Chương 30: Ám sát

Bên trong đại doanh trướng.

Độc Cô Đình mặc quân phục màu đỏ tía, khoác áo giáp nhẹ, càng thêm anh dũng oai hùng. Hắn rũ mắt nhìn bàn cát trước mặt, mấy võ quan sau lưng hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, kích động không thôi.

"Mưa xối xả mấy ngày liền, nước sông bên ngoài Kinh Cức quan dâng cao, đoán chừng đất đá đều bị ngâm đến mềm nhũn rồi. Có thể nói là ông trời giúp ta!"

"Đúng vậy, thánh thượng liệu sự như thần, mùa lũ năm nay quả nhiên tới sớm!"

"Mạt tướng kiến nghị ngày mai phát binh, Tiêu tướng quân cũng đã ở cách đó năm mươi dặm, đúng lúc tạo thành thế đánh gọng kìm..."

Ngón tay Độc Cô Đình chầm chậm vuốt ve giang sơn xanh biếc, đột nhiên lên tiếng nói: "Từ Úc, từ đầu đến giờ ngươi vẫn không nói tiếng nào, ngươi nghĩ thế nào?"

Vị tướng trẻ bất ngờ bị gọi tên sửng sốt như không ngờ thánh thượng sẽ chú ý đến mình.

Đối diện với ánh mắt sáng quắc của mọi người, hắn cười nói: "Vừa rồi mạt tướng đang suy nghĩ, nếu như thánh thượng đã có thể tính được lúc nước sông Kinh dâng cao, đương nhiên cũng sẽ tính được ngày lành để phát binh, chúng thần cứ nghe lệnh thánh thượng là được."

"Chỉ có ngươi là nói chuyện dễ nghe!"

Mọi người xung quanh vốn đã quen biết, thấy hắn bị bắt quả tang, đều phá lên cười.

"Rõ ràng là ngươi đang mất tập trung đúng không?"

Từ Úc mỉm cười chắp tay, Độc Cô Đình cũng không so đó chút chuyện nhỏ này, chỉ nghĩ ngợi một hồi rồi lập tức giao nhiệm vụ cho thủ hạ dưới trướng.

Âm thanh tuân lệnh đồng loạt vang lên, trong lều ngày càng ít người.

Từ Úc đang ở trong góc lắng tai nghe tin tức, bên ngoài đột nhiên ồn ào ầm ĩ.

"Có chuyện gì?"

Độc Cô Đình bình tĩnh như nước, gọi thị vệ đi vào bẩm báo.

"Hỏa khí doanh ở phía Nam đi lấy nước, mấy nghìn hộ đã bỏ chạy."

Tên thị vệ quỳ một chân trên mặt đất, chắp tay nói: "Nhưng thuộc hạ bắt được hai tên tiểu tặc đυ.c nước béo cò. Thánh thượng có muốn gặp hay không?"

Độc Cô Đình khẽ cau mày, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên rất khó coi.

Đại chiến sắp tới, vào cái thời điểm này đâu ra "tiểu tặc" có thể trà trộn vào quân doanh được bố trí phòng vệ nghiêm ngặt chứ?

"Đây... Đây hẳn là thích khách Nam Việt phái tới!"

"Còn sống không? Mau dẫn tới, chúng ta lập tức thẩm vấn."

Độc Cô Đình vẫn duy trì sắc mặt bình tĩnh, chỉ hơi giơ tay lên bảo mọi người im lặng.

Hai gã tiểu tốt bị trói hai tay bị đẩy tới, thị vệ đá vào đầu gối bọn hắn: "Quỳ xuống!"

Hai người cúi đầu, nản lòng thoái chí quỳ xuống trước mặt Độc Cô Đình, ngay sau đó, bị thị vệ cọc cằn lục soát, hai thanh chủy thủ liền rơi xuống đất.

Độc Cô Đình đá vào binh khí kia, lười biếng nói, "Nếu là tử sĩ Nam Việt thì trong miệng nhất định sẽ có độc."

Nghe hắn nói, Từ Úc vội vàng bước tới kiểm tra.

"Khởi bẩm thánh thượng, không có!"

Nói xong, hắn liền đánh một quyền vào mặt đối phương, mắng: “Rốt cuộc là ai sai ngươi làm chuyện này? Còn không mau khai ra!"

Mọi người đều phát hiện tình huống bất thường.

Theo lẽ thường, chỉ cần bị bắt không thoát cái chết, thích khách nếu không tự sát được thì sẽ nói ra chủ mưu phía sau, ít nhất cũng có thể chết thống khoái một chút.

Nhưng hai người kia đều câm miệng, bộ dạng kiên định như một tảng đá nhà xí.

Từ Úc lộ ra vẻ không phục, xoa xoa hai tay, cười lạnh nói: "Nắm đấm của thần không đủ nặng, thánh thượng có muốn tới thẩm vấn không?"

