Trong suốt bữa tối, Ninh Vãn rất im lặng, cậu đứng sau lưng cha với khuôn mặt tái nhợt, trông còn tang hơn lão cha đã hơn sáu mươi của cậu, mặc cho ai nấy đều thấy được vẻ mặt tâm sự nặng nề, cuối cùng ông Ninh cũng không chịu nổi mà bảo Ninh Vãn, nếu thân thể không thoải mái thì cứ trở về nghỉ một lát.
Ninh Vãn lắc đầu một cái từ chối, làm thế nào cậu có thể rời khỏi bữa tiệc vào lúc này —— đây không phải là mặt mũi của cha mình sao, vì vậy miễn cưỡng chống đỡ đến khi bữa tiệc kết thúc. Cậu đã uống rất nhiều rượu trong bữa tối, vì không thể từ chối lời mời của những trưởng bối, chỉ có thể đổ một ly rồi lại một ly vào trong bụng. Trong đám đông đông đúc, mùi tín tức tố pha trộn mùi nước hoa hỗn tạp khiến Ninh Vãn chỉ muốn ói, cậu hất cánh tay Omega nào đó đang mon men lại gần, đi ra ngoài ban công rộng rãi, trở tay đóng cánh cửa kính, bỏ lại tiếng huyên náo ở phía sau.
Có một vài ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời đêm, Ninh Vãn ngước đầu nhìn nơi bầu trời vời vợi, hít một hơi thật sâu cơn gió mát mẻ vào lòng, rồi chậm rãi thở ra không khí vẩn đυ.c.
Trong cơn choáng váng cậu chợt nghĩ, bây giờ Thẩm Thư Vân đang làm gì? Liệu anh ấy nơi ấy cũng đang ngắm nhìn mặt trăng hôm nay thật tròn, thật sáng như nơi đây cậu đang ngắm hay không?
Đầu đau như kim châm chích, đau nhói từng cơn, cậu muốn ói nhưng ói chẳng nổi, chỉ có thể dựa vào lan can hóng mát, để gió lạnh thổi bớt cơn say. Không biết bao lâu,
có một cánh tay đặt lên bờ vai của cậu, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc: “Cậu có thực sự muốn quay lại với tôi không?? Không ở thêm với cha cậu à? Không sợ bác trai phát hỏa hả?”
“Không được, ” Ninh Vãn liếc La Kiêu một cái, vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi loạn,
“Ta chờ đến bây giờ coi như đã đủ mặt rồi, đi thôi.”
Hai người đồng thời leo lên máy bay tư nhân của La Kiêu, vội vã chạy về thành phố W, Ninh Vãn ở trên máy bay ói một lần, La Kiêu tức lắm mà chỉ biết giậm chân, cũng may Ninh Vãn ói xong thì tỉnh táo lên không ít, còn nghĩ tới chuyện lấy ví tiền. La Kiêu tuy rằng không say bí tỉ giống Ninh Vãn, nhưng cũng có uống rượu, nên không thể lái xe nữa, hai người an vị ở chỗ phía sau, bảo tài xế lái xe đưa bọn họ đến căn biệt thự ngoại thành của Ninh Vãn.
Đầu tiên Ninh Vãn bảo chú Lê và các vệ sĩ khác rời khỏi, sau đó tự mình dẫn La Kiêu đến thư phòng lầu một. Cậu không giấu đồ của Thẩm Thư Vân, trong tủ rải rác tất cả đồ vật bị cậu trực tiếp ném vào, sau mấy tháng đã bị đóng bụi hết. Hắn cong eo, dò dẫm một lúc trong cái tủ dài hẹp, rút ra một chiếc ví ngắn màu đen, theo sao là điện thoại di động, lúc La Kiêu nhận lấy không bắt được, bóp tiền từ trong tay trượt ra, rơi xuống đất.
“Cẩn thận một chút…”
Ninh Vãn vừa nhắc nhở, vừa cúi xuống nhặn chiếc ví hơi mở ra. Tuy nhiên, lơ đãng thoáng nhìn, lại làm cho ánh mắt của cậu đột nhiên ngừng lại, cậu đưa tay mở ví ra —— ở trong đó một ngăn ví để ảnh chụp, hóa ra còn nhét một tấm ảnhcậu và Thẩm Thư Vân chụp chung!
