Kim Diệu ghen ghét tới mức khó chịu.
Trong này mà không có gì quý hiếm sao?
Tiện tay cầm một chiếc túi của Prada thôi cũng có giá hơn mười vạn rồi!
Sầm Nghiêu dẫn Vương Vị Sơ đi dạo hết tầng một, lại đi tiếp lên tầng hai.
Sầm Nghiêu đi đến đâu người phụ trách các cửa hàng chuyên doanh đều ra tiếp đón.
Vương Vị Sơ từng thấy Trình Thúc Văn làm việc. Hắn ta mặc tây trang, vẻ ngoài anh tuấn, chỉ nhíu mày thôi cũng làm người khác say mê.
Sầm Nghiêu thì khác.
Sầm Nghiêu làm việc lộ ra sự thành thạo, trầm tĩnh hơn nhiều. Lúc anh làm việc và lúc bình thường đều không có gì khác nhau. Dường như không có chuyện gì có thể làm anh dao động. Anh không cần nổi giận hay nói chuyện mềm mỏng mọi người cũng đã vô cùng kính nể rồi.
Kiểu người như vậy sinh ra là để làm lãnh đạo.
“Em có mệt không?” Sầm Nghiêu dừng lại hỏi.
Bọn họ đã đi lên tầng thứ ba.
Vương Vị Sơ gật đầu.
Sầm Nghiêu cũng ngừng lại đúng lúc, nói: “Vậy em vào quán cà phê nghỉ ngơi đi.”
Vương Vị Sơ cuống quýt gật đầu.
Đi cùng một chỗ với Sầm Nghiêu và hai ngôi sao lớn phía sau, mọi người xung quanh đều nhìn về phía bọn họ. Vương Vị Sơ cảm giác quan hệ kỳ lạ của cậu và Sầm Nghiêu bị phơi bày dưới ánh mặt trời... Lúc nào cậu cũng trong trạng thái vừa kí©h thí©ɧ vừa căng thẳng.
Sầm Nghiêu nói xong đã cùng những người khác rời đi.
Vẻ mặt Kim Diệu tràn ngập sự tiếc nuối.
Đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cảm giác “Khảo sát trung tâm mua sắm” với người khác.
Dường như chỉ cần vẫy tay một cái, những đồ vật trong cửa hàng chuyên doanh sẽ bay về phía cậu vậy. Cảm giác này quá sung sướиɠ! Thoải mái tới mức làm cậu sắp quên mất Trình Thúc Văn là ai!
Vương Vị Sơ đi ngược hướng thang máy. Mấy cô bé đi qua vẫn đang đánh giá cậu, nhỏ giọng nói với bạn mình: “Oa, người kia chắc là con ông cháu cha nhỉ.”
“Chắc chắn là đúng rồi.”
“Thật đẹp trai.” Người bạn kia nói.
Vương Vị Sơ run lên, bật cười.
Cậu sao có thể gọi là “đẹp trai” được?
Kim Diệu đuổi theo Vương Vị Sơ, nhịn không được hỏi: “Vị Sơ, tóm lại người kia là ai thế? Sao cậu lại quen biết anh ta? Anh ta có quan hệ hợp tác với nhà cậu à?”
Nhưng nghĩ lại, Kim Diệu cảm thấy nhà họ Vương không có khả năng leo lên nhân vật như vậy mới đúng!
Nhà họ Trình còn có khả năng.
Nét mặt Vương Vị Sơ trở nên kỳ lạ, khóe miệng tràn ra ý cười: “Quen ở bữa tiệc chiêu đãi của nhà họ Trình.”