Độc Cô Đình không có hứng thú, dứt khoát vung tay lên nói: "Gϊếŧ."

Từ Úc hơi cứng đờ: "Thánh thượng?"

"Bọn chúng không nói nhưng trẫm vẫn có thể đoán được là ai."



Giọng điệu Độc Cô Đình không hề bận tâm, nhưng ánh mắt lại càng lạnh thấu xương. Từ úc không dám nhìn thẳng, sau lưng toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể gượng gạo lui xuống.

Bên ngoài lều, đao phủ giơ tay chém xuống, hai tiếng ngã phịch xuống đất khe khẽ vang lên, sinh mệnh của bọn họ liền biến mất ở trên đời này.

Sau khi biết chuyện nhỏ này, Độc Cô Đình mặt không đổi sắc quay lại bàn cát, khoát tay nói: "Vừa rồi nói đến đâu rồi?"

Từ Úc vừa định nói tiếp, chợt nghe tiếng bước chân gấp gáp chạy tới, thị vệ bên ngoài lại tiến vào báo cáo.

"Thánh thượng, còn một tên nữa!"

Từ Úc buột miệng nói: "Sao lại còn?"

Lần này, ai cũng cảm nhận được sát khí uy nghiêm trên người Độc Cô Đình, một tay hắn vịn mép bàn cát, quay người lại trịch thượng nhìn tên thị vệ kia.

Liên tục bị chen ngang, ngay cả vị hoàng đế cực kỳ bình tĩnh, hiện tại cũng cảm thấy chán ghét!

"Nói!"

Thị vệ chưa kịp nói hết câu, chỉ có thể cắn răng, nơm nớp lo sợ nói: "Nàng ta... nàng ta còn cưỡi Mặc Lân của thánh thượng tới, là... là một nữ tử!"

Vừa dứt lời, mấy vị tướng lĩnh hít vào một hơi, lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Đầu năm nay lại còn có nữ thích khách võ nghệ cao cường, có thể hàng phục Mặc Lân thần câu nữa sao?!

"Xem ra đây mới là đầu lĩnh!"

Có người vội vàng nói: "Hai người trước chỉ chém đầu, người này nhất địn phải bắt lại nghiêm hình ——"

"Đúng!"

"Thực sự khinh người quá đáng mà!"

Mọi người bắt đầu phụ họa, chỉ thấy sắc mặt Độc Cô Đình đột nhiên tối sầm lại, sải bước ra khỏi lều.

Chẳng lẽ thánh thượng lại có hứng thú, muốn tận mắt chứng kiến

cảnh gϊếŧ người?

Các tướng lĩnh trầm mặc một hồi, hả hê đưa mắt nhìn nhau, rồi lập tức đi theo ra ngoài.

Thánh thượng tức giận lôi đình, nữ thích khách này mạng thật không tốt, chỉ sợ được chết toàn thây cũng khó!

Nhưng lúc mọi người đuổi kịp thì từ xa Mặc Lân đã hí một hơi dài khoan khoái, vó ngựa lộc cộc đạp đất chạy tới gần.

Trong đêm đen không nhìn rõ chi tiết, nhưng chỉ trong nháy mắt, Độc Cô Đình đã một mình một ngựa quay lại, trong ngực còn ôm chặt nữ tử dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt che miếng vải đen.

"Đây... đây là thích khách?"

Từ Úc kinh ngạc lẩm bẩm.

Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt nữ tử trong bộ y phục vải thô, nhưng đôi cổ tay trắng nõn nà, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Độc Cô Đình, yểu điệu tuyệt mỹ... Chỗ nào có nửa điểm là quân nhân đâu?

Tất cả mọi người đều không dám bước tới, ngẩn tò te giương mắt nhìn hai người, Độc Cô Đình lại ôm chặt nữ tử trên người, liếc mắt nhìn mọi người.

Chỉ một cái nhìn đầy cảnh cáo thoáng qua này nhưng tất cả những người ở đây chỉ cần đầu óc không có bệnh đều có thể nhìn thấy ham muốn chiếm hữu nồng nặc trong mắt thánh thượng.

Hàm ý là "không được nhìn".

Bầu không khí xấu hổ, Tô Hà Y vừa định nhúc nhích, Độc Cô Đình đã chuyển động ngón tay, chọt vào eo nàng. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, đành phải yên lặng giả chết, cố nén khuôn mặt thẹn đỏ bừng dưới lớp vải.

Thời điểm quá không khéo rồi!

Mặc Lân chạy quá nhanh, căn bản là không thể dừng lại, nàng đã sớm đoán được mình sẽ bị người ngăn lại, nhưng chỉ không ngờ, lúc này bên cạnh Độc Cô Đình lại có nhiều người như vậy!

