Kim Diệu không tin.
Không phải của Trình Thúc Vãn, còn có thể là ai?
Kim Diệu nhịn không được cẩn thận đánh giá cậu một lượt: “... Trên người cậu mặc trang phục định chế cao cấp! Cậu lại đổi một chiếc trâm cài ngực đá quý mới!”
Vương Vị Sơ không có không quan tâm đến những thứ này nên chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Hả? Nhìn sơ qua là biết à?"
"Đương nhiên! Thời trang cao cấp có logo!... Viên ngọc này, sao viên ngọc này có rất giống “Nước mắt nàng tiên cá” trong buổi đấu giá sáu năm trước. Tớ nhớ lúc ấy nó đã được bán hơn một nghìn vạn! Trình tổng lấy nó ở đâu?”
“Không phải của Trình Thúc Vãn.” Vương Vị Sơ nói, cũng không khỏi cúi đầu chăm chú nhìn chiếc trâm cài ngực đá quý thêm mấy lần.
Sầm Nghiêu không sợ rằng cậu có thể chạy trốn với chiếc trâm và bán nó để lấy tiền sao?
"Quên đi, không nói chuyện này nữa, đi thôi, chúng ta vừa dạo phố vừa nói. Hôm qua tớ nhìn thấy một cái túi rất đẹp..." Kim Diệu kéo cậu ra ngoài.
Bọn họ bước vào Trung tâm mua sắm Tân Quang tráng lệ trước mặt.
Đây là đợt trung tâm mua sắm đầu tiên được thành lập ở Bắc Kinh, nơi đây có vô số quầy chuyên kinh doanh hàng xa xỉ phẩm cắm rễ, với diện tích hơn 160.000 mét vuông. Nhiều sản phẩm mới của các thương hiệu cao cấp có thể được nhìn thấy ở đây trong thời gian sớm nhất.
Kim Diệu hỏi: “Trình tổng có thu hồi thẻ phụ của cậu không?”
Vương Vị Sơ lắc đầu.
“Vậy lát nữa cậu mua thêm một bộ quần áo nhé?”
“Không được.”
“...” Kim Diệu nhịn không được nói: “Ai nha, ánh trăng sáng trong lòng Trình tổng đã trở về, lúc này không tiêu tiền, sau này còn có cơ hội tiêu sao?”
Vương Vị Sơ cau mày nói: “Tớ không muốn tiêu.”
Cậu cũng không thèm khát tiền của Trình Thúc Vãn.
Lúc này, họ đã bước vào trung tâm mua sắm.
Bên tai đột nhiên liền huyên náo.
Kim Diệu thăm dò hỏi: "Có người nổi tiếng nào tới đây dự sự kiện sao?"
Người qua đường nghe thấy, thuận miệng nói một câu: “Cũng gần giống, là ông chủ của Trung tâm mua sắm Tân Quang đến đây kiểm tra. Có thương hiệu vừa lúc mang theo minh tinh đến chỗ này hoạt động, nên họ đã đi cùng nhau.”
“Ông chủ của Tân quang?” Hai mắt Kim Diệu sáng lên, lúc này cũng đã quên hỏi Trình Thúc Vãn tối hôm qua có vui hay không, lôi kéo Vương Vị Sơ đi đến đó.
"Đó là Phùng Nguyên Linh! Trước đây cô ấy đã mắng tớ, cô ấy rất kiêu ngạo…” Kim Diệu nói: “Bên kia là Lâm ảnh đế! Chậc chậc, đó là người mà đến tớ cũng không lấy lòng được...”