Thời điểm Thẩm Thư Vân tỉnh lại, ôm lấy đầu đau như muốn nứt ra kêu lên, giọng anh vọng lại nơi căn phòng tối tăm trống trải, sắc nhọn như tiếng quỷ kêu.
Cửa bị người mở ra, một người đứng ngược ánh sáng ở chỗ cửa, ánh đèn sau lưng hắn hắt vào chói mắt, khuôn mặt kẻ đó ẩn trong bóng đêm, thấy không rõ diện mạo.
Nhưng Thẩm Thư Vân biết, đó là Ninh Vãn.
Thân ảnh cao gầy đóng cửa lại, bước chân đi đến, nhưng không bật đèn. Trong không gian tối đen như mực, Ninh Vãn sờ soạng ngồi ở mép giường, sờ đầu Thẩm Thư Vân. Độ ấm của tay rất thấp, có điểm không giống nhiệt độ cơ thể con người, lạnh đến mức Thẩm Thư Vân cả người run lên: “Vẫn chưa thoải mái sao? Thực xin lỗi, thuốc đó là người khác cho anh, anh cũng lần đầu tiên dùng, khả năng cho hơi quá liều, tác dụng phụ sẽ làm đầu đau một lúc.”
Thẩm Thư Vân vẫn không muốn tin Ninh Vãn sẽ làm ra chuyện như vậy, anh chuyển động cái cổ cứng đờ, quay mặt về nơi Ninh Vãn, gằn mấy chữ qua kẽ răng “Cậu vì cái gì làm như vậy?”
Kỳ thật Thẩm Thư Vân còn muốn hỏi hỏi cậu, anh có biết làm như vậy, hai chúng ta chẳng còn ai có đường lui hay sao?
Ninh Vãn nghe xong lời này, sắc mặt chợt trở nên rất khó xem, cậu trầm mặc bò lên trên giường, gắt gao ôm Thẩm Thư Vân vào trong ngực, giọng nói đè nén nghẹn ngào: “Anh chỉ là không biết nên như thế nào mới có thể níu kéo được em…… Đừng đi, Thư Vân, đừng đi.”
Thẩm Thư Vân cảm thấy tất cả những câu chữ hết thảy thật là quá châm chọc, thế cho nên dù cổ tay vẫn mang xích sắt lạnh lẽo, anh vẫn cười rộ lên. Thẩm Thư Vân nhìn trần nhà, trên thực tế chỉ có thể nhìn thấy không gian đen kịt, giọng thực nhẹ: “Ninh Vãn, không phải cậu nói yêu tôi sao? Cậu khóa tôi ở chỗ này, chính là muốn yêu tôi theo cách này sao?”
Ninh Vãn không đáp lời, chôn mặt nơi vai Thẩm Thư Vân, chỉ chốc lát sau, Thẩm Thư Vân cảm thấy trên áo chỗ vai ẩm ướt, anh cau mày nghĩ, người nên khóc không phải chính mình sao, Ninh Vãn còn làm như oan ức lắm vậy.
Ninh Vãn ngón tay nắm chặt đầu vai Thẩm Thư Vân vô cùng đau, tiếng khóc lẫn với chất giọng khàn khàn nhưng vẫn bướng bỉnh cố chấp: “Anh biết thứ gọi là tương vong vu giang hồ
(xuất phát từ câu nói của Trang Tử, nghĩa là buông bỏ sự theo đuổi cảm xúc quá dai dẳng để quên nhau đi), nhưng anh không cần kết cục như vậy, anh chỉ nghĩ muốn hai ta sớm chiều bên nhau, mỗi ngày đều nhìn thấy em, dù cho nhau tra tấn anh cũng nhận…… Anh không thể để em đi, càng không có cách nào nguôi ngoai nhìn em bên Alpha khác.”
“Cậu đúng là triệt để vô lý.” Thẩm Thư Vân do căng thẳng lại đau đầu, hữu khí vô lực cười, “Lúc trước cậu nói muốn ly hôn, muốn cùng Omega khác ở bên nhau, tôi đều thành toàn cậu, tại sao đến lượt tôi, đến cả đi cũng đi không được?”
“Em mắng anh đi, đánh anh đi,” Ninh Vãn ôm chặt đến như vậy, Thẩm Thư Vân trên người không sức lực, đẩy cậu không nổi “Nhưng anh không thể thả em đi.”
Thẩm Thư Vân nhắm mắt lại, biết đây là cái vòng lẩn quẩn, cùng Ninh Vãn người này là nói không được, dứt khoát lười cãi lại.
Thẩm Thư Vân ra không được, trên tay bị xích sắt tinh vi trói lại, cột vào đầu giường, lúc anh tỉnh lại, quần áo trên người cũng bị đổi mới, di động, túi tiền mấy thứ này hết thảy đều không thấy tung tích, hẳn là bị Ninh Vãn tịch thu. Thẩm Thư Vân thử chuyển động cổ tay, muốn phá dây xích, nhưng xích sắt còn bền hơn anh nghĩ nhiều, sau mấy phen thử, trừ bỏ chà sát trầy lớp da trên cổ tay, không có bất luận hiệu quả gì.
