Đường Ý Xuyên hai mắt sung huyết, muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực nào địch nổi một Alpha mới hơn hai mươi tuổi, kết quả tự nhiên là không tránh được, tức giận kêu to: “Ốc Ba Nhĩ, buông tôi ra!”
Người đàn ông tên Ốc Ba Nhĩ híp híp mắt, hắn khép hờ đôi mi dài che đi đôi mắt to thâm thúy, không biết người này đang có cảm xúc gì: “Nguyên lai anh còn biết kêu tên lão công là Ốc Ba Nhĩ.”
Theo sau, Ốc Ba Nhĩ mở đôi mắt màu xanh lên, như là một chú sư tử đầy nguy hiểm, nhìn Ninh Vãn tràn ngập địch ý, kéo tay ôm hông Đường Ý Xuyên thật chặt, ý muốn công khai chủ quyền nói: “Ngại quá, Đường làm phiền anh rồi.”
Ninh Vãn không có đáp lại khıêυ khí©h của hắn, nhướng mày nhìn phía Đường Ý Xuyên, hỏi: “Hắn là gì của anh?”
“Tôi đương nhiên là Alpha của anh ấy!” Ốc Ba Nhĩ nâng cao âm lượng, “Anh là ai? Từ nơi nào ra tới!”
“Alpha?” Ninh Vãn huýt sáo, cố ý trêu đùa thanh niên trước mặt thoạt nhìn còn trẻ hơn cậu vài tuổi, “Thế sao tôi đây vẫn ngửi được mùi tin tức tố Omega của anh ấy ta…… Cậu còn chưa đánh dấu anh ấy, vậy không được coi là Alpha của anh ấy sao?”
Ốc Ba Nhĩ quả nhiên bị lời trêu đùa Ninh Vãn chọc giận, hắn trừng mắt Ninh Vãn, một đôi mắt dọa người thật sự, tựa hồ là muốn phản bác lại. Nhưng lúc này sắc mặt Đường Ý Xuyên không được tốt, nắm cổ tay Ốc Ba Nhĩ, thanh âm lạnh lùng: “Cậu buông ra, chúng ta đã chia tay.”
“Chia tay cái gì! Tôi không đồng ý, sao có thể gọi là chia tay chứ!”
Ninh Vãn không chen vào, khoanh tay, chỉ đứng một bên nhìn trò khôi hài này, thậm chí còn chút thích thú.
Vốn dĩ cậu nên vì vị khách không mời mà đến cảm thấy không ổn, nên phẫn nộ, ghen ghét, nhưng hiện tại cảm giác đó đều không xuất hiện, chỉ giống một người ngoài cuộc đang xem náo nhiệt, trừ bỏ cảm thấy có hơi tò mò, mặt khác cũng không có gì.
“Xem ra hôm nay có người đưa anh về nhà, Đường đại luật sư.” Ninh Vãn giơ tay cởi hai nút cổ áo sơmi, chỉnh lại cổ áo, “Tôi đây về trước, không ở đây quấy rầy nhị vị.”
Đường Ý Xuyên chẳng có cách nào ngăn Ninh Vãn, chỉ có thể tức muốn hộc máu dẫm lên chân Ốc Ba Nhĩ, rất giống mèo xù lông: “Cậu……”
Lời còn chưa nói xong, một đôi môi mỏng quen thuộc dán lên, đôi mắt xanh xinh đẹp của Ốc Ba Nhĩ dưới ánh đèn đường nhiễm một màu vàng, thế nhưng có hơi nhu nhược đáng thương: “Đường, anh không biết em tìm anh vất vả biết bao.”
Đường Ý Xuyên bị nghẹn một hơi, cắn răng nghĩ, quả nhiên người lớn lên đẹp chính là chiếm tiện nghi, anh đối phó không nổi với thể loại tiểu bạch kiểm như hắn, căn bản là nghĩ không ra cách.
Ninh Vãn một thân mùi rượu, gọi điện thoại tìm tài xế, đưa cậu về nhà.
