Chương 23: Về nhà

Ninh Vãn giơ tay nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến tiếng thở dốc hỗn loạn của Thẩm Thư Vân: “A Vãn…… Anh có thể về nhà một chuyến hay không? Em…… kỳ động dục hình như tới rồi……”

Thẩm Thư Vân thanh âm càng ngày càng nhỏ, “Động dục kỳ” ba chữ cơ hồ từ răng len qua. Bên tai là nhạc quán bar đinh tai nhức óc, Ninh Vãn không nghe rõ, truy vấn nói: “Cái gì tới rồi?”

“Em……” Thẩm Thư Vân nhắm mắt lại, môi đóng mở vài lần, cũng vô pháp lớn tiếng nói ba chữ đó, anh run run nắm lấy điện thoại, trong giọng nói cơ hồ mang một tia thỉnh cầu, “Có thể hay không, về nhà trước?”

Ninh Vãn đem ngụm khói cuối cùng từ phế quản phun ra, sau đó trả lời: “Được.”

Cậu uống xong rượu, đứng lên có chút lung lay. La Kiêu sao có thể để cậu về như với tình trạng này, chạy nhanh đỡ vị này đại gia ra cửa, cản một chiếc xe taxi đem Ninh Vãn nhét vào, báo địa chỉ, lại trước tiên đưa cho tài xế hai tờ tiền màu hồng, còn luôn dặn dò tài xế nhất định đem cậu về đến nơi an toàn. Ninh Vãn dựa vào ghế sau xe taxi, cồn làm nhiệt độ cơ thể nhanh chóng lên cao, hai má nóng lên, đèn đường nơi xa trong mắt đều mơ hồ thành một vầng sáng, đầu óc hôn mê đến phát trướng.

Không biết đi bao lâu, xe rốt cuộc ngừng lại, tài xế có chút lo lắng nhìn Ninh Vãn người đầy mùi rượu, chần chờ nói: “…… Tiên sinh, ngài không có việc gì đi? Có muốn tôi đỡ ngài đi vào không?”

Ninh Vãn ý thức đại khái thanh tỉnh, lắc lắc đầu, mở cửa xe xuống, vào trong khu. Nhà bọn họ là biệt thự, phía trước có đình viện nhỏ, bên trong trồng mấy loại hoa. Ninh Vãn xách vòi nước lên, vặn vòi nước, tiếp nước rửa mặt, làn nước lạnh lẽo chảy lên mặt, thời tiết đêm hè khô nóng chậm rãi vơi đi, cũng làm sắc đỏ ửng trên mặt Ninh Vãn chậm rãi biến mất, cậu tỉnh vài phút, lúc này mới lại nâng lên bước chân vào biệt thự.

Nhưng khi Ninh Vãn mở cửa, nhiệt độ cơ thể thật vất vả giảm xuống lại đột nhiên tăng lên……

Là tin tức tố Thẩm Thư Vân —— anh khẳng định động dục.

Ninh Vãn dựa lưng vào cửa sắt lạnh lẽo, theo bản năng muốn chạy trốn, chính là bản năng Alpha đem đóng đinh hắn tại chỗ, cơ hồ mỗi một tế bào đều kêu gào, làm cậu bước hai chân đi vào, chiếm lấy Omega ngọt ngào bên trong làm của riêng.

……

“A Vãn, anh đã trở lại sao?” giọng Thẩm Thư Vân chút bất lực khóc nức nở, tin tức tố Ninh Vãn nói cho anh, Ninh Vãn đã về nhà “A Vãn, em ở chỗ này, anh mau tới giúp em.”

Ninh Vãn hít sâu một hơi, đáy mắt là tơ máu, cuối cùng vẫn chặt đứt lý trí, chậm rãi đi lên phòng ngủ lầu hai……

…………

Hai người cả người đều thấm mồ hôi, đặc biệt là Thẩm Thư Vân, tóc trên trán ướt nhẹp thành một dúm, trên da thịt nõn nà như bạch ngọc, như là vài đạo hình cắt. Ninh Vãn ôm Thẩm Thư Vân, đem đầu dựa vào vai anh, gắt gao ôm chặt lấy anh.

Thẩm Thư Vân nhẹ nhàng thở phì phò, vừa định hỏi Ninh Vãn làm sao vậy, nghe Ninh Vãn giọng âu sầu: “Vì cái gì không phải em…… Vì cái gì không phải em…… Thư Vân…… Giá mà là em, thì tốt rồi……”

Một giọt nóng bỏng nước mắt rơi trên vai anh, giống như axit nóng bỏng để lại một cái động sâu hoắm trong lòng Thẩm Thư Vân.

