Ninh Vãn ở công ty xử lý việc đến khuya, uống cà phê suốt đêm, một đêm không về nhà.
Thẩm Thư Vân sáng sớm hôm sau tỉnh lại, chưa thấy Ninh Vãn, gọi điện thoại. Ninh Vãn mạnh miệng nói việc nhỏ việc nhỏ, kêu anh không cần lo lắng, nhưng Thẩm Thư Vân trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an, vốn định đi công ty xem Ninh Vãn, nhưng hôm nay là thứ hai, có tiết dạy, cho nên đành phải trước đi làm, tính toán chờ tan tầm lúc Ninh Vãn về nhà, hỏi kỹ một chút đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Vãn hiện tại cảm thấy đầu rất đau, mày nhặn lại, cơn bực tức ngùn ngụt như muốn đốt hỏng não —— ngày hôm qua thư ký gọi điện thoại tới, nói công ty thép mới hợp tác cùng bọn họ xảy ra vấn đề, không thể đúng hạn giao đủ thép, làm hạng mục bọn họ toàn bộ đình trệ. Ninh Vãn vốn dĩ muốn tìm luật sư công ty cùng nhau thương nghị một chút, nhưng thư ký ậm ừ nói, bọn họ công ty cố vấn pháp luật đã từ chức ngày hôm qua, tạm thời không tìm được người thích hợp.
Sau lại Ninh Vãn lại hỏi kỹ càng, công ty cố vấn pháp luật bị công ty đối thủ ở thành phố W mua chuộc được, nói trắng ra là, cố ý đi thăm dò công ty cậu.
Ninh Vãn 5 giờ mới ngủ, mới chợp trên sô pha ở văn phòng mấy giờ, đã bị tiếng đập cửa bừng tỉnh, cậu ngồi dậy vừa muốn mắng chửi, đã bị một chất giọng oang oang làm người ta sợ giật mình: “Ca, mở cửa a!”
Thanh âm này cậu biết —— là em họ, Ninh Hữu.
Ninh Vãn bực bội xoa xoa tóc, cái đầu vốn đã bù xù vì ngủ rối xù như tổ chim, thật sự khó có thể khống chế sinh ra chút bực bội, không biết ngọn gió này thổi tiểu tổ tông này tới.
Ninh Hữu là đứa em nhỏ tuổi nhất trong số con cháu Ninh gia, con bác cả lúc tuổi già mới có, vô cùng nuông chiều. Nhà bọn họ không giống Ninh Vãn chỉ có một con, Ninh Hữu phía trên có hai ca ca, một tỷ tỷ, cho nên việc làm ăm đương nhiên sẽ không cần Ninh Hữu, cũng không cần hắn nhọc lòng, nôm na chính là một hỗn thế tổ thích ăn mê chơi. Ninh Hữu mười tám tuổi phân hoá thành Omega, trong nhà càng mặc kệ hắn, hắn ở trong vòng là có tiếng mê chơi, ai cũng kết duyên, bởi vậy nhân duyên cực hảo, nhân mạch thực rộng. Mục đích hắn tới đây, tám chín không rời mười, đại khái chính là hẹn Ninh Vãn cùng hắn tham gia party —— ngoài ra xem như chả còn gì khác.
“Làm sao vậy?” Ninh Vãn nhận mệnh mở cửa, đứng ở cửa, nhìn Ninh Hữu ngoài cửa thần thái phi dương “Ninh Hữu, tôi hiện tại nhưng không có thời gian đưa cậu đi chơi, cậu nhân lúc còn sớm tìm người khác đi.”
Ninh Hữu từ nhỏ đã biết lấy lòng cha mẹ, xem mặt đoán ý coi như lưu loát, lúc này hắn cũng nhìn ra mệt mỏi in đầy trên mặt Ninh Vãn, không nhịn được hỏi: “Ca, sắc mặt như thế nào kém như vậy?”
“Bị chuyện công ty quấy rầy như thế, đâu nhàn được như cậu.” Ninh Vãn ngáp một cái, “Cậu mau về đi, đừng quấy rầy tôi, tôi còn phải chạy nhanh tìm luật sư thương lượng lại đối sách……”
“Luật sư?” Ninh Hữu bắt được trọng điểm lời nói, chống cửa nghiêng đầu cười, “Anh thiếu luật sư?”
Ninh Vãn không rõ nguyên do gật gật đầu.
“Vậy anh thật đúng phải đến cảm tạ em của anh hôm nay đến tìm anh!”
Ninh Hữu nghiêng thân mình, giống cá chạch linh hoạt, né tránh cái tay Ninh Vãn ngăn trở, tiến vào văn phòng, đặt mông ngồi trên sô pha, móc di động ra gửi tin ngắn, ngón tay thon dài bay nhanh trên di động đánh chữ, không biết rốt cuộc đang làm cái gì. Ninh Hữu làm việc từ trước đến nay kỳ quái, ai cũng quản không được, Ninh Vãn hiện tại thật sự muốn xỉu luôn, cũng lười quản Ninh Hữu, ngồi trên sô pha, cổ ngửa ra sau, nhắm mắt lại tính ngủ tiếp.