Trong nhà vẫn một mảnh trống vắng, Ninh Vãn lần đầu tiên cảm thấy, căn nhà này quá lớn, lớn đến mức cậu bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu muốn tìm được Thẩm Thư Vân, cậu nghĩ như vậy. Cái ý niệm vô cùng mãnh liệt này xuất hiện trong đầu, làm cho đầu óc đang tê liệt như nhóm lên sức sống, làm cho trái tim trong ngực như được gia tốc, trong màn đêm yên tĩnh, như âm thanh cùi gõ dồn dập lên mặt trống bằng da bò.
Ninh Vãn ngồi dậy, lập tức lấy di động tìm kiếm số văn phòng thám tử, nhấn gọi, tiếng tút tút đầu kia vang lên, mới ý thức đang là đêm khuya, hơn nửa đêm nào có người tiếp điện thoại, vì thế cúp điện thoại, nặng nề ngủ. Ngày hôm sau sáng sớm, cậu liền gọi điện thoại lại, yêu cầu bọn họ tìm kiếm tung tích Thẩm Thư Vân.
Ký ức tới đoạn này đã bị một tiếng chuông đột ngột ngắt dòng, Ninh Vãn giương mắt nhìn La Kiêu, La Kiêu nở nụ cười: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Đoạn, La Kiêu đi đến một bên nghe điện thoại. Hắn đứng cạnh cửa, cho nên nội dung đối thoại Ninh Vãn nghe không rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy chữ. Ninh Vãn cũng không có hứng tìm hiểu việc tư người ta, ngồi hút thuốc đợi. Từ khi Thẩm Thư Vân đi, Ninh Vãn hút thuốc càng lúc càng nhiều, về sau, cơ hồ là một ngày một bao, văn phòng luôn luôn quanh quẩn mùi khói.
La Kiêu gọi điện thoại không lâu lắm, hắn đã đi tới, lần nữa ngồi xuống: “Tôi phải trở về, hôm nay liền không tiếp tục nói chuyện với cậu được.”
“Đi gấp như vậy? Cậu mới đây đây bao lâu?”
“Không được, đêm nay lão gia tử muốn tới nhà tôi ăn cơm, tôi phải trở về giúp Tiểu Hàn chuẩn bị.” La Kiêu gãi đầu, “Tiểu Hàn sặn tôi lúc về thời điểm thuận đường mua chút nhân thịt làm vằn thắn, về muộn em ấy lại cằn nhằn.”
Ninh Vãn phất phất tay, khụ một tiếng: “Được rồi được rồi, chạy nhanh trở về đi, xem không có phu nhân lại càu nhàu.”
“Một mình cậu ăn tết, không có việc gì đi?…… Muốn tới nhà tôi cùng nhau đón tết không?”
“Thôi đi,” Ninh Vãn ngồi quanh một mảnh mây mù, chỉ có đốm sáng cam nhạt của điếu thuốc đang cháy được ngậm trong miệng “Các cậu người một nhà ăn tết, tôi đi xem náo nhiệt gì? Tôi không phải số làm bóng đèn.”
Tuy rằng cậu giọng giỡn đùa nói ra những lời này, nhưng La Kiêu biết, Ninh Vãn cũng không phải đang giả ý thoái thác, cậu không có tâm trạng đón tết náo nhiệt, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ mà vỗ bả vai thằng bạn quen đã nhiều năm, nhẹ giọng nói: “Hết thảy đều sẽ quá khứ, sẽ tốt lên thôi.”
“Ừ.”
Cách lễ trừ tịch
(đêm 30) hai ngày, dì Ngô cố ý trước khi về quê ăn tết hỏi Ninh Vãn: “Ninh tiên sinh, có cần tôi gói chút sủi cảo bỏ tủ lạnh cho cậu hay không?”
Ninh Vãn lúc ấy ngồi phòng khách xem báo cáo cuối năm trên notebook, nghe vậy ngẩng đầu sửng sốt, ánh sáng từ máy tính hắt lên khuôn mặt cậu, lộ rõ cái cằm nhọn.
Cậu đã từng có người vì cậu làm sủi cảo, chính là bỏ lỡ, rốt cuộc không ăn được nữa.
