Chương 42: Ngủ cùng nhau đi
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Kỷ Cảnh Hiên vừa dứt lời, tim Quý Huyền Nguyệt như ngừng đập một nhịp, thanh âm nhẹ nhàng nhưng vào tai anh tựa sóng lớn dồn dập vỗ cuồn cuộn, làm lòng anh tê tê dại dại.
Kỷ Cảnh Hiên ngồi trong bồn tắm, dùng chân câu lấy cẳng chân Quý Huyền Nguyệt, thấy anh nhìn qua thì huýt một tiếng sáo, ngả ngớn: "Đi toilet?"
"Câm miệng, không cho hôn." Quý Huyền Nguyệt cự tuyệt nói: "Nói rồi, ở bên ngoài là đồng nghiệp."
"Anh cũng muốn hôn mà." Kỷ Cảnh Hiên vạch trần bằng một câu: "Lúc nãy anh liếʍ môi, anh cố tình câu dẫn em."
"Mau đi thay đồ thôi." Quý Huyền Nguyệt đứng lên, duỗi tay về phía Kỷ Cảnh Hiên, đỏ mặt ngập ngừng nói: "Mau lên, chụp xong sớm thì... về sớm đi, sau đó muốn... làm gì thì làm."
Kỷ Cảnh Hiên vươn lên nắm lấy tay Quý Huyền Nguyệt, ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay anh, loại hành vi bí ẩn ái muội này cả hai đều hiểu rõ trong lòng mà không cần nói ra, khuôn mặt Quý Huyền Nguyệt đỏ ửng, hưởng thụ thời khắc nắm tay ngắn ngủi này.
Rất nhanh Pickel đã mang đến hai bộ quần áo khác, một bộ giống như trang phục sọc xanh của bệnh nhân, một bộ là áo blouse trắng dài như bác sĩ, nhưng lại có một chút khác biệt.
Quý Huyền Nguyệt thay bộ đồ bệnh nhân màu xanh, bờ môi tái nhợt khô khốc, hốc mắt trũng sâu, chuyên viên trang điểm vẽ đậm vành mắt đen, nhìn thoáng qua trông anh giống một người bệnh mất ngủ lâu năm. Thân hình cao ráo, đôi chân thon dài lại gầy khiền ống quần trống trãi, lộ ra mắt cá chân tinh tế trắng nõn.
Còn bộ trang phục giống áo blouse bác sĩ được Kỷ Cảnh Hiên mặc lên người, bên trong là áo sơ mi đen, dường như tượng trưng cho bên ngoài thuần khiết, nội tâm hắc ám. Tuy hắn không đeo mắt kính nhưng lại mang áp tròng đỏ thẫm, mái tóc hơi chải lệch xuống che khuất đôi mắt làm hắn trông tương đối u ám.
Sau đó Pickel cho Quý Huyền Nguyệt nằm lên một chiếc giường đơn màu đen thuần.
Thanh niên ấy mặc quần áo sọc trắng xanh, sắc mặt tái nhợt, mạch máu đập khẽ khàng, cổ tay yếu ớt rũ xuống, hô hấp thì mỏng manh; lúc này bác sĩ chậm rãi đi đến trước mặt anh ta, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt.
"Còn chưa đủ." Pickel nói: "Thiếu chút cảm giác nữa, Cảnh Hiên, cậu tưởng tượng, tưởng tượng rằng mình mê luyến mạch máu nóng bỏng của anh ta, lưu luyến hơi thở của anh ta, nên cậu nổi lên tâm tư chiếm đoạt, cầm tù anh ta, ngược đãi anh ta, muốn nghe được tiếng cầu xin đau đớn, tra tấn đến khi hơi thở thoi thóp mới chịu buông tha một lúc, cho anh ta gấp gáp thở."
Kỷ Cảnh Hiên nửa hiểu nửa không gật đầu, rồi hơi cúi đầu để máy ảnh có thể bắt được đồng tử đỏ thẫm của mình. Khóe miệng hắn nhếch một nụ cười điên rồ, đôi mắt đỏ ấy ngập tràn điên cuồng chiếm hữu, Kỷ Cảnh Hiên bỗng dưng nhớ ra gì đó, dùng một bàn tay giả vờ bóp chặt lấy cổ Quý Huyền Nguyệt, bàn tay kia thì thăm dò hơi thở của đối phương.
"Tốt, rất tốt, đừng dừng lại, tiếp tục đi." Pickel tán thưởng nói: "Cảnh Hiên quả thật là con cưng của trời, biểu hiện của cả hai quá tốt đấy."
Tựa như đây thực sự là bản thân họ, một người bệnh yếu ớt không chịu nổi bị chiếm hữu mạnh mẽ, một người bên ngoài hào hoa phong nhã, nhưng thực tế ẩn sau mái tóc là đôi đồng tử đỏ như máu, là một trái tim đen tối được chiếc áo blouse trắng của bác sĩ che mờ.
Hắn có du͙© vọиɠ rất mãnh liệt với người tình đang nằm trên giường, một mặt muốn làm nhục anh, một mặt lại sợ người ấy sẽ vì thế mà chết đi; ánh mắt điên cuồng nhìn tỉ mỉ, còn mang chút áy náy không đành lòng, hắn cũng không muốn như thế, chỉ vì người tình này không biết hợp tác chút nào mà thôi.