“Ca, đừng ngủ!” Ninh Hữu nhảy lại, ngữ khí cực kỳ khoa trương, “Anh muốn tìm luật sư em tìm cho anh! Anh ta ở gần đây, lập tức liền đến!”
Ninh Vãn bị Ninh Hữu nháo, buồn ngủ dư lại hoàn toàn bay trên chín tầng mây. Cậu bất đắc dĩ mở mắt, thở dài, trong lòng đối loại người không đáng tin cậy Ninh Hữu tìm luật sư theo bản năng còn nghi vấn, nhưng rốt cuộc chưa nói cái gì, tùy Ninh Hữu đi.
Qua khoảng mười phút, máy bàn trong văn phòng Ninh Vãn vang lên, cậu đi qua tiếp, là thư ký gọi: “Ninh tổng, trước sảnh nói có một vị Đường tiên sinh muốn gặp ngài, không hẹn trước, nói Ninh Hữu kêu tới. Xin hỏi ngài hiện tại muốn gặp anh ta không?”
Ninh Vãn bỏ điện thoại ra, quay đầu lại hỏi Ninh Hữu: “Họ Đường?”
“Đúng! Chính là Đường Ý Xuyên!”
Ninh Vãn cảm thấy đầu lại đau, duỗi tay ấn huyệt Thái Dương thình thịch nhảy, nói lại với đầu kia: “Dẫn anh ta lên đi, trực tiếp tới văn phòng tôi.”
Cúp điện thoại, Ninh Vãn đi toilet trong văn phòng đơn giản rửa mặt, sau đó vuốt keo tỉa lại cái đầu rối tung, đổi lại chiếc áo sơmi nhăn dúm dó. Lúc cậu làm việc này, Ninh Hữu vẫn luôn đi theo bên cạnh, dường như thật cao hứng, lải nhải: “Ca, anh có biết hay không, Đường Ý Xuyên rất lợi hại, anh ta sau khi tốt nghiệp ở khoa pháp luật đại học M, lại ở nước Mỹ lấy được học vị tiến sĩ, sau tốt nghiệp liền vào văn phòng luật sư lớn nhất nước Mỹ, là ở nước Mỹ rất có danh khí luật sư người Hoa! Em cũng là ngẫu nhiên gặp rồi quen anh ta, tại một quán bar Omega nổi tiếng ở nước Mỹ, bọn em thật đúng là không đánh không quen nhau……”
Ninh Vãn bị Ninh Hữu ồn ào đến đầu càng đau, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Hữu: “Cậu đúng là một ngàn con vịt kêu réo bên tai còn thua cậu.”
“Ai, sao anh lại bảo như thế! Em chính là người giới thiệu cho anh Đường Ý Xuyên! Không biết vì cái gì, anh ra từ bỏ công việc lương cao ở nước Mỹ, nửa tháng trước về nước, nói là muốn ở thành phố W sống một thời gian, em đã hẹn anh ta giúp anh, anh còn chưa cảm ơn em, còn chê em lắm lời!”
Hai người bọn họ đang nói, có tiếng gõ cửa, Ninh Hữu tai thính, chạy trước đi đến, mở cửa ra, cho người ở cửa một cái ôm lớn: “Xuyên ca! Em nhớ anh muốn chết!”
Đường Ý Xuyên duỗi tay bóc khối cao bôi trên da chó, mỉm cười nói: “Cậu đừng hại tôi, đứng đắn chút, tôi tới xin việc.”
“Cái gì xin việc với chả không xin việc, là em gọi anh tới giúp anh ấy!”
Ninh Vãn đứng phía sau bọn họ, ho nhẹ một tiếng: “Ninh Hữu, đừng náo loạn, kêu Đường…… Đường tiên sinh ngồi đi.”
Ninh Hữu lúc này mới lui ra phía sau hai bước, khiến cho Ninh Vãn rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt Đường Ý Xuyên. Màu da trắng nõn, thoạt nhìn mới hơn 30, mặt mày sắc bén lạnh lẽo, như hoa hồng chỉ dám khiến người ta nhìn từ xa, nhưng muốn tới gần, muốn chạm tay vào đóa hồng ấy. Cho dù là tháng 7, anh ta cũng mặc áo cao cổ, cổ áo màu đen dính sát vào cổ, bên hông đai lưng thắt chặt, cả người thoạt nhìn như làm từ băng.
Đường Ý Xuyên đi đến, bắt tay Ninh Vãn, ưu nhã ngồi xuống một bên sô pha: “Chào ngài, Ninh tổng, tôi là luật sư, xin hỏi ngài muốn tuyển một luật sư cố vấn sao?”
Nói xong, anh ta đem file pdf lý lịch sơ lược gửi đến di động Ninh Vãn. Ninh Vãn tinh tế nhìn lý lịch sơ lược, thật đúng là tốt nghiệp trường danh giáo, kinh nghiệm phong phú, là nhân tài khó có được, vì thế đơn giản hỏi Đường Ý Xuyên mấy vấn đề, sau đó liền đem hợp đồng đưa anh ta xem, cùng nhau thương lượng chuyện thưa kiện.
Hết chương 20