Chương 12

Nghĩ đến sau này cô bị thê thảm ở đầu đường xó chợ, Minh Yên đã nảy sinh ý định mua nhà, mua nhà không thể đặt dưới danh nghĩa của cô, không thể bị người khác biết, Thải Nguyệt cùng bà Lý là hai người tin tưởng nhất, chuyện này chỉ có thể tìm bọn họ giúp đỡ, xem như là đường lui cuối cùng của cô.

"Có thể." Thải Nguyệt có chút bất ngờ, cảm thấy hai ngày nay tính tình của Minh Yên rất khác thường, đang yên đang lành lại, muốn mua nhà? Người nghèo mua nhà xem như đầu tư, Minh gia đây là sản nghiệp lớn, dưới danh nghĩa lão gia bất động sản cũng không ít, tại sao đột nhiên muốn mua căn hộ?

Minh Yên chọn ba cái túi thích nhất giữ lại, nhẫn tâm nói: "Tất cả những túi còn lại đều lấy bán đi.”

"Còn có chút trang sức này." Minh Yên chỉ hộp trang sức rải rác khắp nơi, vốn không phải đồ của cô, tất cả đều không cần, chắp vá cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền.

Thải Nguyệt ngược lại hít sâu một hơi, tất cả đều bán hết? Điên rồi, Minh Yên tiểu thư không phải bị điên đó chứ?

Trưa hôm sau, Lam Hi đến nhà Minh gia.

Minh Yên vừa mới thức giậy, một đêm ác mộng liên tiếp, khiến tinh thần cô vô cùng không tốt, cô mơ thấy Úc Hàn Chi đem cô tùy ý chà đạp. Khi cô ngã xuống, còn cướp đi mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương.

"Đại tiểu thư, mau dậy đi, thiếu gia Lam gia qua thăm cô." Mẹ Lý cao hứng phấn chấn đi tới gõ cửa.

Minh Yên mệt mỏi đáp một tiếng, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo ở nhà rồi đi xuống lầu.

Ba cô và Lam Hi ngồi uống trà trong phòng trà, cửa trượt bằng gỗ đều bị mở ra, khu vườn phía sau rực rỡ hoa như gấm, ánh mặt trời rực rỡ, phong cảnh cực tốt.

Minh Hòa Bình thấy cô mặc đồ ở nhà, tức giận đến giậm chân: "Trong nhà có khách, con xem con ăn mặc như thế nào?”

Minh Yên nhướng mày, kinh ngạc nhìn thoáng qua Minh Hòa Bình, ba cô không phải là vẫn tin việc cô và Lam Hi còn có cơ hội đó chứ?

"Minh Yên." Lam Hi đứng dậy, thấy mái tóc dài của cô tùy ý bay bay, mặc quần áo ở nhà rộng rãi, làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời vẻ mặt rất lãnh đạm, khiến anh ta nhất thời hơi sửng sốt.



"Tùy tiện ngồi đi, anh tới tìm Hoa Tư sao?" Minh Yên thản nhiên nói, cô bảo mẹ Lý gọi phòng bếp làm một phần mì bò kho tàu.

"Cái gì mà tìm Hoa Tư, chuyện hai con gặp mặt đêm qua đã truyền ra xôn xao, con nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Trên mặt Minh Hòa Bình đều không kiềm chế được vui mừng, sẽ không phải chuyện có chuyển biến chứ? Ông đã nói Minh Yên xinh đẹp như vậy, chỉ cần đàn ông mắt không mù đều có thể nhìn thấy.

"Tin tức lan truyền?" Minh Yên sửng sốt một chút, điện thoại di động của cô rất yên tĩnh nha, không nghĩ tới người hôm qua bị cô chặn, trong nháy mắt đã hiểu ra.

"Chuyện này rất kỳ quái, cháu và Minh Yên thường gặp mặt, lúc đó gặp mặt chưa được năm phút đồng hồ đã bị truyền thành như vậy, giống như là có người cố ý bôi nhọ." Hàng lông mày anh tuấn của Lam Hi nhíu lại, nội tâm có chút biến đổi khác thường.

Minh Yên mở nhóm WeChat ra, bọn họ nói cô một chân đạp hai chiếc thuyền, hết yêu đương với Úc Hàn Chi, lại muốn Lam Hi nối lại tình cũ, tóm lại tin tức đang rất náo loạn, Lam Hi đứng ra bác bỏ tin đồn, duy nhất chỉ có Úc gia không nói một tiếng.

Trước mặt Minh Yên hiện ra gương mặt của Úc Hàn Chi, mắt phượng nhẹ nhàng khuôn mặt tuấn tú và khinh thường, mẹ kiếp, chính là Úc gia làm, đây là muốn báo thù nụ hôn kia?

Tính cách của cô tuy kiêu căng, thanh danh không tốt lắm, nhưng có bao nhiêu người đàn ông theo cô, muốn hôn cô, kết quả lại bị Úc Hàn Chi ghét bỏ trả thù.

Minh Yên tức đến nghẹt tim, đó là nụ hôn đầu tiên của cô.

"Ba, con đã nói rồi có người để mắt tới Minh gia, gần đây ba làm việc vẫn là nên khiêm tốn một chút đi." Minh Yên lập tức chỉ vào Minh Hòa Bình.

Minh Hòa Bình sững sờ : "Sao lại là vấn đề của ba?”

"Chính là vấn đề của ba, nếu không phải vì ba ở bên ngoài gây thù chuốc oán nhiều như vậy, con cùng Lam Hi làm sao có thể bị hại, danh lợi địa vị nhà ta đều có, về sau không có việc gì thì làm từ thiện, quyên góp cho những dự án hy vọng, làm nhiều việc thiện, ít kiếm tiền hơn cho những người vô lương tâm.” Minh Yên nói, kiếm nhiều tiền như vậy có thêm mạng nhỏ cũng không giữ được.

Minh Hòa Bình bị cô nói chột dạ, tiền xấu ông ta quả thật kiếm được không ít, nên sẽ không thật là bị ông ta liên lụy đi: "Vậy ngày mai ba sẽ đi đền thờ, quyên góp thêm tiền dầu thơm?”