“Tiêu Kỳ, anh là một tên tiểu nhân đê tiện. Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy lời đồn vớ vẩn trong đại viện kia. Nếu thật sự thích ai thì sẽ tuyệt đối không để người đó hãm sâu vào khốn cảnh. Sau này anh đừng lôi chữ “thích” ra làm tôi buồn nôn nữa.”
Bị người mình yêu ghét bỏ như thế, Tiêu Kỳ tức đến đau lòng, biện minh cho bản thân: “Gần đây ngạch cửa nhà bà mối Vương sắp bị người ta đạp vỡ rồi, tất cả đều muốn đến nhà em dạm hỏi. Anh không làm như vậy thì họ có ngừng nghỉ không? Xét về diện mạo và năng lực, trừ Phó Mặc Bạch ra còn ai hơn được anh nữa? Diên Diên, anh là lựa chọn tốt nhất của em.”
Tô Diên sắp tức cười bởi anh ta rồi, dỗi lại: “Cuộc đời tôi không đến lượt anh xen vào. Tôi sẽ nói thật với anh, Phó Mặc Bạch mới là lựa chọn tốt nhất của tôi, tôi thích anh ấy, đời này chỉ thích anh ấy, không phải anh ấy thì không gả! Anh vẫn nên hết hy vọng đi!”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.
Lúc này một tiếng “loảng xoảng” rất lớn vang lên, như thần chú phá vỡ khiến Tô Diên lấy lại tinh thần, bấy giờ mới nhận ra lời mình vừa nói còn có người thứ ba nghe thấy.
Cô nương theo tiếng vang nhìn qua, chỉ thấy Tôn Tiểu Hổ đứng cách đó không xa, đã ngây ra như phỗng.
Rất nhanh cậu ấy xách cái túi lưới bị rớt xuống đất lên, lắc đầu lia lịa: “Chị, vừa nãy em không nghe thấy gì hết! Em chỉ trượt tay thôi à, may mà cái hộp còn nguyên.”
Lời giải thích này càng nói càng lộ, Tô Diên thoáng chốc đỏ mặt, rất muốn tìm cái lỗ chui vào.
Bởi vì có người ngoài, lời nói nghẹn trong lòng của Tiêu Kỳ không thể nói hết ra. Anh ta xụ mặt rời đi, trước khi đi còn không quên nguýt mắt nhìn Tôn Tiểu Hổ một cái.
Tôn Tiểu Hổ làm bộ vô tội, trong lòng lại mừng thầm, lúc này đã coi Tô Diên như chị dâu của mình.
Chờ người đi rồi, cậu ấy xách túi lưới đi đến trước mặt Tô Diên, như hiến vật quý mà nói: “Chị dâu… À nhầm chị, em cầm đồ ăn ngon về cho chị nè, tổng cộng ba hộp, đều là sủi cảo nhân thịt nạc.”
Tô Diên vẫn còn đỏ mặt, cô không nhận lấy túi lưới, ngược lại cẩn thận hỏi: “Vừa rồi em thật sự không nghe thấy gì đúng không?”
“Dạ không có, hai người vừa nói gì thế chị?” Tôn Tiểu Hổ bắt đầu giả ngây, không hề hàm hồ.
Tô Diên thấy vậy mím môi, muốn nói lại thôi trong vài giây mới căng da đầu dặn dò: “Mặc kệ em có nghe thấy hay không, tuyệt đối đừng nói chuyện này cho ai biết, nhất là Phó Mặc Bạch.”
Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, Tôn Tiểu Hồ thề với trời: “Chị, chị cứ yên tâm đi, em không phải loại người nhiều chuyện, hơn nữa em thật sự không nghe thấy gì hết.
Đã nói đến nước này, Tô Diên cũng ngại rối rắm thêm.
Cô cầm túi lưới về đến nhà, Trương Lan Quyên gọi cô lại hỏi: “Đồ trong tay con là Tiêu Kỳ đưa à?”
“Không phải, là Tiểu Hổ đưa.”
Biết mối quan hệ giữa cô và Tôn Tiểu Hổ rất tốt, Trương Lan Quyên không gặng hỏi thêm mà bắt đầu nói về Tiêu Kỳ.
“Điều kiện của thằng bé nhà họ Tiêu ấy không tệ, tại sao con không nhìn trúng?”
“Không thích.” Tô Diên trả lời ngắn gọn.
Trương Lan Quyên rõ ràng không quá hài lòng với đáp án: “Thật ra Tiêu Kỳ khá tốt, tuy cha mẹ thằng bé tự cho mình rất cao, nhưng người ở địa vị cao có mấy ai không kiêu ngạo? Nhưng nếu con không thích thì thôi. Con yên tâm, bất cứ lúc nào mẹ đều tôn trọng ý kiến của con.”
Tô Diên nhìn bà chăm chú, im lặng không nói gì, không khỏi nhớ đến cốt truyện trong tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết, hôm nay nhà họ Tiêu đến cửa dạm hỏi, Trương Lan Quyên không hỏi ý kiến của Tô Diên mà đã đồng ý cuộc hôn nhân này ngay. Sau đó Tô Diên muốn từ hôn, Trương Lan Quyên khuyên mãi nhưng cô vẫn không đồng ý.
Mãi đến khi Triệu Tiểu Tuyết muốn có cuộc hôn nhân này, Trương Lan Quyên mới không chút do dự đồng ý ngay. Nhưng Tiêu Kỳ bướng bỉnh vô cùng, chỉ muốn lấy Tô Diên.
Cuối cùng, Triệu Tiểu Tuyết bày kế lên giường của Tiêu Kỳ, cuộc hôn nhân mới có thể hủy bỏ.
Tuy mọi chuyện đã thay đổi đôi chút, không xảy ra trong thế giới thực, nhưng Tô Diên đã không còn tin tưởng lời bà nữa.