“A Vãn,” Thẩm Thư Vân ôm lại Ninh Vãn, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn, “Anh đang nói cái gì thế?”

Ninh Vãn chỉ lắc đầu, không nói lời nào, cánh tay ôm Thẩm Thư Vân càng thêm chặt, tựa hồ muốn đem người tiến cốt nhục trung, lại không chia lìa.

Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, trong phòng người đồng sàng dị mộng.

Thẩm Thư Vân bất an từ trên giường ngồi dậy, ngồi trong bóng tối, sờ soạng đồng hồ quả lắc trên tủ đầu giường.

“Bang” một tiếng, đèn ngủ theo tiếng công tắc sáng lên, Thẩm Thư Vân nhìn thoáng qua, rạng sáng 3 giờ rưỡi.

Ngủ muộn bắt đầu làm tim đập nhanh, trái tim thình thịch nhảy lên, trong phòng yên tĩnh, thanh âm phá lệ rõ ràng, Thẩm Thư Vân không khỏi cười khổ một tiếng, chính mình rốt cuộc chẳng còn trẻ tuổi nữa, đến từng này tuổi, ngủ muộn một chút liền không được.

Anh không phải cố ý thức đêm, từ 11 giờ tắm rửa xong là nằm trên giường, nhắm mắt, không nghĩ tới qua lâu như vậy, vẫn không thể ngủ.

Đêm nay, Ninh Vãn lại không trở về.

Thẩm Thư Vân nhìn giường đệm bên cạnh trống rỗng, không khỏi thở dài một tiếng, nằm lại trong ổ chăn, bắt lấy chăn, gắt gao bao lấy chính mình, sau đó chậm rãi cuộn thân mình, phảng phất như vậy có thể có cảm giác an toàn.

Kỳ động dục lần trước đã qua đi hơn một tháng, số lần Ninh Vãn về nhà một bàn tay có thể đếm được.

Ninh Vãn luôn nói, chuyện công ty rất bận, việc bận quấn thân, đành phải ngủ lại công ty, khi Thẩm Thư Vân hỏi thăm, cậu cũng luôn nghĩ ra các loại lý do thoái thác.

Thẩm Thư Vân trong lòng minh bạch, trong chuyện hôn nhân trung càng lâu năm, anh nên càng thêm săn sóc đối phương, không phải miên man suy nghĩ. Thế nhưng tình yêu làm sao có thể dùng lý trí trấn áp, chỉ cần một khi rảnh rỗi, sẽ nhớ tới Ninh Vãn, nhớ tới câu nói ngày đó của Ninh Vãn “Vì cái gì không phải em”, nhớ tới giọt nước mắt nỏng hổi của cậu rơi lên vai mình ngày ấy…… Điều này làm anh đi vào giấc ngủ một ngày so với một ngày thêm khó, thường thường trằn trọc đến đêm khuya, chẳng thể nào bước vào mộng đẹp.

Anh bỗng cảm thấy gần đây Ninh Vãn giống như thay đổi, mà giữa bọn họ, không hề không có gì giấu nhau……

Thẩm Thư Vân nghĩ, anh có phải hẳn nên chủ động một chút? Cùng Ninh Vãn ở bên nhau bấy lâu, hình như luôn là Ninh Vãn chủ động truy anh, mình lúc nào luôn là kẻ bị động, có phải Ninh Vãn cảm thấy mệt mỏi? Anh nghĩ rồi lại nghĩ, chỉ có thể thử từ chính mình tìm ra nguyên nhân, còn những nguyên nhân khác, anh lựa chọn tin tưởng.

Hôm nay đi siêu thị mua chút thịt, vỏ bánh làm sủi cảo, kêu Ninh Vãn trở về ăn cơm chiều là được rồi.

Thẩm Thư Vân nghĩ, cuối cùng có chút buồn ngủ, chậm rãi thϊếp đi. Chờ anh tỉnh lại, đã qua giữa giờ trưa cơm, Thẩm Thư Vân may mắn hôm nay là thứ bảy, thế nên không có chuyện đi làm muộn. Buổi chiều anh ở nhà phê một lát mấy cuốn tập văn mang từ trường học về nhà, nhìn thời gian gần bốn giờ liền chuẩn bị đi siêu thị.

