Ninh Vãn cùng Thẩm Thư Vân kết hôn vào bảy tháng, một ngày nắng chan hoà. Bọn họ cũng không mời nhiều khách khứa, chỉ có trưởng bối hai nhà cùng mấy người bạn tốt, tổng cộng mời tam bàn. Ninh Vãn bao nguyên một nhà hàng nổi tiếng lâu đời ở thành phố W, phải có thϊếp mời mới vào được, hơn nữa bên ngoài nhà hàng cũng chẳng ghi là hôm nay có đám cưới gì, vô cùng kín đáo đơn giản.
Trước đó, Ninh Vãn đã thẳng thắn thú nhận gia thế với Thẩm Thư Vân, dẫn anh đi công ty chính mình quản lý ở thành phố W. Thẩm Thư Vân ngay từ đầu còn kìm chế được, không đến mức làm chính mình thất thố trước mặt Ninh Vãn. Cho đến khi cậu cười nói với anh, hòn đảo nhỏ mà anh vô cùng thích kia cũng là của Ninh gia, Thẩm Thư Vân rốt cuộc kinh hô ngạc nhiên.
“Lúc trước anh bảo cậu lái xe cho ông chủ, kỳ thực cái xe Porsche đó là của anh đúng không!” Thẩm Thư Vân đấm Ninh Vãn một quyền, “Đồ xấu xa, nguyên lai là anh chơi em!”
Ninh Vãn xoa xoa bả vai, vội vàng thò lại gần bồi tội: “Là anh sai rồi, em cũng không cần so đo cái này…… Nếu mà nhìn ở góc độ khác, em có cảm thấy hay không, như vừa trúng được giải thưởng vé số siêu cấp đặc biệt?”
Thẩm Thư Vân không nhịn nổi cười, thực không cho mặt mũi chế nhạo nói: “Anh còn cho mình là tờ vé số kia đúng không?”
Ninh Vãn cũng cười rộ lên: “Chẳng bằng em phấn đấu ba mươi năm a.”
Trước hôn lễ Ninh Vãn luôn dặn dò La Kiêu, nếu Thích Tri Hàn tới, cũng phải nhịn cho đến lúc bọn tôi làm lễ xong, ngàn vạn không thể đem làm rối loạn hôn lễ bọn tôi, để người người chế giễu.
La Kiêu nói được, không động tĩnh gì —— nhưng cặp mắt suốt buổi hôm đó gắt gao chăm chú nhìn Thích Tri Hàn, ánh mắt nóng bỏng như muốn đυ.c hai cái lỗ trên người cậu ấy, đường đi cũng chẳng để ý, suýt nữa vấp đổ lẵng hoa to của thằng bạn.
Thích Tri Hàn trước sau không thèm liếc mắt nhìn hắn, cứ dán mặt vào cặp vợ chồng mới cưới, đáy mắt không giấu nổi vài phần cực kỳ hâm mộ.
Ninh Vãn nhìn La Kiêu tay chân luống cuống, dở khóc dở cười, ở sau lưng vô vau hắn phất phất tay, ý bảo La Kiêu có thể đi trước.
Người chủ trì nghi thức cứ theo lẽ thường mà làm, nghi lễ đám cưới nào chả như nhau, trao nhẫn cho nhau, đọc lời thề. Tới cuối cùng, người chủ trì nghi thức theo thường lệ đem microphone chuyển hướng cha mẹ hai nhà, đầu tiên hỏi cha Ninh Vãn: “Ngài có lời nào muốn căn dặn với cặp đôi mới này không?”
Cha Ninh trầm mặc ngồi, ngày vui của con mình, nhưng sắc mặt của ông lại chẳng tốt bao nhiêu. Ông nhìn chằm chằm người chủ trì đưa microphone, hơn nửa ngày mới phản ứng, cứng đờ đứng lên, phun ra hai chữ lạnh lùng cứng ngắc: “Không có.”
Hai chữ này, làm tất cả mọi người ở đây cảm thấy khó lòng xấu hổ, cơ hồ tất cả mọi người đều hiểu ngầm tại sao ông lại có thái độ này —— bởi vì từ đáy lòng ông cảm thấy, Thẩm Thư Vân không xứng với con ông.
Bạn Ninh Vãn cũng đều phi phú tức quý nhị đại công tử, thấy Ninh Vãn một hai phải cưới vị thầy giáo ngữ văn cấp ba này, một Omega phổ phổ thông thông, đều cảm thấy Ninh Vãn bị hạ thấp giá trị, rất khó hiểu. Lúc này thái độ cha Ninh lãnh đạm như vậy, càng khiến đám bạn của cậu cảm thấy tiếc nuối.
Ninh phụ chưa ngồi xuống, cha Thẩm liền đứng dậy, ông trước là quân nhân, thân cao cao tới một mét chín, đứng cạnh cha Ninh, cao hơn những nửa cái đầu.
Ông lấy microphone từ tay cha Ninh, tự nhiên mà nói tiếp: “Nếu Ninh tiên sinh không có gì muốn nói, thì thôi để tôi thay mặt vậy. Đầu tiên, tôi muốn chúc phúc cho hai con, hôm nay là ngày lành của hai con, sau này mỗi năm, ngày này đều bởi vì hai con ký kết lương duyên mà trở nên đặc biệt ý nghĩa…… Tôi cùng người tôi yêu chúc cho hai con bách niên hảo hợp, cầm sắt hòa minh. Hai con đáng giá có được chúc phúc tốt đẹp nhất trên thế giới này.”
Ninh Vãn gắt gao nắm chặt tay Thẩm Thư Vân, từ đáy lòng cảm tạ Thẩm Minh Quyết.