Hai người lại chụp thêm ảnh phù thủy và kẻ săn phù thủy, Quý Huyền Nguyệt bị trói vào giá treo cổ, cần cổ yết ớt thon dài bị dây siết lại, hai chân tách ra. Phía dưới chồng chất giấy củi hỗn độn, trên tay Kỷ Cảnh Hiên cầm đuốc, vừa dùng tay trái đốt lửa, vừa dùng tay phải vân vê khóe môi Quý Huyền Nguyệt, muốn đặt lên một nụ hôn sâu, mang theo ám chỉ thầm kín.
Kế tiếp là cảnh thiên thần và ác quỷ, thiên thần nằm dưới chân hầu hạ ác quỷ, biểu cảm cam chịu, trên cổ thiên thần còn đeo dây chuyện mặt thần một cách thành kính, tấm lòng cao thượng cũng không chịu được khí thế hắc ám của ác ma, đôi cánh trắng muốt bị nhuốm một màu đen nhàn nhạt.
Hai người vất vả bận rộn chụp xong toàn bộ tạp chí, Quý Huyền Nguyệt bị quay tới quay lui, cuối cùng chịu không nổi vừa lên xe đã ngủ mất.
Kỷ Cảnh Hiên chậm rãi ôm lấy bả vai Quý Huyền Nguyệt, kéo anh lại gần bên, Tiểu Trần ngồi trước lái xe nên không chú ý đến động tĩnh phía sau.
Đến tận lúc xuống xe, Tiểu Trần mới nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt đang lẳng lặng nằm trên đùi Kỷ Cảnh Hiên, vừa định mở miệng đã bị Kỷ Cảnh Hiên ngăn cản. Dưới ánh mắt khϊếp sợ của Tiểu Trần, hắn nhẹ nhàng nâng đầu anh đang gối lên chân mình, sau đó một tay mở cửa xe rồi ôm Quý Huyền Nguyệt như công chúa ra ngoài.
Động tĩnh hơi lớn nhưng Quý Huyền Nguyệt cũng không hoàn toàn tỉnh lại, chỉ mơ mơ màng màng mở mắt, dường như nhận ra đây là Kỷ Cảnh Hiên nên chỉ tìm một tư thế thoải mái lại tiếp tục ngủ.
Tiểu Trần nhìn thấy mọi chuyện: "..." Hình như tôi mới là kẻ dư thừa?
Sau đó căm giận nhấn ga lái xe đi.
Kỷ Cảnh Hiên dùng chìa khóa mở cửa, cửa chưa kịp đóng đã bế Quý Huyền Nguyệt vào giường, cởϊ áσ bông cho anh. Vì chăn điện chưa mở nên ổ chăn lạnh lẽo, Quý Huyền Nguyệt từ vòng tay ấm áp tiến vào chăn bông lạnh ngắt nên run rẩy một cái, mở mắt.
Đôi mắt buồn ngủ của anh đang lim dim sưng lên, trông thấy sườn mặt ngây ngô của Kỷ Cảnh Hiên thì mềm mại hỏi: "Về nhà rồi à?"
Kỷ Cảnh Hiên buông anh ra, đắp chăn, mở điện rồi gật đầu: "Vâng, về nhà rồi, ngủ một lúc đi, em nấu nước để lát nữa anh tỉnh dậy uống."
"Về nhà... Thì là người yêu." Quý Huyền Nguyệt xoa xoa đôi mắt, chưa tỉnh táo lắm, mà có lẽ bởi thế nên anh hơi khó chịu, giọng nói mơ hồ nhưng miễn cưỡng vẫn nghe được.
"Về nhà rồi, không hôn ư?"
"Bây giờ muốn hôn?" Kỷ Cảnh Hiên nhướng mày: "Muốn hôn à? Không cho hôn."
Quý Huyền Nguyệt trực tiếp duỗi tay ôm lấy cổ hắn, kéo cả người xuống rồi ngậm lấy cánh môi kia. Quý Huyền Nguyệt đúng nghĩa hôn môi, động tác không hiểu rõ, chỉ thật nhẹ nhàng, đơn thuần môi chạm môi với hắn. Ánh mắt Kỷ Cảnh Hiên tối sầm, đỡ lấy cái ót của Quý Huyền Nguyệt, nặng nề đặt xuống một nụ hôn sâu.
Sau khi hôn một cái hai người đều thở hổn hển, Kỷ Cảnh Hiên chuẩn bị ra ngoài hóng gió, bỗng nhiên Quý Huyền Nguyệt giữ chặt lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Ngủ cùng nhau đi."
Kỷ Cảnh Hiên lẳng lặng nhìn chăm chú Quý Huyền Nguyệt, thấy mặt Quý Huyền Nguyệt chậm rãi đỏ lên mới nói: "Anh..."
"Đừng nghĩ nhiều, không làm gì cả, chúng ta chỉ đơn thuần đắp chăn ngủ thôi." Quý Huyền Nguyệt vội vàng che miệng Kỷ Cảnh Hiên, khẩn trương: "Anh chỉ, chỉ thấy người em ấm áp, muốn ngủ với em mà thôi."
"Dạ." Kỷ Cảnh Hiên gật đầu, cười nói: "Em biết rồi, nhưng Quý ca ca, em thật sự phải ra ngoài hóng gió, anh ngủ trước đi."
"Anh giúp em."
"Cái gì?" Kỷ Cảnh Hiên thực sự nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
"Anh giúp em, dùng cái gì cũng được." Quý Huyền Nguyệt mặt đỏ sắp thành trái táo, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, cúi đầu không dám nhìn Kỷ Cảnh Hiên: "Sau này ngủ cùng nhau đi."