Căn nhà này Thẩm Thư Vân thực xa lạ, anh dám xác định đây là chỗ anh chưa từng tới. Là ở thành phố nào Thẩm Thư Vân cũng không rõ ràng lắm, bởi vì Ninh Vãn kéo kín bức rèm chỗ cửa sổ sát đất, anh không thể nào thấy rõ khung cảnh xung quanh. Nhưng anh biết trừ Ninh Vãn ra, bên ngoài còn có ít nhất ba người —— hai bảo tiêu canh giữ trước cửa, còn có một người đầu bếp, bằng không lấy trình độ nấu cơm của Ninh Vãn, làm không ra nhiều loại đồ ăn phong phú như thế.
Nhưng anh cũng có cách của mình —— Thẩm Thư Vân dùng tuyệt thực chống cự sự gây rối vô cớ của Ninh Vãn. Ninh Vãn bưng đồ ăn tới, Thẩm Thư Vân một mực bất động, cậu vừa tới thì nhắm hai mắt nằm trên giường, cũng không biết là ngủ hay tỉnh, Ninh Vãn nói chuyện, anh coi như không nghe. Ngẫu nhiên Thẩm Thư Vân sẽ ngồi ở mép giường, cong lưng rũ eo, dựa vào đầu giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm tay xem, Ninh Vãn cũng không biết Thẩm Thư Vân rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
“Thư Vân, đây là cháo cá tuyết mới vừa nấu, em ít ra cũng nên ăn một miếng, được không?”
Thẩm Thư Vân nhìn chằm chằm bức rèm dày ngộp, bức rèm này thật sự vô cùng kín, kéo khít lại, một tia sáng chả lọt qua. Trong phòng cả ngày bật đèn, Thẩm Thư Vân thậm chí chẳng phân biệt được bây giờ là ban ngày hay ban đêm. Có đôi khi anh nghĩ, nếu có thể chết ở nơi này thì tốt rồi, không cần phải rước nhiều chuyện buồn đau, phiền lòng người như thế.
Chính anh vẫn chưa phát giác loại tâm trạng này là không bình thường, chỉ cảm thấy mỗi ngày chẳng có gì đáng chờ đợi, kỳ thật bản thân đã dần rơi vào trầm cảm.
“Cậu thả tôi ra ngoài.”
“Trừ bỏ cái này, em có thể nói chuyện khác với anh?”
“Tôi với cậu, đã sớm không lời nào để nói.”
Ninh Vãn cũng nhịn rất nhiều ngày, cơn tức tích tụ nghẹn ở ngực, Thẩm Thư Vân cứ tình trạng trầm mặc cơ hồ làm cậu nổi điên, Thẩm Thư Vân không thèm liếc cậu một cái, thậm chí một câu dư thừa nói đều lười nói. Ninh Vãn đặt mạnh cái chén lên tủ đầu giường, nắm cằm Thẩm Thư Vân, cưỡng bách người ngẩng đầu nhìn chính mình: “Em này rốt cuộc đang tra tấn tôi, hay đang tra tấn chính mình?”
Thẩm Thư Vân lãnh đạm nhìn chằm chằm Ninh Vãn, trong đôi mắt vô cảm.
Ninh Vãn bị ánh mắt ấy tra tấn sắp sụp đổ, liên tiếp lui vài bước, sau eo đυ.ng phải vách tường lạnh băng cứng rắn.
Ba ngày, Thẩm Thư Vân đều là cái trạng thái này, nếu Thẩm Thư Vân đánh cậu, mắng cậu, cậu khả năng còn cao hứng chút, ít nhất Thẩm Thư Vân là một người còn sức sống, nhưng hiện tại Thẩm Thư Vân tựa như bị rút mất linh hồn, cảm xúc và giác quan cũng thế, dường như hết thảy đều ném đi, thật sự khiến Ninh Vãn có cảm giá thất bại mờ mịt sâu sắc. Ninh Vãn dựa vào tường trầm mặc một lúc lâu, dường như hạ quyết tâm gì đó, trầm giọng nói: “Nếu em không muốn cùng tôi nói chuyện, vậy em nhất định là muốn nó trò chuyện đi.”
Cậu xoay người ra cửa, Thẩm Thư Vân xem như không thấy, thờ ơ khép lại mí mắt, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non quen thuộc, anh mới đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
“Sao có thể!” Thẩm Thư Vân trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm đứa trẻ trong lòng ngực Ninh Vãn “Sao nó lại ở chỗ này!”
Ninh Vãn ôm Tiểu Dụ Đầu, cũng không dỗ nó, mặc cho nó gào khóc thê thảm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Em để nó chỗ Tiêu Nguyễn, đúng không? Tôi đến chỗ Tiêu Nguyễn ôm về.”