Trong hình, cậu quàng tay qua vai Thẩm Thư Vân, nở nụ cười để lộ hai chiếc răng hổ sắc nhọn ở hai bên, Thẩm Thư Vân thì nghiêng đầu cười híp mắt nhìn về phía cậu, đôi mắt đầy dịu dàng. Ninh Vãn không nhớ rõ tấm hình này chụp vào khi nào, nhưng điều chắc chắn là vào thời điểm đó, khi đó giữa bọn họ vẫn chưa hề có sự xa cách, cũng chưa hề có khoảng cách vực sâu vạn trượng… Trong hình bọn họ chỉ là một đôi tình nhân bình thường nhất trên đời này, chỉ cần nhớ đến đối phương sẽ không kìm lòng được mỉm cười.
Thẩm Thư Vân dĩ nhiên lấy tấm hình này mang ra ngoài, còn cất vào trong chiếc ví của mình nữa! Sau khi ly hôn, Thẩm Thư Vân rời khỏi cậu, rời đi thành phố W, không thể nào không sử dụng ví một lần!
Ninh Vãn hít sâu một hơi, cậu có cảm giác sắp hôn mê rồi!
Tấm hình này vẫn còn kẹp trong ví tiền, phải chăng điều đó có nghĩa là trong lòng Thẩm Thư Vân, thủy chung vẫn có một vị trí giành cho cậu?
Ninh Vãn giờ khắc này mới thực sự nhận thức sâu sắc về những gì cậu đã làm sai và những gì cậu đã mất.
Hầu kết lăn lộn trên dưới, nơi sâu thẳm chỗ cuống họng phát lên tiếng gầm gừ cực kỳ đau đớn.
Hóa ra, chính là tự tay cậu đẩy Thẩm Thư Vân từng bước một ra xa.
Hóa ra đã có rất nhiều khả năng quay lại giữa cả hai.
“Cậu không sao chứ?” La Kiêu cau mày với một chút lo lắng, ngập ngừng “Nếu cậu thực sự không muốn anh ấy ra nước ngoài, cậu…”
“Không, không!” L*иg ngực Ninh Vãn đau nhức như bị dao cùn tùng xẻo, cậu gấp ví tiền lại, giao vào tay La Kiêu “Nếu như em ấy muốn đi, cứ để em ấy đi đi… Tôi thực sự không muốn làm để nội hẫn của anh ấy với tôi nặng hơn một chút nào nữa.”
“Cậu nói với anh ấy rằng tôi sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của anh ấy nữa, tôi cũng sẽ không ép buộc anh ấy nửa phần… Nếu như anh ấy không muốn gặp lại tôi nữa, vậy thì… Như ước nguyện của anh ấy.”
Vào lúc này, có một cuộc trò chuyện khác trong một biệt thự ở thành phố W.
Giấc ngủ của Thẩm Thư Vân rất nông, anh mới vừa ngủ một phút chốc, thì bị tiếng hát đánh thức. Nhưng mà anh không hề tức giận, mà mở cửa phòng, dựa vào tường nhìn cô gái nhỏ trong bộ váy ngủ màu hồng. Thích Tri Hàn ngẩng đầu mỉm cười xin lỗi với anh, sau đó vỗ vỗ vai La Miểu Miểu, nói: “Ngày hôm nay không hát có được hay không? Chú ấy buồn ngủ nha, chúng ta đừng làm phiền chú ấy.”
“Không sao, ” Thẩm Thư Vân vốn không có gì buồn ngủ, anh khoát tay áo một cái đi tới, đối mặt với đôi mắt hạnh sáng long lanh của La Miểu Miểu, khóe miệng không khỏi cong cong, “Cứ để cho bé hát thêm lúc nữa đi.”
“Xin lỗi, làm phiền anh.”
“Không phiền đâu, vừa vặn tôi cũng không muốn ngủ.”
Thích Tri Hàn suy nghĩ một chút, lấy ra một bát vải từ trong tủ lạnh, mời Thẩm Thư Vân đến trên bàn cùng nhau ăn.
Hai Omega vốn chẳng tính là thân quen ngồi đối mặt nhau lột vỏ vải, nhưng bởi vì tiếng ca ngọt ngào của cô bé, ngược lại không hề lúng túng.
Thẩm Thư Vân đã lột xong vỏ, đầu ngón tay còn trắng hơn thịt quả vải trong suốt như pha lê. Anh nhét vào miệng một miếng, cùi vải mọng nước chảy ra nước, lưu lại mùi thơm lãn vị ngọt giữa răng môi, anh gật gật đầu trước tiên mở đầu câu chuyện: “Rất ngọt, cảm ơn nhé.”
