Tiêu Nguyễn ở thành phố Z mở một cửa hàng bán hoa, Thẩm Thư Vân mang thai, tìm việc cũng không ổn, thế là đến cửa hàng Tiêu Nguyễn hỗ trợ bán hoa. Anh thật không trông cậy lắm làm có thể kiếm bao nhiêu tiền, anh dù đã đi làm mười năm, chỉ biết làm thơ văn, đủ nuôi thêm miệng ăn nữa là đứa nhỏ. Kỳ thật đi cửa hàng hoa hỗ trợ, chỉ là muốn tìm việc để làm, để anh đừng rảnh rỗi, bằng không sẽ nhớ tới chuyện trước kia.
Hiện tại ở cửa hàng bán hoa, mỗi ngày bao hoa, tưới nước, ngẫu nhiên cùng khách hàng trò chuyện, ngày qua ngày còn nhẹ nhàng hơn so với trước kia dạy học rất nhiều, trong lòng chậm rãi không ủ dột nan giải.
Tiêu Nguyễn đem hoa nhài sáng nay mới vừa đưa tới cắm vào bình, tỉa lá. Những cành hoa nhài đều vẫn là nụ hoa, nụ nho nhỏ trắng xinh giấu sau lá cây sum suê màu xanh bóng, giống như đứa nhỏ vụng về đáng yêu. Tiêu Nguyễn nhìn Thẩm Thư Vân, tháng mười hai thành phố Z độ ấm hơn mười độ, Thẩm Thư Vân chỉ mặc một cái áo sơmi trắng to rộng, bụng bầu năm tháng nhô lên phía trước —— cơ thể thon dài đối lập với bụng bầu có vẻ rất rõ ràng, đặc biệt là khi ngồi xuống, giống như đang ôm nửa trái dưa hấu.
Thời gian này trong tiệm không có người, Thẩm Thư Vân ngồi bên cửa sổ tùy tay chăm sóc một đóa cúc nhỏ màu rượu champagne, Tiêu Nguyễn bưng một đĩa bánh quy đi qua, nghĩ nghĩ, vẫn là đem lời nghẹn dưới đáy lòng rất nhiều nói ra: “Thư vân, cậu có hay không nghĩ tới…… Trở về tìm Alpha của cậu?”
Thẩm Thư Vân tay ngừng giữa không trung, theo sau rũ mắt cười cười: “Như thế nào đột nhiên nói chuyện này?”
“Bởi vì tớ cũng từng mang thai! Tớ biết không có tin tức tố Alpha an ủi Omega khi mang thai là phi thường gian nan! Chẳng lẽ ngươi mấy ngày này không cảm giác được thân thể xuất hiện khác thường sao?”
Thẩm Thư Vân cười nhạo một tiếng, có chút bất đắc dĩ mà ngẩng đầu nhìn Tiêu Nguyễn: “Ta biết, ta xem qua sách hướng dẫn Omega mang thai.”
Omega mang thai tinh thần cùng sức khỏe đều đang chịu áp lực, Omega cần phải có tin tức tố Alpha trấn an, trợ giúp điều tiết gia tăng phân bố tin tức tố trong cơ thể người mang thai, sự phát triển của thai nhi cũng yêu cầu tin tức tố Alpha phụ thân, nếu không hài tử gặp phải trường hợp phải hấp thụ bù gấp đôi tin tức tố Omega, này đối với cơ thể Omega hao tổn phi thường lớn, Omega rất có thể sẽ sinh non hoặc trầm cảm sau sinh.
Cũng đúng là nguyên nhân này, quốc gia pháp luật quy định, trong thời kì Omega mang thai, Alpha không được đưa đơn ly hôn, phải hỗ trợ bên người Omega cho đến khi sinh. Hơn nữa không riêng Omega có kì nghỉ sanh, Alpha cũng được hưởng bồi nghỉ sanh —— tức thời gian Omega mang thai một tháng cuối cùng, Alpha có thể xin nghỉ phép hỗ trợ Omega, cho đến một tháng sau sinh mới thôi.
Tiêu Nguyễn thật sự không rõ giữa Thẩm Thư Vân và Ninh Vãn đã xảy ra cái gì, cậu ra khó hiểu nhìn Thẩm Thư Vân, châm chước từng chữ: “Vậy nếu hắn biết cậu mang thai…… Sao dám ly hôn chứ? Pháp luật có quy định nha……”
Thẩm Thư Vân ngắt lời cậu ta, an ủi đáp: “Khi chúng tớ ly hôn, cũng không biết đứa nhỏ này tồn tại, cho nên tớ không đến mức thảm như cậu nói, chúng tớ xem như…… Xem như hoà bình chia tay.”
“Chính là cậu hiện tại đang mang thai nha!” Tiêu Nguyễn không khỏi cao giọng “Sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, khẳng định là bởi vì thiếu hụt tin tức tố Alpha, cậu không thể cứ tiếp tục gồng gánh như vậy! Chẳng lẽ cậu định gánh gồng đến chết cả người lẫn con sao?”
