Trong phòng, Độc Cô Đình cầm bút lông sói, ngồi trên ghế thái sư, bức mặc trúc đồ [1] trước mặt đã hoàn thành được một nửa.
[1] mặc trúc đồ: tranh vẽ trúc
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa, hoàng đế ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn nàng.
Tô Hà Y vừa bước vào cửa nhìn thấy cảnh tượng này, đầu óc lập tức trống rỗng, đầu gối mềm nhũn, nhanh chóng quỳ xuống hơn bất cứ ai.
"Thánh thượng!"
Ừ, động tác rất điêu luyện, điệu bộ rất đáng thương.
Độc Cô Đình đánh giá nhìn bóng dáng run rẩy của Tô Hà Y, bên môi nở ra một nụ cười lạnh lùng.
Xem ra, nàng đã sớm dự liệu được sự tình sẽ bị bại lộ!
Quỳ xuống nhận sai cũng đủ nhanh, nhưng chuyện trở về nhà thăm người thân chỉ là chuyện nhỏ, tại sao nàng lại không dám nói trước với hắn? Mà phải sử dụng phương thức lén lén lút lút này?
Độc Cô Đình không kêu nàng bình thân đứng lên, hơi dừng lại, gác bút xuống, rồi chậm rãi dùng cái chặn giấy đè lên bức họa.
"Tô Hà Y, lá gan của nàng đúng là rất lớn. Trẫm đã bắt đầu hối hận vì đã quá dung túng nàng."
Trong động tác của hắn mang theo vẻ tự phụ, nhưng hình như hắn không quen lắm nên cứ lặp đi lặp lại mấy lần. Tô Chính Khanh đang quỳ bên cạnh đã bắt đầu đổ mồ hôi, như thể cái chặn giấy kia không phải đang đè trên trang giấy mà là đè nặng lên tim phổi của ông.
Tô Hà Y cúi rạp trên mặt đất, thẳng thắn nhận sai.
"Thần thϊếp sai rồi! Thần thϊếp vô cớ gây sự, thật sự là đáng tội vạn lần!"
Độc Cô Đình"ậm ừ" một tiếng, cảm thấy lời này của nàng giống như đang lấy lệ với hắn, càng không vui.
Chỉ là sắc mặt hắn vẫn hờ hững, trịch thượng hỏi: "Nàng biết nàng sai ở đâu không?"
"Sai ở... thần thϊếp không nên tự ý xuất cung."
Tô Hà Y cúi đầu, vừa khéo không nhìn thấy ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thép của Độc Cô Đình.
Tâm tình bình tĩnh lại, đầu óc nàng cũng dần trở nên minh mẫn.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất vừa rồi, tại sao Cao tổng quản lại xuất hiện đúng lúc cứu mình? Đó là vì Độc Cô Đình đã sớm biết hành tung của nàng, cố ý phái hắn đi theo!
Nàng vui vẻ đi về phía trước, Hạ Yên Nhiên nóng lòng muốn đấu với nàng đi theo, còn có một Độc Cô Đình ở trong chỗ tối thỏa thích quan sát toàn cục, chỉ chờ Hạ Yên Nhiên tự cho là thông minh ra tay.
Hóa ra hành tung lần này của nàng hoàn toàn là cái bẫy bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau của Độc Cô Đình.
Nhìn thoáng qua bóng lưng của Tô Chính Khanh, trái tim Tô Hà Y như bị đè nặng, ngón tay bấu chặt gạch lát nền, đầu ngón tay bị mài đến đỏ bừng.
Nàng hối hận không thôi.
Hiện tại phụ thân cũng quỳ xuống, không biết đã quỳ ở đây bao lâu rồi, mồ hôi trên lưng thấm ướt y phục… Độc Cô Đình đây là đang tính giáng tội người nhà của nàng sao?
"Một người làm một người chịu. Chuyện này, phụ thân và mẫu thân đều không biết... Thánh thượng phạt ông ấy quỳ, ông ấy vô tội thế nào đây?"
Tô Hà Y hắng giọng, cả gan nói: "Thần thϊếp quả thật đã vô cớ làm sai, nhưng công lao cũng không nhỏ!"
"Công lao?"
Độc Cô Đình cười nhạo.
Hắn cầm chiết phiến [2] bằng ngọc trúc [3], trở tay dùng cán phiến chọt vào mặt non mịn của Tô Hà Y, tua rua mảnh quét qua cằm nàng.
[2] chiết phiến: quạt giấy
[3] ngọc trúc: một loài cây trồng được dùng làm thuốc cũng như trồng làm cảnh trong các vườn cây.
Ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng nhận ra, tư thế này thân mật đến cỡ nào.
"Nói cho trẫm biết, nàng có công lao gì, khiến trẫm phải hao tâm tổn trí xuất cung tìm công lao của nàng?"
Tô Chính Khanh ở một bên dư quang nhìn thoáng qua, vẻ mặt vặn vẹo, gần như muốn chết tại chỗ. Ông sợ Độc Cô Đình sẽ trách cứ Tô Hà Y, di chuyển tới mấy bước, cố gắng giải vây cho nàng.
"Thánh thượng, tiểu nữ —— "
"Đi ra ngoài."
Ánh mắt Độc Cô Đình không nhúc nhích, trầm giọng nói: "Đừng để trẫm phải nói tới lần thứ hai."
Tô Chính Khanh không dám nhiều lời, dập đầu lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên lo lắng nhìn Tô Hà Y. Tô Hà Y mở to mắt nhìn phụ thân bị hoàng đế không nói lý đuổi đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau hoa lá cành.
Nàng hít sâu một hơi, quay lại, quỳ thẳng lên.
"Hạ Yên Nhiên âm thầm phái người ám sát thần thϊếp, muốn hủy thi diệt tích, có thể thấy được nàng ta thủ đoạn độc ác. Huống hồ, nàng ta lại còn cất giấu nhiều thủ hạ trong kinh như vậy, có thể câu thông nội ngoại, mai phục thần thϊếp đã là tội chết!"
"Lần này thần thϊếp làm mồi nhử thay thánh thượng, giúp ngài làm sáng tỏ chuyện này, vừa lúc cho thánh thượng một lý do thích hợp để xử trí nàng ta, không phải sao?"
Trên vai truyền đến một trận đau nhói, vết thương vốn còn mới lại nứt ra, băng gạc nhanh chóng rướm máu.
Hô hấp của Độc Cô Đình lập tức rối loạn, ánh mắt dán chặt vào vết máu loang lổ đang lan rộng.
Hắn đứng dậy, tay còn nắm cái tay vịn, tựa như chỉ có như thế, hắn mới có thể hoàn toàn đè xuống ngọn lửa không tên trong l*иg ngực.
"Nàng bị thương?"
Tô Hà Y ngẩn ra, đưa tay sờ băng gạc trên vai.
Nàng nhìn thoáng qua vết máu trên đầu ngón tay, cười lạnh.
Hỏi thế này cũng quá dối trá rồi!
"Đao kiếm không có mắt, lẽ nào thánh thượng không đoán trước được sao?"
"Nàng nghĩ trẫm cố tình dùng nàng làm mồi nhử?"
Trong giọng của Độc Cô Đình đã mang chút lo lắng.
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Tô Hà Y quật cường ngẩng đầu, lại thấy hoàng đế đang nghiến răng nghiện lợi, đứng thẳng dậy.
Độc Cô Đình như con thú bị nhốt bước nhanh tới cửa sổ, sau đó lại đột ngột lùi lại, một tay nắm cổ áo nàng.
Hắn kéo rất mạnh, Tô Hà Y quỳ không vững, bị buộc phải lao về phía trước.
Cho tới tận bây giờ, nàng chưa từng thấy Độc Cô Đình lộ ra vẻ mặt như vậy. Trong nháy mắt, Tô Hà Y cảm thấy hắn sắp gϊếŧ người.
"Không phải!"
Tô Hà Y bị hai chữ này hung hăng đập cho một cái, vô cùng mờ mịt.
Môi nàng khẽ run lên, vẻ giận dữ và ủy khuất của Độc Cô Đình hiện rõ trong mắt nàng.
Đợi một chút... ủy khuất?
Tô Hà Y trừng mắt nhìn như đang nằm mơ.
Trước giờ nàng chưa từng nghĩ Độc Cô Đình cao cao tại thượng, tính tình tàn nhẫn trời sinh lại có thể cảm thấy ủy khuất.
Nhưng sự thật đúng là vậy, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này, nam nhân trước mặt nàng giống hệt Tô Tuấn bị nàng nhéo lỗ tai khi còn bé, khóc huhu nói đệ không ăn vụng đường, tỷ tỷ vu oan người tốt.
Tô Hà Y thở dài.
Nàng run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Độc Cô Đình, muốn tìm một chút manh mối mới.
Chẳng lẽ suy nghĩ vừa rồi, là nàng đoán sai thật sao?
