thế nào thì phải hỏi cô của cô chứ? Tôi chỉ là một đứa trẻ nằm trong tã lót, chẳng lẽ còn có khả năng đánh tráo cô?”

Triệu Tiểu Tuyết mím chặt môi, muốn phản bác lại không tìm thấy lý do.

Bọn họ một trước một sau đi vào tòa nhà bách hóa.

Tầng hai bán vải và quần áo, kiểu dáng đa dạng, cần gì có đó.

Tô Diên chọn đại một bộ váy liền áo màu lam, ứng phó cho xong việc.

Thân là người trọng sinh, Triệu Tiểu Tuyết là người từng trải, cô ta nghiêm túc đi dạo vài vòng, từng bộ quần áo đều không nhìn trúng.

Cuối cùng cô ta nảy ra ý tưởng, mua một miếng vải bông bốn mét, định trở về tự may một bộ.

Kiếp trước cô ta là thợ may quần áo cho khách ở trung tâm thương mại, tay nghề khá giỏi, giờ muốn may một bộ đồ không khó.

Thanh toán xong năm mươi đồng vẫn còn dư, Triệu Tiểu Tuyết cười tủm tỉm thương lượng: “Chi bằng chúng ta đến tiệm cơm ăn thịt kho tàu đi, ngày nào cũng ăn đồ ăn chung nồi ở nhà ăn tôi ngán lắm rồi.”

Tô Diên thẳng thừng từ chối: “Mẹ chỉ nói mua quần áo, tiền còn dư không được xài.”

Cha mẹ Tô đều là người tiết kiệm, yêu cầu đối với con cái càng nghiêm khắc hơn, nếu hôm nay họ xài số tiền này, chắc chắn Trương Lan Quyên sẽ không buông tha, chắc chắn sẽ dùng lời nói độc hại mắng chửi người khác mãi đến nguôi giận mới thôi.

Nhưng Triệu Tiểu Tuyết không hiểu rõ điều này, cho rằng cô cố tình nhằm vào mình, lập tức đen mặt: “Dù sao tôi mặc kệ, tôi cứ phải ăn thịt kho tàu đấy.”

“Hay là cô viết tờ biên lai, tiền còn dư lại tự cô cất, thế thì cô muốn xài thế nào cũng được.”

Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Tiểu Tuyết không hiểu nổi Tô Diên có ý gì, sợ cô hại mình, cuối cùng ngậm miệng không quấy nữa.

Trên đường trở về, hai người không ai nói với nhau câu nào.

Tô Diên nhìn khung cảnh phía ngoài cửa xe, chỉ cảm thấy mệt lòng.