“Tiếp theo, tôi còn muốn lấy góc độ của một người làm cha, tới cùng vãn bối nói chuyện. Tôi hy vọng hai con đều có thể nhớ kỹ lời thề của ngày hôm nay, không chỉ là coi nó như một thủ tục bình thường, mà là chân chính ghi tạc trong lòng, ‘ vô luận giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều không xa nhau ’…… Ninh Vãn, cha đối với con yêu cầu không cao như thế, cha chỉ hy vọng con có thể đối xử tốt với Tiểu Vân một chút, hiểu được tình yêu của mình, biết giữ gìn hạnh phúc về sau, nếu còn yêu thì nên nắm chặt muốn một tấc cũng không rời, còn không yêu cũng nên buông tay cho nó tự do, đây là thứ cha mong con có thể làm được, cũng coi như là lời thỉnh cầu của cha, con đồng ý chứ?”
Ninh Vãn chậm rãi gật đầu: “Cha cứ yên tâm.”
Thẩm Thư Vân nhìn ba ba đang ngồi trên ghế, mặt mang ý cười, lẳng lặng nhìn nguời mình yêu phá biểu, đáy mắt hoàn toàn là tin cậy.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Thẩm Thư Vân được Ninh Vãn đưa về một biệt thự nhỏ hai tầng, tân phòng Ninh Vãn cùng Thẩm Thư Vân, Thẩm Thư Vân mấy ngày trước cùng Ninh Vãn chuyển đến nơi này. Bọn họ hai người lăn qua lộn lại trên bữa tiệc đã thấm mệt mỏi, buổi tối 9 giờ hơn mới về đến nhà, qua loa tắm rửa một cái liền lên giường. Cho dù muốn động phòng hoa chúc chăng nữa, thấy Thẩm Thư Vân mệt mỏi, cũng chỉ có thể chui vào chăn, cùng Thẩm Thư Vân đắp chăn, tâm sự trong bóng tối.
“Hôm nay vất vả cho em, Thư Vân.”
Thẩm Thư Vân trầm mặc thật lâu, xoay người, để lại cho Ninh Vãn bóng lưng thon gầy. Hồi lâu, mới có thanh âm rầu rĩ truyền đến: “Ninh Vãn…… Cha anh có phải hay không không thích em?”
Ninh Vãn dịch người, nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể sau cổ anh, nhẹ giọng nói: “Không phải em sai…… Là anh, anh vốn dĩ cùng cha cũng không có nhiều tình cảm.”
Trên thực tế, Ninh Vãn thông báo với cha muốn kết hôn, vô cùng đột nhiên, cũng chả thèm thương lượng gì cả, tất cả chỉ là thông báo bảo cha cậu tham dự hôn lễ. Cha cậu bị cái thông báo tiền trảm hậu tấu làm ông vô cùng tức giận, hơn nữa đối với đối tượng Ninh Vãn kết hôn cũng rất bất mãn —— lấy thân phận Ninh Vãn, đủ để cưới một cô gái gia giáo tốt đẹp, chứ không phải đi cưới một giáo viên cấp ba xoàng xĩnh!
Nhưng Ninh Vãn tính tình cố chấp cha Ninh phụ biết, ông cũng biết Ninh Vãn nhiều năm như vậy vẫn luôn tìm ân nhân cứu mạng, lúc này ông ra tay ngăn trở, cũng chẳng kịp làm nên chuyện gì, đành phải nuốt cục tức đi dự hôn lễ, yên lặng mà ngồi.
“Có lẽ đi.”
Thẩm Thư Vân có chút khổ sở rũ mắt, bắt lấy áo gối, đáy lòng không tiếng động thở dài. Anh cùng Ninh Vãn, trong mắt người ngoài, vô luận là ai, đều sẽ cảm thấy hẳn là anh trèo cao đi.
Kỳ thật anh không hy vọng Ninh Vãn có thân phận gia thế, hiện tại xem ra, không chỉ có tuổi, anh cùng Ninh Vãn còn có chênh lệch gia thế không thể vượt qua, điều này khiến Thẩm Thư Vân thập phần bất an, đoạn tình cảm này giống như đang trôi nổi trên một lớp băng mỏng, tuyết tan rồi là vực sâu không đáy.
Hơn nữa, rốt cuộc vì cái gì Ninh Vãn một hai phải chấp nhất kết hôn với anh?
Hình thức bên ngoài của anh cũng chẳng phải đẹp xuất sắc, gia thế thường thường, tính tình bình đạm, một Omega không thể bình thường hơn, vì cái gì Ninh Vãn cố tình coi trọng mình?
“Thư Vân, em thật sự không cần nghĩ nhiều như vậy,” Ninh Vãn nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thư Vân, ôm trọn anh vào cánh tay mình “Anh từ nhỏ lưng phải mang hy vọng của cha mẹ, bọn họ hy vọng anh có thể thành tài, vì thế anh vẫn luôn dựa theo bọn họ yêu cầu, nhưng từ khi mẹ anh qua đời, anh cảm thấy làm người luôn phải vì chính mình sống. Cha anh không vui, bởi vì ông cảm thấy anh đã thoát khỏi khống chế. Nhưng mà anh sao có thể để cha mình đặt đâu ngồi đấy, cưới danh môn thiên kim, chính giới công tử sao? Như vậy anh sẽ thật sự hạnh phúc sao?”
Thẩm Thư Vân xoay người lại, vươn bàn tay lạnh lẽo mảnh khảnh xoa mặt Ninh Vãn, chậm rãi vỗ hàng mi dài, thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ anh có hạnh phúc không?”
Ninh Vãn vùi đầu vào vai anh, ngửi một hơi thật sau hương hoa nhài tỏa ra từ sau cổ, cậu nói: “Anh cầu người được người —— chẳng còn điều gì hạnh phúc hơn thế.”
Hết chương 15