Anh lái xe đến chuỗi siêu thị rất lớn nơi trung tâm thành phố, tuy rằng có hơi xa, nhưng chỉ có nơi đó có bán loại gia vị nước Ý Ninh Vãn, loại gia vị này làm hương vị nhân sủi cảo rất ngon. Thẩm Thư Vân không định dạo mua lâu, đẩy một xe mua sắm nhỏ, chỉ tính toán mua chút nhân thịt, rau dưa, gia vị liền trở về. Nhưng khu thịt đồ ăn ở siêu thị ở chỗ khu đồ lạnh bên trong, phải đi qua khu đồ ăn vặt.

Thẩm Thư Vân đẩy xe xuyên qua vài kệ hàng, một giọng nói quen thuộc làm anh dừng lại bước chân vội vàng: “Ý xuyên, anh nhìn loại bột cà phê này, có phải loại anh thích không?”

Là Ninh Vãn.

“Đâu? Tôi nhìn xem.”

Thẩm Thư Vân gắt gao nắm lấy cán xe đẩy, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cố gắng hít một hơi lạnh, chậm rãi lui về phía sau, tránh phía sau tầng tầng lớp lớp kệ để hàng, lén lút nhìn về nơi âm thanh kia ——

Ninh Vãn cầm lấy cái bình nhỏ màu bạc, có một người nam nhân đứng sát gần cậu, bởi vì cúi đầu, không rõ diện mạo lắm, nhưng đại khái có thể thấy được là một người đàn ông dáng người thon dài, lúc này đang nhìn kỹ cái bình. Người bên cạnh là Ninh Vãn rũ mi mỉm cười, ánh mắt dừng trên chỗ sau cổ, mặt mày ấm áp ôn nhu động lòng người.

Bọn họ dựa thật sự gần, giống một cặp tình lữ dạo siêu thị, thanh thản như vậy, tự nhiên như vậy.

Thẩm Thư Vân lùi lại hai bước, đầu ngón tay từng chút một lạnh dần.

Sau đó, anh cái gì đều không nhìn đến, đẩy xe đi mua nhân thịt, rau dưa, sau đó xách theo túi rời siêu thị, chỉ là gương mặt tái nhợt đến cực điểm cùng đôi tay khe khẽ run rẩy lúc tính tiền đã tiết lộ hết thảy, bán đứng nội tâm giờ phút này sóng gió phập phồng.

Thẩm Thư Vân không quấy rầy Ninh Vãn, càng không có hỏng mất khóc lớn, chỉ là cảm thấy trong đầu kêu loạn, tựa hồ không ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Anh lái xe về đến nhà, lấy bột mì ra, đổ vào trong tô, thêm nước, sau đó quấy nhân thịt, thêm gia vị. Anh giống như trình tự làm theo thói quen, bình tĩnh làm những việc này.

Thẩm Thư Vân khom lưng lấy chài cán bột, đem cán lăn độ dày đều đều, tiếp theo dùng sứ muỗng múc nhân thịt, đặt lên lớp da bánh, ngón tay thon dài gói lại, thành một cái sủi cảo tròn vo.

Anh đứng trong phòng bếp sáng sủa sạch sẽ, cạnh một bàn sủi cảo.

Nước nấu sôi, Thẩm Thư Vân đem sủi cảo bỏ vào nồi, sau đó, gọi điện thoại cho Ninh Vãn.

“Ninh Vãn, anh có về ăn cơm không?…… Em hôm nay gói sủi cảo, nhân nấm hương thịt heo mà anh thích.”

Ninh Vãn có chút xấu hổ, cậu đêm nay đã hẹn xong Đường Ý Xuyên cùng đi ăn thử món ăn Hồ Nam tại một nhà hàng mới mở, đã lái xe trên đường đi, đành phải từ chối khéo: “Thư Vân, anh hôm nay đã hẹn người ta, thật sự không có cách từ chối, không thể về nhà, hôm nào đi.”

Thẩm Thư Vân nắm di động, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, anh không hỏi là hẹn người nào, cũng không hỏi “Hôm nào” rốt cuộc một ngày nào, chỉ là đáp lời Ninh Vãn, sau đó cúp điện thoại.

Sủi cảo trong nồi ùng ục ùng ục xoay tròn, trên mặt Thẩm Thư Vân dính chút bột mì, duỗi tay quệt nó đi, kết quả càng quệt càng nhiều, đành mặc kệ.

Thẩm Thư Vân vớt mấy cái sủi cảo nấu chín ra chén, ở trong phòng bếp đứng cắn một miếng, ngay sau đó cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: “Hóa ra là nhân sủi cảo phai nhạt…… Trách không được anh ấy không muốn về nhà.”

Trong phòng không một bóng người, không biết là anh nói cho ai nghe.

Hết chương 23