Đêm đó sau khi cậu ôm Thẩm Thư Vân bế lên máy bay tư nhân, lại chú tâm chăm sóc Thẩm Thư Vân trong nhà, chỗ nhà anh tìm không thấy Tiểu Dụ Đầu, phỏng đoán Thẩm Thư Vân hẳn là giao cho Tiêu Nguyễn chiếu cố. Cậu không biết nhà Tiêu Nguyễn ở đâu, nhưng là cửa hàng bán hoa cậu biết vị trí, thừa dịp chưa tan tầm, cậu liền đến tiệm tìm nhân viên gọi cho Tiêu Nguyễn, nhắn là Thẩm Thư Vân kêu cậu tới đón con.
Ngay từ đầu Tiêu Nguyễn có điểm bán tín bán nghi, nhưng Ninh Vãn nói Thẩm Thư Vân đột nhiên sinh bệnh, ở nhà té xỉu, phải đi bệnh viện thành phố lớn kiểm tra toàn diện, nhưng Thẩm Thư Vân muốn mang Tiểu Dụ Đầu cùng đi. Tiêu Nguyễn liền trả đứa bé cho Alpha Thẩm Thư Vân —— bởi vì biết sắc mặt Thẩm Thư Vân vẫn luôn không tốt, cậu ta cũng thực lo lắng thân thể Thẩm Thư Vân, hơn nữa lúc trước cậu ta đi bệnh viện thăm Thẩm Thư Vân, Ninh Vãn xác thật chăm sóc Thẩm Thư Vân với Tiểu Dụ Đầu vô cùng tốt, thế là đưa thằng bé cho Ninh Vãn.
Cứ như vậy, Ninh Vãn đưa thằng bé trở về, vẫn luôn đặt dưới lầu tự mình chăm sóc. Có đôi khi chăm sóc vô cùng kĩ càng, đã có bảo mẫu đứng trông, Ninh Vãn luôn mãi dặn dò bà tuyệt không có thể lên lầu hai, nếu không sẽ lập tức sa thải bà, căn nhà này cách âm hiệu quả cực kì tốt, thế cho nên bảo mẫu thậm chí còn không biết lầu hai còn có mặt một vị chủ nhân khác.
Tiểu Dụ Đầu khóc rất nhiều, vành mắt Thẩm Thư Vân cũng đỏ theo, anh nhất định không được để Tiểu Dụ Đầu khóc, Tiểu Dụ Đầu bởi vì sinh non, thân thể vẫn luôn yếu hơn so đứa trẻ khác, khóc một hồi là không thở được. Lòng Thẩm Thư Vân sắp nát đến nơi, anh khóc lóc nói: “Cậu mau dỗ nó ngưng khóc đi, mai dỗ thằng bé đi!”
“Anh ăn cơm,” Ninh Vãn trong lòng như bị tảng đá nặng trịch đè lên, Tiểu Dụ Đầu cũng là con của cậu, chỉ cần nó khóc tâm cậu đau như dao cắt, chỉ là cậu biết hiện tại không phải lúc mềm lòng, “Anh ăn cơm xong, tôi đưa thằng bé cho anh ôm.”
“Tôi ăn, tôi ăn!”
Ninh Vãn quả nhiên biết anh bảy tấc (giống câu đi guốc trong bụng), bóp chặt anh trong lòng bàn tay đến chết.
Thẩm Thư Vân nhận thua, vì tiếng khóc của con trai mà gục ngã thua tơi bời, quân lính tan rã.
Anh nắm chén cháo trên tủ đầu giường, bỏ miếng cháo cá đã nguội ngắt vào miệng, máy móc nuốt, trong cổ họng rất khó chịu, nhưng một giây cũng không dừng, ăn hết sạch chén cháo.
Ngoài mùi tanh ghê tởm, Thẩm Thư Vân chẳm nếm thêm được vị gì.
Anh thậm chí hoài nghi có phải Ninh Vãn hận mình chăng, vì cái gì muốn tra tấn anh như vậy?
Thẩm Thư Vân trên môi còn dính vết cháo sáng lấp lánh, anh nắm chặt chén cháo mà tay run, giọng nói cũng đang run rẩy “Như vậy có thể sao?”
Ninh Vãn há miệng thở dốc, nói cho Thẩm Thư Vân đây cũng phải ý muốn của mình, cậu cũng không phải uy hϊếp bức bách Thẩm Thư Vân làm cái gì, chỉ là muốn cho anh ăn một chút gì mà thôi. Nhưng sự tình chính là đi tới cục diện cực đoan này, quay đầu là chẳng thể. Ninh Vãn đi qua, đưa Tiểu Dụ Đầu đang khóc lóc vào lòng Thẩm Thư Vân, nhận lấy chén đặt một bên, nhấp môi móc khăn ra, muốn lau miệng cho Thẩm Thư Vân, lại thấy Thẩm Thư Vân chán ghét cau mày, quay mặt sang một bên.
“Cậu không cần làm mấy thứ này” Thẩm Thư Vân trên mặt nước mắt còn chưa khô, bế Tiểu Dụ Đầu giữa hai khuỷu tay, cười lạnh nói, “Chẳng phải ba năm trước đây.”
Ninh Vãn cứng mình một chút, có chút vô thố nhét khăn vào trong túi, sau đó cơ hồ như trốn chạy rời đi nơi này.
Hết chương 43