Thấy hô hấp nàng gấp gáp, Độc Cô Đình lúc này mới thỏa mãn, ngẩng đầu nghiêm nghị nói: "Đây là quý phi nương nương."

Nghe vậy, các tướng lĩnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng người nào cũng dâng lên một cảm giác vô cùng hoang đường không chân thật.

Nơi này cách kinh thành vạn dặm, phi tần trong cung sao có thể ăn mặc như thế này chạy tới Nam Việt?

Đùa à?!



Tuy nhiên, hành động của Độc Cô Đình không giả được, ai cũng lo lắng nếu mình nhìn nhiều thêm vài lần nữa, rất có thể sẽ bị thánh thượng tâm tư cẩn thận khó dò ghi thù, cho nên đồng loạt cúi đầu xin cáo lui.

"Cái đó, vẫn nên an bài thỏa đáng cho nương nương trước đã."

"Đúng vậy, đợi một lúc mạt tướng sẽ quay lại xin chỉ thị..."

Độc Cô Đình khẽ gật đầu, ôm Tô Hà Y vững vàng đi về phía trước, lướt qua mọi người.

"Từ Úc."

Bước chân của Độc Cô Đình khựng lại đứng bên cạnh người cuối cùng.

Từ Úc như mới tỉnh mộng, toàn thân run rẩy.

Tại sao... tại sao lại như vậy?!

"Thích khách thứ ba" Tô Hà Y này xuất hiện quá đột ngột, hoàn toàn làm rối hết kế hoạch ngày hôm nay của hắn.

Chuôi đao giấu trong tay đã ướt đẫm mồ hôi, hắn vẫn chờ cơ hội tiếp cận Độc Cô Đình. Thời cơ tốt nhất e là vào thời khắc này!

Tuy nhiên, vị hoàng đế lại nhìn thẳng về phía trước, mở miệng như đã đoán được từ lâu.

"Ngươi giấu đao trong ống tay áo?"

Độc Cô Đình vừa trào phúng nói hết câu, thị vệ hai bên đột nhiên xông tới, Từ Úc khϊếp sợ không thôi ngẩng đầu lên.

Thời gian lúc này như đóng băng, hắn thấy rõ sự khinh bỉ trong đôi mắt ấy.

Đã quá muộn rồi.

Mưu kế của hắn sớm đã bị đối phương nhìn thấu, hoàn toàn biến thành một trò cười.

Ánh đao lóe lên, máu bắn tung tóe, thân thể Từ Úc trúng mấy nhát đao, ngã xuống đất tắt thở.

Cả người Tô Hà Y run lên, túm lấy mảnh vải trên mặt kéo xuống.

"Ai vừa chết vậy?"

"Là Từ Úc."

Độc Cô Đình đặt nàng xuống đất, nhẹ nhàng ngăn nàng quay đầu lại.

"Năm đó Từ Trường có ý đồ mưu phản, hắn thì không. Cho nên trẫm đã gϊếŧ tổ phụ hắn, nhưng tha cho hắn một mạng..."

"Nhưng không ngờ, sau nhiều năm hắn vẫn không nghĩ thông, ngược lại còn bị Quách thị lợi dụng."

Tô Hà Y ngẩng mặt lên nhìn Độc Cô Đình. Lúc này bên môi hoàng đế lộ ra một tia giễu cợt sắc bén, có lẽ ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Ánh mắt nàng dịu dàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiên nghị của hắn.

Tô Hà Y thì thào: "Thực ra đây không phải lỗi của chàng..."

"Trẫm không hối hận, trẫm chỉ là đang nghĩ cách tịch biên cả nhà hắn!"

Độc Cô Đình thở ra một hơi, nheo mắt, siết chặt tay Tô Hà Y.

"Còn nàng, nàng đã biết lỗi chưa?"

Tô Hà Y vậy mà dám một mình chạy tới Nam Việt tìm hắn, quả thực là to gan lớn mật, uổng phí hết một phen khổ tâm của hắn!

Thù cũ hận mới, nợ cũ nợ mới, hoàng đế thầm tính toán từng cái từng cái trong lòng.

Tô Hà Y bị hắn nhìn đến lạnh cả người, như bị túm gáy, mờ mịt hoang mang với kết cục của mình.

Độc Cô Đình lại ôm cô, đi thẳng đến doanh trướng lớn nhất xa hoa. Tô Hà Y hoảng sợ muốn chết, tự mắng mình không có cốt khí, mỉm cười nịnh nọt hôn lên mặt hắn.

"Thần thϊếp sai rồi. Tóm lại, tất cả sai lầm đều là lỗi của thần thϊếp..."

Độc Cô Đình hừ một tiếng, một ngọn lửa u ám bùng cháy nơi đáy mắt.

Lần này, cho dù nàng nhu nhu nhược nhược quyến rũ hắn thế nào đi chăng nữa, hắn cũng quyết không thể bỏ qua cho nàng.