Không đợi nàng phản ứng, Độc Cô Đình đã cúi người, một tay kéo nàng đứng lên, rồi ôm vào lòng. Hai cánh tay hắn ôm chặt lấy eo của Tô Hà Y, chặt đến mức nàng cảm thấy hắn như muốn bóp nát nàng, lại như muốn ép nàng vào trong thân thể hắn.
"Nếu nàng muốn gặp người nhà, trẫm có thể an bài. Nếu như muốn xuất cung chơi, trẫm cũng có thể đi với nàng!"
Độc Cô Đình nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: "Sáng nay trẫm đột nhiên không tìm thấy nàng, có cảm giác thế nào, nàng biết không? Hửm?"
Tô Hà Y suýt chút đã bật thốt ra câu "không biết", nhưng trong tình cảnh này, nàng thật sự không nên nói. Tô Hà Y rất sáng suốt ngậm miệng, ngược lại càng ngoan ngoãn vùi vào lòng Độc Cô Đình.
Thân nhiệt của Độc Cô Đình rất ấm, điểm này, cũng giống như những người khác...
Tô Hà Y gật đầu, hình như đến tận hôm nay, nàng mới hậu tri hậu giác nhớ, vị "thánh thượng" trước mặt này cũng là con người.
Chỉ là đối với Độc Cô Đình mà nói, cái việc thẳng thắn chân thành bộc bạch cõi lòng thật sự quá khó khăn. Hắn thậm chí còn không thể trôi chảy nói một câu "ta lo lắng cho nàng", "ta sợ không tìm được nàng" ra khỏi miệng.
Không biết vì sao, trong lòng nàng lại chất đầy thứ gì đó nóng rực, nhất thời có chút thương tiếc hắn.
Một lúc lâu sau, Tô Hà Y nhẹ giọng hỏi: "Sao thánh thượng lại đến nhà thần thϊếp?"
Cái vấn đề này đã luẩn quẩn trong lòng nàng từ nãy đến giờ, nếu như không phải Độc Cô Đình đã đoán được hành tung của nàng từ sớm thì tại sao lại cải trang vi hành, lại còn xuất hiện trong thư phòng nhà nàng?
Chuyện này có nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Đến xem thử thần tử “bị bệnh không thượng triều” thôi, có gì không ổn sao?"
Độc Cô Đình cứng rắn nói: "Trẫm đã chuẩn bị thánh chỉ, phụ thân nàng sống ở kinh thành không được như ý, nên trẫm đã chuyển hắn sang nhậm chức Tuần muối Ngự sự, cả nhà lập tức dời đến Ứng Thiên phủ."
Tô Hà Y hơi sững người, giờ mới hiểu ra.
Hóa ra vừa rồi phụ thân nàng không phải bị phạt quỳ, mà là do Độc Cô Đình muốn cả nhà nàng tránh khỏi phong ba gần đây, đi tới Ứng Thiên phủ xa xôi...
Từ trước đến này Tuần muối Ngự sử vẫn luôn là trọng thần của thiên tử, là chức quan béo bở mà các quan viên nhậm chức bên ngoài tranh đoạt đến mấy cũng không giành được. Sự an bài này không phải là trách phạt, mà là biểu hiện vô cùng coi trọng phụ thân. Độc Cô Đình mượn việc điều đi lần này, công khai lót đường cho Tô gia!
Nàng quả thật đã hiểu lầm hắn quá nhiều...
Tô Hà Y nóng bừng cả mặt, hận không thể chui xuống đất.
Tất cả là do trong lòng nàng có thành kiến, lúc nào cũng nghĩ xấu thánh thượng. Kỳ thực Độc Cô Đình đâu phải là loại bạo quân không nói lý gì, chỉ là hắn không thích đám cựu thần hay làm trò trước mặt hắn mà thôi.
Còn đối với nàng, có bao giờ hắn để nàng thua thiệt cái gì đâu?
Thấy nàng không nói lời nào, Độc Cô Đình cau mày buông tay ra, đổi thành ôm mặt Tô Hà Y.
"Nàng vẫn chưa hài lòng?"
Tô Hà Y nhanh chóng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải, thần thϊếp không bất mãn gì hết."
Độc Cô Đình nói: "Trẫm không phạt nàng, nàng có gì thì cứ nói với trẫm, không được giấu hết trong lòng."
Có lẽ là ánh mắt của hắn quá trắng trợn, quá chuyên chú, cho nên Tô Hà Y có muốn quay mặt đi cũng không tránh khỏi, chỉ đành cụp mắt xuống, lí nhí nói: "Thần thϊếp vừa rồi thất thần, chẳng qua là thần thϊếp cảm thấy... cao điểm [4] của Ứng Thiên phủ không ngon bằng Lâm An phủ."