“Anh Thẩm, anh tính khi nào thì đi Singapore?” Thích Tri Hàn cũng lột một quả, nước rơi trên ngón tay,
làm giữa ngón tay hơi có độ dính nhơm nhớp, không thoải mái lắm, “Còn tính trở về không?”
“Tôi đã nộp đơn xin trước đó và tôi dự định sẽ rời đi trong vòng một tuần sau khi nhận được visa…” Thẩm Thư Vân cười cười một tiếng, “Về phần trở về, tạm thời chưa hề nghĩ tới.”
Thích Tri Hàn cả kinh nói: “Nhanh như vậy?”
“Ừ, đêm dài lắm mộng.”
Thích Tri Hàn thuận ánh nhìn của Thẩm Thư Vân, phát hiện anh đang nhìn không chớp mắt La Miểu Miểu đang ca hát nhảy múa cách đó không xa. Đều là làm cha cả rồi, Thích Tri Hàn có thể cảm nhận được, Thẩm Thư Vân muốn ở bên đứa con của mình.
Thế là không nhịn được hỏi Thẩm Thư Vân: “Nếu không nỡ như vậy, sao không mang theo con mình cùng đi?”
Thẩm Thư Vân sửng sốt một chút, thiếu chút nữa bóp nát quả vải trong tay, anh buông lỏng ngón tay ra chút, cúi đầu bóc vỏ vải tiếp, một lúc lâu, thấp giọng đáp: “… Tôi sợ tôi không thể chăm sóc tốt cho thằng bé.”
Anh mơ hồ biết rằng tinh thần anh xuất hiện tật xấu, dù sao anh chưa bao giờ như thế này trước đây —— cả ngày cảm thấy được sống sót chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cái gì cũng không quan tâm, chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì, đặc biệt mẫn cảm đối với một số việc nhỏ, còn thường xuyên quên đồ chuyện này chuyện kia.
Trong tình huống như vậy, anh thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân mình, ngộ nhỡ một ngày nào đó thật sự đi không nổi nữa, đứa bé phải làm sao bây giờ?
Tốt hơn là để Thẩm Độ bên cạnh Ninh Vãn.
Thẩm Thư Vân có một chút vững tin —— Ninh Vãn có thể chăm sóc tốt Thẩm Độ, thậm chí có thể kỹ lưỡng hơn anh chăm sóc.
Anh không phải ngại đứa bé liên lụy, anh sợ nhất chính là tự mình biến thành thứ liên lụy đứa bé.
Thích Tri Hàn nhổ bỏ hạt vải, có chút cảm giác khó chịu nhưng chỉ biết thấp giọng thở dài một hơi, giữa đôi lông mày cũng hiện lên một chút u sầu: “Xin lỗi, có phải tôi hỏi quá nhiều?”
“Không có ” Thẩm Thư Vân mỉm cười “Có người trò chuyện, ngược lại thả lỏng được rất nhiều.”
“La Kiêu có một ngôi nhà ở Singapore, sau khi anh qua đó, trước hết ở tại đó đi, không phải tìm phòng ở, nơi đất khách quê người, không tiện.”
“Cậu và La Kiêu thật sự giúp tôi nhiều lắm rồi… Tôi cũng không biết nên lấy gì báo đáp.”
“Cần gì phải báo đáp, chúng tôi cũng không muốn anh báo đáp mới làm những thứ này.”
Thích Tri Hàn nhìn Thẩm Thư Vân ngồi đối diện, tuy rằng trước kia cậu ta và Thẩm Thư Vân không có mối quan hệ sâu sắc, mà không biết xuất phát từ tâm lý gì, cậu ta vẫn luôn muốn giúp Thẩm Thư Vân nhiều hơn nữa. Thích Tri Hàn liền mở miệng nói: “Anh cứ bình thản một chút rồi đi cũng tốt, đừng suy nghĩ về bất cứ điều gì khi anh đi… Những điều trước kia đều đã qua rồi, làm người chung quy phải hướng về phía trước.”
Thẩm Thư Vân hiếm khi nở nụ cười, đáp lời: “Phải, làm người chung quy phải hướng về phía trước.”
Năm ngày sau, Thẩm Thư Vân lên máy bay tới Singapore.
Anh từ chối để La Kiêu và Thích Tri Hàn tiễn lên máy bay, một thân một mình kéo vali, bắt đầu lên đường đến một đất nước xa lạ.
Lúc đến với hai bàn tay trắng, lúc đi với sự cô độc.
Hết chương 49