Chương 20

Trong phòng khách, Úc Vân Đình cùng Hoa Tư cũng nói chuyện rất vui vẻ, có cảm giác nói chuyện cũng đã lâu và để lại cho nhau WeChat.

Minh Yên tiễn Úc Hàn Chi và Úc Vân Đình, ngâm nga hát, lên lầu khóa cửa phòng sưu tầm lại, đi ra đã nhìn thấy Hoa Tư chờ ở hành lang.

"Cô sao lại để cho anh em Úc gia vào phòng sưu tầm, ngày thường chú Minh không cho phép ai vào phòng, ngay cả người giúp việc cũng không được vào.” Hoa Tư một phen ngăn cản cô, hỏi: "Lam Hi đến nhà nhiều lần như vậy, cô cũng chưa bao giờ đưa anh ấy vào phòng sưu tầm.”

"Vậy cô cứ đến chỗ ba tôi báo cáo đi." Minh Yên giơ chìa khóa trên tay lên, tâm tình cực tốt, cô cũng không muốn cãi nhau với cô ta.

"Minh Yên, cô thực đang yêu đương sao?" Sắc mặt Hoa Tư quái dị, nhớ tới cô ở một mình cùng với Úc Hàn Chi trong vườn lâu như vậy, không hiểu sao lại có chút hoảng hốt.

Lần đầu tiên thấy Úc Hàn Chi, người này đã cho cô ta một loại cảm giác rất kỳ quái, tựa như giữa cô ta và anh có mối quan hệ không rõ ràng, Minh Yên sao có thể liên quan đến Úc Hàn Chi.

"Lam Hi rất si mê cô, người như tôi luôn luôn ích kỷ, người khác không yêu tôi, tôi nhất định sẽ không yêu lại, cho nên sau này sẽ không cùng cô cướp Lam Hi." Ánh mắt to đen nhánh của Minh Yên vừa chớp chớp, vừa nói: "Còn cô muốn nhìn đến Úc Vân Đình, anh ta ngoại trừ miệng độc, nhân phẩm cũng không tồi, đều được.”

Dù sao bên người Hoa Tư có rất nhiều đàn ông, nữ chính hào quang, tùy tiện vớt một người đều có quyền có thế.

Hoa Tư thấy dáng vẻ này của cô, tựa như thật sự buông Lam Hi xuống, cả kinh đến một câu cũng không nói.

Buổi tối trước khi đi ngủ Minh Yên nhận được tin nhắn của Thải Nguyệt, lúc trước cô nhờ cô ấy bán tất cả túi xách xa xỉ đã qua sử dụng, tổng cộng bán được 65 vạn.



Về phần chỗ trang sức có chút phiền phức, ngoại trừ đồ cổ, bình thường mấy vạn đến mười vạn trang sức nhỏ đã qua sử dụng đều bán không được giá, Thải Nguyệt bên kia cũng tìm không được nơi bán chúng, chỉ có thể từ từ bán.

"Không vội, chị cứ từ từ mà bán, tiền bán tạm thời để chỗ của chị, có thời gian giúp tôi xem căn hộ ở vị trí tốt." Minh Yên gửi cho cô ấy một tin nhắn thoại, sau đó mở wechat Úc Hàn Chi.

Vòng tròn bạn bè wechat của anh rất sạch sẽ, không có một tin nhắn, avatar cũng là chữ "Úc" khắc trên thân cây.

Minh Yên tinh tế nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, lại đem hoàng điền ngọc chương cất đi, rồi gửi cho anh một loạt biểu tượng cảm xúc.

Đối phương không trả lời.

Cô suy nghĩ một chút, tự chụp một bức ảnh rồi gửi qua.

Đối phương vẫn không trả lời.

Minh Yên chờ đến mí mắt đánh nhau cũng không đợi được anh phản hồi, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Úc Hàn Chi kết thúc cuộc họp xong, tắm rửa, mặc đồ ngủ xuống lầu pha cà phê.

"Anh, trễ rồi, sao anh lại còn thức đêm?" Úc Vân Đình ngửi thấy mùi cà phê, da mặt dày đi tới đòi một chén.

"Chênh lệch thời gian vẫn chưa điều chỉnh được." Úc Hàn Chi nhàn nhạt nói.



"Em thấy anh vẫn chưa từng điều chỉnh công việc, một ngày hận không thể làm việc 20 giờ một ngày, cẩn thận anh lại chết vì làm việc." Úc Vân Đình lắc đầu nói, "Cũng không biết mấy năm nay Lâm Bình chăm sóc anh như thế nào, khi nào thì anh ta xử lí xong chuyện của Mễ Quốc trở về?”

“Tuần sau.” Úc Hàn Chi uống một ngụm cà phê.

“Đúng rồi, hôm nay ở Minh gia em có nói chuyện với Hoa Tư, đã hỏi được không ít tin tức, Minh Hòa Bình cùng Lam gia quan hệ không tầm thường, nếu không phải bởi vì Minh Yên và anh bị đồn thổi, hai nhà sẽ có khả năng muốn liên hôn, anh nói xem sự việc năm đó Lam gia có tham dự vào không?”

Ánh mắt Úc Hàn Chi hơi u ám, nói: “Có khả năng.”

Anh lấy điện thoại ra, phát hiện có N tin nhắn chưa đọc, chạm một cái liền hiện ra một loạt biểu tượng cảm xúc, anh trượt ngón tay xuống, nháy mắt đã hiện ra một video ảnh.

Trong video, Minh Yên mặc đồ ngủ màu hồng nhạt tơ tằm, ôm một con gấu lớn, dễ thương nói: “Úc Hàn Chi, nếu không nghỉ hè chúng ta sẽ đi công viên trò chơi giả công chúa Bạch Tuyết cùng bảy cái người lùn đi, không chỉ có thể kiếm tiền, còn có thể đi chơi.”

Thiếu nữ đầy mặt đều là collagen, khuôn mặt to bằng bàn tay nhỏ xinh đẹp đến kinh người, hồn nhiên ngây thơ toát lên vẻ quyết rũ khó cưỡng.

Úc Vân Đình muốn nhìn hình ảnh, nhưng bị anh bình tĩnh chặn lại.

“Anh à, anh thực sự đã thêm wechat của Minh Yên sao?” Úc Vân Đình không tin được nói: “Anh quên Minh Hòa Bình đã làm những gì sao?”

Úc Hàn Chi giương mắt, gằn từng chữ một mà nói: “Minh gia có thể động, nhưng Minh Yên không thể động.”