“Cũng được.” Ninh Vãn duỗi tay chuốt lại tóc mái hơi rối, một đôi mắt mang theo tơ máu nhìn dì Ngô, ngữ khí không có gì phập phồng, nhạt nhẽo như nước, “Gói nhân nấm hương thịt heo được không?”
Dì Ngô vội vàng nói: “Được, tôi đây gói xong để ở ngăn đông chỗ tầng hai tủ lạnh nhé.”
Ninh Vãn gật đầu, lại đem mặt quay lại, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Dì Ngô xoa tay, đối người lãnh đạm như Ninh Vãn có chút không thích ứng, nhưng nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy hẳn nên đem việc này nói cho Ninh Vãn, vì thế mở miệng nói: “Ninh tiên sinh, ngày hôm qua lúc đong dọn phòng, tìm được một cái notebook —— cuốn vở rớt phía sau tủ nhỏ, tôi cũng là ngẫu nhiên thấy. Xem chữ viết hẳn là của Thẩm tiên sinh, ngài muốn xem một cái không?”
Ninh Vãn đột nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt, đôi mắt sáng như sao băng nơi chân trời: “Ở đâu?”
“Ngài chờ chút, tôi đi lấy.”
Dì Ngô thực mau liền đem vở cầm xuống, giao cho Ninh Vãn. Ninh Vãn bỏ máy tính trên đùi đặt một bên, mở ra cái cuốn vở nho nhỏ —— xác thật nét chứ Thẩm Thư Vân, thanh tú không cẩu thả.
Cuốn tập này chẳng còn mới, thoạt nhìn nhữ đã dùng hai ba năm, bên trong nội dung cũng không có gì thực đặc biệt, đều là ghi chú thực đơn.
Ninh Vãn ánh mắt nhu hòa, cậu biết Thẩm Thư Vân vẫn luôn thích nấu nướng, tay nghề không tồi, nhưng khi cậu lật đên trang thứ sáu, ánh mắt cứng lại.
Đó là công thức thịt thăn chua ngọt.
Dưới ghi chú cách làm, viết mấy hàng chữ nhỏ ——
【 món này Ninh Vãn thực thích ăn. 】
【 lần này em ấy nói cho ít đường, lần sau làm phải cho nhiều đường hơn chút. 】
Ninh Vãn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hai hàng chữ nhỏ, ngón tay run rẩy xoa hai dòng chữ, tựa hồ đang vuốt ve người yêu ôn nhu ấy.
Tiếp theo, cậu lật trang kế, cách vài tờ sẽ có đủ loại đánh dấu, đánh dấu mỗi một cái đều là có liên quan đến mình.
【 em ấy không thích vị đắng, hôm nay ăn khổ qua mà nhăn nhó như đứa trẻ. 】
【 em ấy thích đồ ăn khẩu vị hơi nặng, làm đồ hấp cơ bản đều không quá cảm thấy hứng thú. 】
【 này chính là khẩu vị em ấy thích. 】
【 nướng hơi lâu chút, em ấy thích ăn thịt tương đối mềm. 】
Mỗi một chữ, đều là tình yêu Thẩm Thư Vân thầm lặng từng ít một đối với cậu.
Ninh Vãn đáy mắt lệ đã đong đầu, cậu hơi nắm góc cuốn tập, đau đến phát run —— bởi vì trên đó mỗi một đánh dấu, đều như đang cười nhạo cậu hối hận muộn màng biết bao.
Thẩm Thư Vân trước nay đều ngốc như vậy, cách yêu của người ấy vĩnh viễn là tế thủy trường lưu
(tình yêu từng chút một mà dài lâu), lặng lẽ không tiếng động…… Ninh Vãn không khỏi nghĩ, khi cậu và Thẩm Thư Vân cùng nhau mấy ngày nay, chính mình rốt cuộc bỏ lỡ bao nhiêu thứ tình cảm lặng lẽ ấy của Thẩm Thư Vân đây?
Ninh Vãn hối hận, thật sự hối hận, cậu chỉ muốn tìm được Thẩm Thư Vân, sau đó gắt gao ôm lấy người ấy, nói với anh một câu thực xin lỗi.
Không, không.
Muốn trước lúc nói ra câu thật xin lỗi chính là ba chữ, anh yêu em.
Hết chương 36