“Tớ có đi bệnh viện tiêm thuốc tin tức tố Alpha an ủi, không có gồng gánh gì hết.”
“Chính cậu cũng biết! Cái loại thuốc này hiện tại kỹ thuật cũng không hoàn toàn hiệu quả, không thể hoàn toàn thay thế tin tức tố thật của Alpha! Hơn nữa đứa trẻ cần là cần tin tức tố thật của cha nó, không phải nhân tạo hợp thành, cậu đến bệnh viện tiêm thuốc, quả thực là lừa mình dối người!”
“Đủ rồi!” Thẩm Thư Vân lần đầu tiên tức giận, giữa hai đầu mày tích cóp lửa giận, môi phát run, “Đây là chuyện riêng của tớ, không nhọc cậu lo lắng.”
Lời Tiêu Nguyễn, như đem lớp phòng vệ cuối cùng của Thẩm Thư Vân tách ra, khiến anh không thể không đối mặt với những vết thương trước nay vãn chưa lành lặn, trơ mắt nhìn nới đó chảy mủ thối rữa, lại bất lực.
Trở về tìm Ninh Vãn? Bảo anh phải tìm như thế nào? Lấy thân phận gì đây?
Là thân phận chồng trước nay nghèo túng, hay là lấy thân phận cha đứa bé, xen vào cuộc sống Ninh Vãn?
Anh đã tránh nhớ tới Ninh Vãn, chỉ cần tưởng tượng đến chính mình chính là một sai lầm của Ninh Vãn, tưởng tượng đến Ninh Vãn khả năng đã tìm được đáp án chính xác, người chân chính có hương hoa nhài ấy, đầu liền đau muốn nứt ra, đau đớn tận tâm can.
Thôi bỏ đi, không cần dùng đứa nhỏ này mạnh mẽ cột lấy Ninh Vãn —— bằng không, cũng quá khó coi, lì lợm la liếʍ thỉnh cầu, Thẩm Thư Vân rốt cuộc làm không được, không bằng cứ để lại ấn tượng tốt chia tay dứt khoát cuối cùng trong lòng Ninh Vãn.
Thẩm Thư Vân nuốt nước bọt, sau đó xin lỗi Tiêu Nguyễn: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nói hơi nặng lời.”
Tiêu Nguyễn đứng lên, vội vàng phất tay, mười phần xin lỗi: “Nên nói thực xin lỗi là tớ, thật sự ngượng ngùng, tớ không nên hỏi nhiều đến việc tư của cậu.”
Thẩm Thư Vân làm bạn cùng phòng bốn năm, biết Tiêu Nguyễn người này, một người chỉ có cơ bắp, hơi ngốc nghếch, nói chuyện nhiều khi nói trước nghĩ sau, nhưng tuyệt không phải người có ý hại ai. Anh cười cười, coi như chưa có việc gì, gương mặt lại mang mặt nạ ôn nhu yên lặng, ôn thanh nói: “Chuyện này coi như bỏ qua, chúng ta nói chuyện khác vui vẻ hơn đi.”
Tiêu Nguyễn mắt sáng rực lên, vội vàng đi qua, giúp anh chăm sóc đóa cúc, nói: “Cuối tháng này, ca ca tớ Tiêu Mạc làm việc ở Singapore đã trở lại, anh ấy xin nghỉ đông, từ lễ Giáng Sinh đến Tết, về nước cùng chúng ta hội tụ, anh ấy khẳng định sẽ mang rất nhiều quà trở về, đến lúc đó cậu tới nhà chúng tớ cùng nhau ăn lẩu đi!”
“Được đó,” Thẩm Thư Vân một tay siết chặt cây hoa, một tay kia không dấu vết xoa xoa sườn bụng, vừa rồi hài tử ở trong bụng đạp một chút, đá anh hơi đau, “Nhưng mà lễ Giáng Sinh đến nhà cậu ăn lẩu, đúng là sự kết hợp khác người.”
Anh lục trong đầu tìm tòi cái tên Tiêu Mạc này, nhớ mang máng lúc đại học có gặp mặt, nhưng đó là chuyện rất nhiều năm trước, hiện tại nhớ lại rất mơ hồ, thậm chí tướng mạo đều không nhớ rõ.
“Ha ha, này có cái gì sao! Cái này gọi là sự kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây! Đúng rồi, cậu có kiêng ăn thứ gì không?”
Thẩm Thư Vân lắc đầu: “Không cần cố ý chiếu cố tớ, hai người mua gì tớ ăn đó, tớ đến ăn chực là được.”
“Ok, cứ quyết thế đi, lúc đó nhớ phải tới đó nha.”
“Nhất định.”
Ninh Vãn công ty cùng công ty thép kiện tụng từ tháng chín tới tháng mười hai, rốt cuộc có kết quả —— là tin tốt, bọn họ thắng kiện. Liên tiếp hơn mười ngày khẩn trương chuẩn bị, hôm nay rốt cuộc kết thúc, trên mặt Đường Ý Xuyên rốt cuộc lộ ra chút ý cười, anh ta mặc áo lông vũ thật dài, xoa tay, thở ra hơi lạnh trắng trắng như sương: “Thật tốt quá, cuối cùng đã kết thúc. Ninh Vãn, muốn đi uống rượu không, chúc mừng chúc mừng?”
“Anh sao cả ngày chỉ biết uống rượu? Không biết uống rượu hại thân sao?”
“Ai, cậu còn không biết xấu hổ trái lại chỉ trích tôi!” Đường Ý Xuyên cười nhạo một tiếng, “Người nào trước đó vài ngày mùi rượu đầy người đây?…… Còn nữa, nếu uống rượu có thể không còn khó chịu trong lòng như vậy, hại thân mấy cũng không để ý sao.”
Ninh Vãn lắc đầu, có cảm giác cái trán cùng gương mặt bắt đầu hơi nong nóng: “Thôi, hôm nay tôi về nhà, hôm nào hẵng đi.”
Cậu gọi điện thoại cho tài xế, đưa cậu về căn biệt thự từ lâu đã không có một bóng người, lục hòm thuốc tìm một hộp thuốc hạ sốt, bẻ lung tung mấy viên rồi uống nước nuốt vào, lê bước chân nặng nề vào phòng ngủ, một người nằm trên chiếc giường rộng lớn, nhắm mắt lại ngửi hương tin tức tố ngọt thanh còn lưu lại trên gối.
Ninh Vãn hít vào không khí lạnh, hơi lạnh di chuyển một vòng toàn thân nơi cơ thể nóng bỏng, khi thở ra dị thường nóng bỏng, cậu biết mình đang sốt cao. Hôm trước cậu đi thăm mẹ, ngồi trước mộ, lải nhải nói rất nhiều lời, có thể là bị cảm, trở về bắt đầu hắt xì, ngày hôm sau liền bắt đầu sốt.
Cho dù bị sốt, cũng sẽ không ai cho Ninh Vãn nghỉ bệnh, cậu chỉ có thể uống thuốc, sau đó phải tiếp tục đến công ty xử lý sự vụ, bao gồm kiện tụng ngày hôm sau, cậu không thể không đi. Rạng sáng chạy tới bệnh viện truyền dịch, đến 7 giờ sáng truyền xong, mang theo đồ đạc cùng Đường Ý Xuyên đến toà án.
Mấy ngày nay thể xác và tinh thần đều mệt, nhưng sự mệt mỏi này không thể biểu lộ trước mặt bất kì kẻ nào —— cậu là sếp của công ty, cũng là người tâm phúc, nếu lúc này suy sụp, vậy thì nhân viên cũng sẽ như rắn mất đầu. Chẳng sợ Ninh Vãn mệt, cậu cũng muốn giả bộ thần thái sáng láng, chỉ có về đến nhà, mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
Lần này bệnh trở nặng, đã truyền dịch rồi mà chưa hết sốt, Ninh Vãn cảm thấy hai lá phổi như hai ống gió cũ nát, lúc thở dốc phát ra tiếng hồng hộc, thở ra tất cả đều hơi nóng ẩm ướt.
Ký ức có chút rối loạn, trong chốc lát trở về khi cậu còn nhỏ, nửa đêm phát sốt, mẹ ôm cậu vào trong ngực, dùng tay lạnh áp mặt cậu, trong chốc lát lại kí ức ngày Thẩm Thư Vân nằm bên người cậu, vì đổi khăn lạnh đắp lên trán cậu…… Cậu đuổi người đi, Thẩm Thư Vân liền chơi xấu nằm bên người cậu, nói sức đề kháng mình tốt lắm, bảo Ninh Vãn đừng lo, kết quả cuối cùng hai người bị cảm, cùng đi bệnh viện chích thuốc.
Thẩm Thư Vân sợ ngũ quan nhăn tít lại, nhưng vẫn mạnh mồm nói giỡn: “Anh xem, như vậy không phải cũng khá tốt, hôm nay em có thể danh chính ngôn thuận xin nghỉ bệnh, em đi chích còn có kẻ tháp tùng nữa.”
Sau đó Ninh Vãn mới biết được, kỳ thật Thẩm Thư Vân không phải sợ chích, chỉ là sợ đau, cho nên mới kháng cự với kim châm.
Ninh Vãn theo bản năng gọi điện thoại cho Thẩm Thư Vân, không muốn làm gì, chỉ là muốn nghe nghe giọng nói mát lạnh như nước của Thẩm Thư Vân. Nhưng khi cậu nhấn vào số điện thoại, trên màn hình hai chữ “Thư Vân”, bên kia truyền đến âm thanh máy móc lạnh lùng quen thuộc của tổng đài: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau……”
Ninh Vãn suy sụp buông tay, có chút đờ đẫn nhìn chằm chằm màn hình đen nhánh. Đây là lần thứ không biết bao nhiêu cậu gọi cho Thẩm Thư Vân…… Nhưng kết quả cuối cùng luôn giống nhau, không người nghe.
Hết chương 32